Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Em lấy vợ, lòng chị tan nát
E
m mong muốn chị được hạnh phúc và đã không ngớt làm mọi chuyện để chị đừng lo lắng, nhưng chị hạnh phúc làm sao khi trái tim luôn thổn thức tìm về bên em? Vậy mà chị vẫn ngu ngốc vun vào để em cưới vợ! Em có biết sau khi cười nói với em và vợ em, chị ra về mà tâm hồn trống rỗng, trái tim chị đã nát tan. (Thanh Lam)
From: Thanh Lam
Sent: Sunday, September 20, 2009 5:30 PM
Chúng mình lớn lên cùng nhau, tuổi tác hơn nên mình được làm chị, nhưng là con gái nên vẫn dựa vào em. Khi ở cạnh em, bao nhiêu vất vả, mệt nhọc em đều ghé vai gánh vác. Và chị cũng dần dựa dẫm vào em lúc nào không biết. Em đi cùng chị gần hết tuổi trẻ, san sẻ buồn vui và cả những rung động đầu đời với chị.
Chị yêu người đàn ông khác, em cũng có người phụ nữ khác nhưng có lúc nào chị quên được em. Nhìn thấy chị em mình thân thiết bên nhau, người không quen thì bảo là hai người đang yêu, người quen biết thì lại hỏi vì sao hai người hợp nhau thế mà không yêu nhau? Chị luôn cười và bảo là mình chẳng có duyên phận, là tình thân không là tình yêu. Nhưng trong thâm tâm thì chị biết là mình yêu em tha thiết, vì biết là không thể đem lại hạnh phúc cho nhau nên đành nén lại trong tim. Em có biết hay không mà cầm tay chị nói mình có duyên mà không có phận?
Em mong muốn chị được hạnh phúc và đã không ngớt làm mọi chuyện để chị đừng lo lắng, nhưng chị hạnh phúc làm sao khi trái tim luôn thổn thức tìm về bên em? Vậy mà chị vẫn ngu ngốc vun vào để em cưới vợ! Em có biết sau khi cười nói với em và vợ em, chị ra về mà tâm hồn trống rỗng, trái tim chị đã nát tan. Lúc em bảo chị lấy chồng đi, em nghĩ không em?
Em vẫn bên chị trong lúc chị khó khăn, chị không quên em được nên lại tìm đến với em. Thế là chị lại biến cả hai thành người thứ ba tự lúc nào không biết. Rồi để ngụy biện cho bản thân chị lại nói chúng mình là chị - em thôi nhé. Dẫu chúng mình có gặp nhau cũng không vượt quá cầm tay, nhưng trong lòng chị lúc nào cũng tràn đầy dông tố! Chị muốn từ đằng xa trông thấy em hạnh phúc, rồi muốn lại thật gần để cho lòng ấm áp. Ở cạnh em chị luôn thấy bình yên, nhưng ở cạnh em mà lúc nào chị cũng không hết nhớ thương.
Lý trí của em mạnh hơn tình cảm và tình cảm của em lại mạnh hơn chị nên chị cũng lại dựa vào em để dẫn dắt chị khỏi lạc đường. Và em lại trở thành một người đàn ông trách nhiệm. Lo vạch ra cái ranh giới giữa hai người để giữ gìn hạnh phúc cho cả hai, để chúng mình không cảm thấy có lỗi. Em có biết nhiều lúc chị muốn vượt qua ranh giới đó để hạnh phúc thực sự một lần trong vòng tay em dẫu sau này sẽ phải trả giá không? Và em lại nghiêm nghị nhắc chị là chị không thể hạnh phúc khi con tim đã bị tổn thương, em không thể đi cùng chị trên con đường hạnh phúc!
Chẳng lẽ muốn sống hạnh phúc là phải chấp nhận thế sao? Giờ này bên vợ chắc em đang bình yên và hạnh phúc, cái hạnh phúc mà chị không thể mang lại, phải không em?