Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Chương 1892: Nắm Chặt Giang Sơn Không Buông Lỏng.
K
im Chính Thiện cũng chỉ thuận miệng hỏi, chủ tịch Vương dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói: - Nói ra thì người kia sau này sẽ quen thuộc với anh hơn với tôi, chính là chủ tịch Vương mà anh cần phải hợp tác.
Kim Chính Thiện chợt sững sờ, hắn căn bản cũng có nghe qua ân oán giữa Vương Tử Quân và Nguyễn Chấn Nhạc, bây giờ không khỏi nghi hoặc vì Vương Tử Quân mời cơm Nguyễn Chấn Nhạc.
Chủ tịch Vương vì sao lại phải mời cơm Nguyễn Chấn Nhạc, chẳng lẽ trong sự việc này...
Kim Chính Thiện căn bản không thích hợp tác với Nguyễn Chấn Nhạc, nếu so sánh với Hải Bác thì Nguyễn Chấn Nhạc ngoài phương diện có cái giá lớn, căn bản giống như một người chỉ gặp thoáng qua khi đi đường, không có điểm nào hơn người. Nhưng bất đắc dĩ là Kim Chính Thiện căn bản không thể tự quyết định người nào hợp tác với mình, nếu không hắn sẽ kiên quyết cho Nguyễn Chấn Nhạc đứng ngoài cánh cổng thành phố Rừng Mật.
Có một câu nói như thế này, anh không có năng lực thay đổi thế giới, thế thì lựa chọn sáng suốt nhất là để cho thế giới tự thay đổi. Kim Chính Thiện rất đồng ý với câu nói này, thế cho nên tuy hắn không thích Nguyễn Chấn Nhạc, thế nhưng hắn vẫn phải nhìn vào Nguyễn Chấn Nhạc. Dù thế nào thì Nguyễn Chấn Nhạc cũng ngồi trên vị trí chủ tịch thành phố Rừng Mật, nếu như có được sự giúp đỡ của một nhân vật có lực lượng mạnh mẽ như Vương Tử Quân, người này hoàn toàn có thể ngồi ngang hàng với mình.
Chẳng lẽ chủ tịch Vương có gì bất mãn với công tác của mình?
Khi Kim Chính Thiện đang suy nghĩ miên man, lúc này chợt nghe Vương Tử Quân nói: - Vợ của Nguyễn Chấn Nhạc là bạn học thời tiểu học của Tiểu Bắc.
Bạn học thời tiểu học? Kim Chính Thiện cảm thấy chóng mặt, hắn từng gặp qua vợ của Nguyễn Chấn Nhạc, người phụ nữ kia có khí chất, nhưng lại có vài phần kiêu ngạo.
- Những ngày qua vợ của chủ tịch Nguyễn thường đến tìm Tiểu Bắc, vì tình nghĩa bạn học cũ, thế nên tôi không thể không ra mặt mời bọn họ dùng cơm. Vương Tử Quân nói đến đây thì khẽ gõ lên bàn: - Bí thư Kim, anh là người nắm chặt phương hướng phát triển của thành phố Rừng Mật, nhất định phải làm tốt công tác của người đi đầu.
Kim Chính Thiện nhìn nụ cười nhàn nhạt trên mặt Vương Tử Quân, hắn chợt hiểu rõ vấn đề. Hắn là người đứng đầu thành phố Rừng Mật, dù sau lưng có xấu xa thế nào, vẫn phải biểu hiện bề ngoài cho thật tốt. Anh phải giữ được cục diện chính trị ổn định, ban ngành đoàn kết tốt.
Vương Tử Quân sao lại có chỉ thị như vậy? Kim Chính Thiện suy nghĩ về lời nói của Vương Tử Quân, thế là nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Dù sao thì vị trí của Vương Tử Quân bây giờ có sự khác biệt, ít nhất cũng phải biểu hiện là người sảng khoái bao dung.
- Mong chủ tịch yên tâm, tôi nhất định sẽ chứng thực chỉ thị của ngài thật sự đúng chỗ.
Sau khi uống xong một bình trà thì Kim Chính Thiện và Vương Tử Quân cùng rời đi. Kim Chính Thiện nhìn xe chậm rãi lăn bánh, tâm tư bắt đầu liên tục xoay chuyển.
Lúc này Vương Tử Quân ngay cả những việc nhỏ như thế này cũng phải để ý, ý nghĩa của nó là như thế nào? Chẳng lẽ sẽ có chuyện lớn gì phát sinh sao?
Kim Chính Thiện nghĩ như vậy mà tâm tư hoạt động mạnh mẽ nhanh nhạy hơn. Nếu thật sự là như vậy, tương lai không xa mình tiến lên một bước không phải là giấc mộng xa vời khó với đến.
Văn Thành Đồ nhìn thư ký đứng ở phía đối diện với mình, trong đầu nghĩ đến tình cảnh tối qua Nguyễn Chấn Nhạc và gia đình Vương Tử Quân cùng dùng cơm. Vương Tử Quân và Nguyễn Chấn Nhạc dùng cơm với nhau rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Khi Nguyễn Chấn Nhạc đi đến thì những cạnh tranh năm xưa với Vương Tử Quân ở tỉnh Sơn Nam bị người ta đào móc ra ngoài. Có người còn nói ra những câu ví dụ như năm xưa Nguyễn Chấn Nhạc từng đến cướp thành quả của Vương Tử Quân ở Sơn Nam.
Tất nhiên đám người thích nói ra những chuyện thế này thường tỏ ra cực kỳ vui thích giống như đó là sự việc của mình. Tình cảnh xấu hổ của Nguyễn Chấn Nhạc sau khi đi đến thành phố Rừng Mật lại càng là minh chứng cho những tin đồn kia thêm phát triển.
Vào tình cảnh mà mọi người đang thêm mắm dặm muối vào quan hệ giữa Vương Tử Quân và Nguyễn Chấn Nhạc, đúng lúc Vương Tử Quân lại mời vợ chồng Nguyễn Chấn Nhạc đến nhà dùng cơm, đây không phải là có ý nghĩa quá sâu xa sao?
Dù sao hôm nay Nguyễn Chấn Nhạc đi làm với gương mặt rất tươi sáng, hơn nữa sau khi đi làm còn cùng Kim Chính Thiện đi thị sát công tác xây dựng ở thành phố Rừng Mật.
Trong lúc thị sát thì Kim Chính Thiện và Nguyễn Chấn Nhạc liên tục to nhỏ với nhau, khi thì Kim Chính Thiện cùng Nguyễn Chấn Nhạc chỉ trỏ vào những trang thiết bị của nhà xưởng, bộ dạng vui vẻ hòa thuận, ý nghĩa của nó là không giống tầm thường. Sự việc này phát ra một loại tín hiệu mà dù bất kỳ người nào cũng không dám bỏ qua.
Chẳng lẽ Nguyễn Chấn Nhạc thật sự chạy sang phía Vương Tử Quân, hay là Vương Tử Quân muốn mượn cơ hội này làm chuyện gì khác? Đầu óc Văn Thành Đồ xoay chuyển rất nhanh, chỉ một lát sau đã nghĩ ra rất nhiều nguyên nhân kết quả sự việc.
Nguyễn Chấn Nhạc bị chèn ép quá mạnh, điều này là thứ mà Văn Thành Đồ căn bản rất thích nghe ngóng. Tuy hắn có thể mang đến cho Nguyễn Chấn Nhạc chút trợ giúp, thế nhưng hắn cũng không có tâm tư quá chủ động. Nguyễn Chấn Nhạc đi về phía Vương Tử Quân, điều này làm hắn cảm thấy rất bình thường, nhưng Vương Tử Quân ra tay trước lại làm cho hắn cảm thấy không thoải mái, vì người này quá khoan hồng độ lượng rồi.
- Bí thư, trưởng phòng Uông phòng tổ chức nói có chuyện cần liên hệ với ngài. Thư ký thấy lãnh đạo của mình phục hồi tinh thần lại trong tình huống trầm tư, thế là không khỏi tranh thủ thời gian báo cáo.
Uông Thanh Minh tìm mình muốn nói chuyện gì? Văn Thành Đồ là phó bí thư nắm công tác nhân sự, khi công tác rõ ràng là thượng cấp của Uông Thanh Minh. Nhưng vì cấp bậc của hai người quá gần nhau, thế cho nên ở nhiều phương diện Văn Thành Đồ căn bản không thể nào cản tay của Uông Thanh Minh.
Nếu không cản tay được thì phải tìm cách xen vào, nhưng như vậy cũng không dễ dàng gì. Văn Thành Đồ trầm ngâm giây lát rồi gật đầu nói: - Cậu liên lạc với trưởng phòng Uông, hỏi xem khi nào anh ấy đến.
Văn Thành Đồ nhìn thư ký rời khỏi phòng làm việc của mình, hắn trầm ngâm giây lát, sau đó cầm điện thoại gọi cho Nguyễn Chấn Nhạc.
- Chủ tịch Chấn Nhạc, gần đây anh công tác thế nào rồi? Sau khi điện thoại nối thông thì Văn Thành Đồ cười tủm tỉm nói.
- Chào bí thư Văn, gần đây tôi chủ yếu là học tập làm quen tình huống, dưới sự giúp đỡ của bí thư Kim và các đồng chí khác, bây giờ tôi cơ bản đã biết đại khái tình huống của thành phố Rừng Mật. Nguyễn Chấn Nhạc dùng giọng vui vẻ nói.
- À, vậy thì tốt rồi. Chủ tịch Chấn Nhạc, bây giờ công tác chủ yếu của anh phải nắm chặt một điểm: Nhanh chóng làm quen tình huống và tiến vào vị trí của mình. Anh mới đến cũng chưa quá quen thuộc, anh có thể dựa theo tình huống cụ thể để cho ra những phương thức triển khai mở rộng công tác phù hợp. Trong xu thế phát triển của thành phố Rừng Mật, anh nên chú trọng nghe theo ý kiến của các cán bộ lão thành, chú ý phương pháp làm việc.
Sau khi Nguyễn Chấn Nhạc đi vào thành phố Rừng Mật thì cảm thấy thái độ của Văn Thành Đồ có gì đó là lạ, giống như chỉ khi mình nắm chặt Văn Thành Đồ, như vậy mình mới có thể tiếp tục phát triển trong Mật Đông. Nguyễn Chấn Nhạc là một người cao ngạo, điều này làm hắn cảm thấy không thoải mái, dựa vào cái gì mà Văn Thành Đồ anh cho rằng mình là đấng cứu thế của tôi?
Nếu như hai ngày trước Văn Thành Đồ nói ra những lời như vậy, Nguyễn Chấn Nhạc căn bản sẽ rất cảm kích, thế nhưng bây giờ Nguyễn Chấn Nhạc căn bản không có tâm tình như vậy. Dù cả thành phố Rừng Mật đối nghịch với mình thì có quan hệ gì? Chỉ cần Vương Tử Quân tin tưởng mình, chính mình sẽ xử lý dể dàng tất cả mâu thuẫn, hoặc là căn bản không cần quan tâm. Trước đó Vương Tử Quân mở tiệc chào đón mình, thậm chí còn có cả bí thư Kim Chính Thiện là người tiếp khách.
Bây giờ không phải là thời điểm để cho lãnh đạo đứng hàng thứ ba trong tỉnh như Văn Thành Đồ lên tiếng, rõ ràng là anh tỏ ra thương cảm và vẫn giấu tâm cơ vào trong túi mà thôi. Nguyễn Chấn Nhạc nghĩ đến đây thì chỉ có thể trả lời theo đúng trình tự với câu hỏi thăm ân cần của Văn Thành Đồ: - Bí thư Văn, tôi nhất định sẽ dựa theo chỉ thị của ngài, sẽ cố gắng làm tốt công tác thực tế.
- Ha ha, chủ tịch Chấn Nhạc cũng không cần nghiêm túc như vậy, chỉ cần làm tốt là được, có gì khó khăn cứ nói với tôi. Tôi không giúp được anh ở những chuyện lớn, thế nhưng những chuyện nhỏ căn bản không làm khó được tôi.
Sau khi nói thêm hai câu khách khí với Nguyễn Chấn Nhạc thì Văn Thành Đồ cúp điện thoại.
Xem ra sau này chính mình muốn lung lạc Nguyễn Chấn Nhạc cũng không phải là chuyện dễ dàng.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, Uông Thanh Minh đi vào trong phòng. Văn Thành Đồ căn bản rất khách khí với Uông Thanh Minh, hắn mời Uông Thanh Minh ngồi xuống đối diện với mình, sau đó mới cười nói: - Trưởng phòng Uông, gần đây phòng tổ chức các anh có vẻ rất bận rộn thì phải.
- Bí thư Văn, sắp đến cuối năm rồi, bây giờ có đủ mọi loại công tác kiểm tra đánh giá, đơn vị chúng tôi thiếu nhân thủ, nhiệm vụ lại nặng nề, thế nên mọi người khó thể nào phân thân được. Uông Thanh Minh tiếp nhận ly trà từ trong tay thư ký của Văn Thành Đồ rồi cười ha hả nói.
Văn Thành Đồ căn bản không có chút hảo cảm nào với Uông Thanh Minh. Hắn là phó bí thư nắm công tác nhân sự, quyền lực của hắn tất nhiên phải xung đột trực diện với Uông Thanh Minh. Hơn nữa nói về phương diện quan hệ, mối quan hệ giữa hắn và Sầm Vật Cương so với giữa Uông Thanh Minh và Sầm Vật Cương căn bản là kém nhau quá xa.
Uông Thanh Minh là trưởng phòng tổ chức, người này nắm giữ công tác của phòng tổ chức, điều này làm cho Văn Thành Đồ sinh ra cảm giác không bằng Uông Thanh Minh. Tất nhiên thì ngoài mặt hai người vẫn bày ra cảm giác cực kỳ hòa hợp.
Sau khi nói vài câu không mặn không nhạt, Uông Thanh Minh nói ra ý nghĩ của mình. Hắn đưa một phần văn kiện cho Văn Thành Đồ rồi nói: - Bí thư Văn, phía ủy ban nhân dân tỉnh đề nghị cho Tần Hoài Chung tiếp nhận vị trí thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh.
Tần Hoài Chung? Văn Thành Đồ tiếp nhận văn kiện nhìn thoáng qua, sau đó cười nói với Uông Thanh Minh: - Trưởng phòng Thanh Minh, phòng tổ chức có ý kiến gì ở sự kiện này?
- Đồng chí Tần Hoài Chung là người công tác lâu năm, có kinh nghiệm công tác cơ sở phong phú, hai năm qua công tác ở thành phố Thanh Chuyên căn bản là biết tròn biết méo, tôi cảm thấy để đồng chí Tần Hoài Chung tiếp nhận vị trí thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh là phù hợp, vì anh ấy có thừa năng lực. Uông Thanh Minh nói rất kín kẽ, căn bản không có lổ thủng nào.
Văn Thành Đồ căn bản không có chút ý nghĩ với vị trí thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, vị trí này là thư ký của Vương Tử Quân, tuy phải đi theo trình tự nhưng Văn Thành Đồ có phản đối cũng không có tác dụng.
Văn Thành Đồ trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói: - À, chuyện này tôi cũng không có ý kiến gì.
Uông Thanh Minh khẽ gật đầu, hắn nâng ly trà lên uống một ngụm rồi mới nói: - Bí thư Văn, anh có đề nghị gì với vị trí chủ tịch thành phố Thanh Chuyên hay không?
Chủ tịch thành phố Thanh Chuyên? Văn Thành Đồ trầm ngâm giây lát mà không lên tiếng. Hắn nếu nói không động tâm với vị trí chủ tịch thành phố Thanh Chuyên thì căn bản là nói dối, thế nhưng Vương Tử Quân là người nắm chặt thành phố Thanh Chuyên, bây giờ Thanh Chuyên thiếu một vị chủ tịch thành phố, Vương Tử Quân tình nguyện nhường cho người khác ra tay sao?
Văn Thành Đồ nghĩ như vậy mà thầm hận Uông Thanh Minh quá âm hiểm, đừng nói là mình cho ra một đề cử, cuối cùng chỉ có kết quả không ra gì mà thôi. Chỉ sợ khi Uông Thanh Minh báo cáo công tác cho Vương Tử Quân, khi đó lại nói Văn Thành Đồ nhòm ngó vào giỏ quà của mình, điều này sẽ đủ làm cho Vương Tử Quân cực kỳ chán ghét. Như thế xem ra Uông Thanh Minh trưng cầu ý kiến của mình rõ ràng là có ý nghĩ bất lương.
Nhưng nếu như mình không cho ra lời đề cử nào, như vậy sau này còn có mấy cán bộ khăng khăng đi theo mình. Vào thời điểm quan trọng mà chính mình không bày tỏ chút tư thái, chỉ sợ còn có ai tình nguyên đi theo? Văn Thành Đồ suy nghĩ như vậy mà không khỏi tỏ ra do dự.
Lúc này chỉ cần chính mình cho ra chút ý nghĩ hứng thú, như vậy Uông Thanh Minh sẽ báo cáo nhân tuyển của mình lên trên, sau đó hả hê đứng bên cạnh nhìn mình khó vượt qua cửa ải của Vương Tử Quân.
Văn Thành Đồ là người tiến cử, hắn không thể ép Uông Thanh Minh mình trần ra trận, hơn nữa hai người cũng không có mối quan hệ tốt đẹp gì. Nhưng Vương Tử Quân là người có lực lượng quá mạnh, có thể thoải mái thông qua sao? Sầm Vật Cương căn bản có ý nghĩ giúp đỡ mình ở sự kiện này không?
Văn Thành Đồ trầm ngâm một lúc lâu, lúc này hắn mới chợt phát hiện Uông Thanh Minh còn đang lẳng lặng ngồi đó chờ mình lên tiếng.
Văn Thành Đồ biết rõ Uông Thanh Minh là trưởng phòng tổ chức có căn cơ còn mạnh hơn cả mình, nếu như mình và người này cùng xuất hiện, người bên ngoài nhìn vào sẽ tỏ ra tôn trọng mình, thế nhưng thực tế thì người ta coi trọng gương mặt Uông Thanh Minh hơn mình rất nhiều.
Văn Thành Đồ do dự giây lát, cuối cùng cũng không cho ra ý kiến gì, hắn ho khẽ một tiếng rồi nói: - Chuyện này trước tiên cứ thực hiện theo đúng trình tự.
- Vâng. Uông Thanh Minh đồng ý vô cùng sảng khoái, cũng không quan tâm mình có đạt được mục đích hay không. Thái độ này của Uông Thanh Minh càng làm cho Văn Thành Đồ thêm khó chịu, giống như người này đã biết mình không dám tùy tiện cho ra đề cử, thế nhưng vẫn hỏi mình, chỉ là muốn mình muối mặt mà thôi.
Sau khi tiễn Uông Thanh Minh ra khỏi phòng làm việc của mình thì Văn Thành Đồ càng thêm nhíu mày. Hắn biết rõ lúc này tình hình của Mật Đông đang có chuyện xấu, mình có nên tiến lên tranh thủ một chút hay không?
Lúc này trong đầu Văn Thành Đồ chỉ có ý nghĩ về vị trí chủ tịch thành phố Thanh Chuyên, nếu như có thể sắp xếp người của mình, như vậy địa vị của hắn ở trong tỉnh sẽ càng thêm củng cố.
Nhưng nếu cướp vị trí chủ tịch thành phố Thanh Chuyên từ trong miệng Vương Tử Quân cũng không phải là dễ dàng. Nếu như Sầm Vật Cương có thiên hướng về mình ở sự kiện này, chính mình có năng lực đối chiến với Vương Tử Quân. Nhưng Văn Thành Đồ biết rõ Sầm Vật Cương không có khả năng quá lớn để giúp mình, chỉ có thể đứng trong bóng tối để ủng hộ mình, nhưng như vậy thì có được gì?
Khi Văn Thành Đồ đang điên cuồng suy nghĩ, lúc này tiếng gõ cửa vang lên. Văn Thành Đồ cảm thấy mất hứng vì tiếng gõ cửa làm cho mình thức tỉnh trong lúc đang suy nghĩ đến phương diện mấu chốt, nhưng vị trí của hắn cần phải giữ phong độ.
Văn Thành Đồ nhìn thư ký đi vào trong phòng mà trầm giọng hỏi: - Có chuyện gì không?
- Bí thư Văn, nơi đây có một lá thư nặc danh, mời ngài xem qua. Thư ký nói rồi đưa bức thư cho Văn Thành Đồ. Khi nghe nói đó là thư nặc danh thì Văn Thành Đồ có chút không thoải mái, hắn thầm nghĩ, anh giao cho tôi một bức thư nặc danh, có phải là muốn khảo nghiệm trí thông minh của tôi không?
Tuy Văn Thành Đồ cảm thấy bực mình nhưng vẫn phải nhận lấy lá thư. Sự thật chứng minh hắn đã nghi oan cho thư ký của mình, xem ra khi mà chưa hiểu rõ chi tiết sự việc thì không nên hành động vội.
Bức thư nặc danh đã được mở, vì đó là án lớn nên thư ký mới đưa đến cho Văn Thành Đồ xem xét. Nội dung của bức thư nói về người phụ trách xây dựng tòa nhà cao ốc của thư viện tỉnh có nhận tiền của đơn vị thi công. Tuy tên bên trong bức thư là giả, thế nhưng chứng cứ lại xác thực, rất rõ ràng.
Ví dụ như đưa bao nhiêu tiền, ở địa điểm nào đều được ghi lại rõ ràng, điều này làm cho Văn Thành Đồ có vài phần khẳng định tính chân thật của bức thư.