When they asked me what I loved most about life, I smiled and said you.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Em mãi là mùa xuân của anh
gọc Lan ơi! Cho anh nói mãi lời yêu em nhé. Cảm ơn em! Ngàn lần cảm ơn em! Vì em đã yêu anh. Ôi hạnh phúc! Ôi tình yêu! Sao thật gần mà cũng thật xa? Và anh cũng từng nói với em rằng anh yêu em đến lúc già và chết, song tình ta vẫn thắm thiết thủa ban đầu. (Nguyen Hoang Mai)
From: Hoang Mai Nguyen
Sent: Friday, February 13, 2009 8:07 AM
Subject: Em mãi là mùa xuân của anh...
Lâm Đồng ngày 7/02/2009
Ngọc Lan em nhớ vô cùng của lòng anh! Thế là cái Tết Kỷ Sửu đã qua đi rồi em nhỉ. Mọi thứ giờ này đã trở lại bình thường.
Anh lại đến cơ quan làm việc được một tuần với thứ bẩy buồn, vì anh lại cảm thấy ngày này sẽ vắng em. Những ngày Tết ồn ào náo nhiệt, trước sự quan tâm của bố mẹ, anh chị em, bạn bè gần xa, trước men say túy lúy của bia rượu... Rồi gặp lại bạn bè, những người bạn thuở ấu thơ phiêu bạt mỗi người mỗi phương, bây giờ gặp lại nhau vẫn hồn nhiên như hồi còn chăn trâu cắt cỏ, vẫn giọng nói ấy, vẫn nụ cười ấy và những nét tinh nghịch chọc phá lẫn nhau, đã bao lâu rồi mà vẫn thân thương đến lạ.
Vẫn tao, mày, tớ, cậu rồi cười hô hố với nhau nhiều lúc làm cho anh tạm quên đi những phút riêng tư của tâm hồn mình. Tuy rằng vui như thế, náo nhiệt như thế. Nhưng ngơi đi một tý, là lòng anh lại nôn nao nhớ về thị trấn Đông Anh của Hà Nội thân yêu, nơi mảnh đất có tiếng gọi của con tim anh, có tình yêu của anh. Để giờ đây trở lại cuộc sống đời thường với bao lo toan trăn trở, trở lại những phút giây rất thật của lòng mình, anh bỗng thấy nhớ em tha thiết...
Ngọc Lan em yêu thương! Em còn nhớ không? Một ngày cuối đông, nhưng tiết trời ấm áp. Tại thị trấn Đông Anh, mảnh đất thiêng liêng của ngoại thành Hà Nội. Thủ đô của tình yêu và nỗi nhớ, anh đã được gặp trực tiếp em. Thế mà đã gần bốn tháng rồi em nhỉ. Thời gian thì cứ vẫn không ngừng trôi, còn anh thì vẫn xốn xang trĩu nặng khôn nguôi về kỷ niệm êm đềm nơi tri kỷ ấy.
Những phút giây hồi hộp đứng chờ em, trước ngã tư đèn đỏ mà bây giờ anh gọi là ngã tư gặp gỡ yêu thương của Đông Anh. Những phút giây yên lặng trên chiếc xe máy chạy nhẹ nhàng chầm chậm trở đầy yêu thương, dưới ánh nắng vàng êm ả mà anh như cảm thấy cả đất trời đang chìm đắm trong bâng khuâng...
Còn nhớ nữa không em? Cái buổi trưa huyền diệu ấy, lần đầu tiên anh dược ở bên em trong một căn phòng của ngôi nhà Tri Kỷ, với ánh sáng chan hòa lung linh, huyền ảo với bóng dáng em, anh đã hồi hộp ngất ngây, ngắm nhìn em trong trìu mến, ngây ngất khi nắm tay em, khi được hôn lên làn môi dịu ngọt của em, được hôn lên khắp cơ thể của em. Và trong cái khoảng khắc ấy cả đất trời như im lặng. Để cho anh được thì thầm với em lời yêu thương tha thiết trong cảm giác miên man của trái tim mình.
Ngọc Lan ơi! Cho anh nói mãi lời yêu em nhé. Cảm ơn em! Ngàn lần cảm ơn em! Vì em đã yêu anh. Ôi hạnh phúc! Ôi tình yêu! Sao thật gần mà cũng thật xa? Và anh cũng từng nói với em rằng anh yêu em đến lúc già và chết, song tình ta vẫn thắm thiết thủa ban đầu.
Mùa xuân ơi! Cho anh gửi những lời yêu thương đắm đuối và dịu ngọt đến một phương trời xa nơi đó có em. Để lúc nhớ em, anh thường đứng lặng lẽ nhìn về phương trời Bắc ấy. Nơi đó là thủ đô thiêng liêng và có tình yêu nặng trong ký ức thời gian.
Cho dù thời gian vẫn miệt mài trôi theo dòng chảy của nó, cho dù cả anh và em đều có cuộc đời riêng, song dù ở nơi đâu, làm gì anh vẫn luôn nhớ và yêu em mãi mãi... Tình yêu vẫn nguyên vẹn và lung linh như ánh trăng rằm, không bao giờ phai nhạt. Và nỗi nhớ của lòng anh về em là vị ngọt luôn đóng mật trong trái tim anh.
Giờ phút này đây ngồi viết thư cho em mà lòng nặng trĩu một nỗi buồn man mác vì nỗi nhớ em. Ngước nhìn lên màn hình vi tính, đọc những dòng chữ viết cho em mà trái tim như nghẹn lại, heo hắt trong xa cách. Ôi! Giá như được gần em một tý thôi, để được đến bên em khi lòng nức nở, để giọt nước mắt, giọt lệ sầu đừng rơi mãi thật xa, xa tận Đông Anh, nơi miền đất của Hà Nội thân yêu.
Tạm biệt em yêu! Tạm biệt ánh trăng rằm của lòng anh! Tạm biệt mảnh trăng cuối tuần làm anh mong mỏi! Tạm biệt tình yêu của anh! Tạm biệt nỗi nhớ đầu mùa xuân của anh!
Hôn em nồng nàn!
Anh yêu cua em.
Nguyễn Hoàng Mai
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)