This nice and subtle happiness of reading, this joy not chilled by age, this polite and unpunished vice, this selfish, serene life-long intoxication.

Logan Pearsall Smith

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2238
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1877: Không Nghe Lời Thì Tôi Sẽ Cho Anh Ra Rìa.
rước khi đến thuyết phục Nghiêm Khâm Binh thì Hà Kiến Chương đã nghĩ đến vài đối sách. Có người nói nịnh hót một trăm câu cũng không bằng làm cho lãnh đạo một chuyện thoải mái, điều này giống như gãi ngứa cho lãnh đạo, nếu lãnh đạo cảm thấy ngứa sau lưng đứng ngồi không yên nhưng vươn tay ra gãi lại không đến được, vào thời điểm này nếu như anh có thể hành sự theo hoàn cảnh, tiến lên khẽ vươn tay làm tốt công tác, hơn nữa còn làm cho lãnh đạo thoải mái, như vậy lãnh đạo sẽ nhớ kỹ về anh.
Hà Kiến Chương tuy tuổi tác đã lớn, trong lòng cũng không có yêu cầu quá cao ở phương diện chính trị, thế nhưng công tác cực kỳ cẩn trọng, cực kỳ đúng chỗ. Hơn nữa hắn lại cho rằng Vương Tử Quân có ơn tri ngộ với mình, hễ là những công tác nào mà Vương Tử Quân sắp xếp thì hắn đều hoàn thành cẩn thận với tất cả khả năng của mình.
- Chủ tịch Hà, ngài sao lại đến đây? Có chuyện gì ngài cứ gọi điện thoại cho tôi, bây giờ lại làm ngài phải tự mình đến rồi. Sau khi bắt tay Hà Kiến Chương thì Nghiêm Khâm Binh dùng giọng nhiệt tình nói, sau khi nói xong lại cảm thấy mình quá mất mặt.
Hà Kiến Chương cười ha hả nói: - Chủ tịch Nghiêm, hai người chúng ta cũng chỉ cách nhau vài bước đi đường, tôi đi qua cũng không phải chỉ là mất chút thời gian thôi sao?
Thư ký rót trà cho hai vị lãnh đạo xong thì nhanh chóng đóng cửa rời đi, lúc này trong phòng chỉ còn lạ Nghiêm Khâm Binh và Hà Kiến Chương.
Nghiêm Khâm Binh trầm ngâm giây lát rồi mở miệng nói: - Chủ tịch Hà, ngài có việc gì thì cứ phân phó, chỉ cần có thể làm được thì tôi căn bản sẽ toàn lực ứng phó.
- Ha ha, cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ cảm thấy đã lâu không tâm sự với anh, thế nên đến đây trò chuyện với anh một chút. Hà Kiến Chương uống một hớp nước rồi dùng giọng cười ha hả nói: - Chủ tịch Nghiêm, trà của anh uống rất ngon.
- Nếu chủ tịch Hà thích thì chút nữa tôi sẽ để Tiểu Mã đưa sang cho ngài một phần. Nghiêm Khâm Binh giống như mình nói chuyện có vài phần đông cứng, thế là cười nói: - Đây là trà lấy từ quê của tôi, mặc dù không có danh tiếng gì thế nhưng có hương vị rất độc đáo.
- Tôi cảm thấy uống rất ngon. Hà Kiến Chương cười cười, sau đó đi thẳng vào vấn đề: - Chủ tịch Nghiêm, anh cảm thấy sự kiện phân công điều chỉnh lần này thế nào?
Nghiêm Khâm Binh biết rõ Hà Kiến Chương đến là bàn với mình về chuyện này, hắn căn bản đã có chuẩn bị, sau khi thấy Hà Kiến Chương không đi đường vòng thì thản nhiên nói: - Chúng ta là cấp phó thì có ý kiến gì với phương diện chủ tịch Vương phân công điều chỉnh được? Đơn giản là phục tùng quyết định của lãnh đạo thôi.
Nghiêm Khâm Binh nói và không khỏi dùng dư quang khóe mắt nhìn Hà Kiến Chương, hắn thấy Hà Kiến Chương chỉ cười mà không nói gì, thế là tâm tư có vài phần không thoải mái. Hà Kiến Chương anh là người dán mặt lên mông của Vương Tử Quân, dù phân công thế nào thì anh cũng không lỗ, căn bản không có vấn đề, thế nhưng anh ta có làm vậy với tôi hay không? Con bà nó anh điên cuồng chạy đến chỗ của tôi và có biểu hiện như vậy, rốt cuộc là anh đồng tình với tôi, hay là muốn hả hê nhìn trò cười của tôi?
Nghiêm Khâm Binh có vài phần phản cảm với Hà Kiến Chương, thế nên kéo chặt gương mặt nói: - Nhưng nếu có ý kiến không đồng ý thì tôi vẫn nói ra rõ ràng, ai cũng không thể cướp đi quyền lên tiếng của tôi, anh nói xem có đúng không?
Hà Kiến Chương biết rõ nguyên nhân Nghiêm Khâm Binh nổi giận, mình chủ yếu đến để khuyên nhủ Nghiêm Khâm Binh thay cho Vương Tử Quân, thế nên cũng không quá so đo với Nghiêm Khâm Binh.
Tình cảnh này làm cho Hà Kiến Chương cảm thấy Nghiêm Khâm Binh rất đáng thương. Dù sao thì vị trí của mình và Nghiêm Khâm Binh đều phải cực kỳ chú ý phong độ, bây giờ Nghiêm Khâm Binh nói như vậy đã quá rõ ràng, chính là chính mình bị dồn vào vách núi trong sự kiện Vương Tử Quân chuẩn bị phân công điều chỉnh công tác.
Nghiêm Khâm Binh giống như cũng cảm nhận được lửa giận của mình là có vài phần quá phận, thế là lúc này dùng giọng giảng hòa nói: - Chủ tịch Hà, tôi nói năng không che đậy miệng, căn bản là chỉ nói việc mà không nó đến người.
- Điều này tôi biết rõ. Hà Kiến Chương cười cười, thầm nghĩ sự việc đều liên quan đến anh, thế nên anh không cần phải giấu đầu hở đuôi.
- Anh Hà, điều chỉnh công tác thì cứ điều chỉnh, tôi vẫn là phó chủ tịch tỉnh kiêm cục trưởng cục công an, vẫn quản lý cả hai bên. Nghiêm Khâm Binh nói đến đây thì thản nhiên nói: - Con người của tôi trước nay đều thích mềm không thích cứng, nếu như thật sự có người muốn dùng cứng đối phó với tôi, tôi cũng muốn nhìn xem người ta làm như thế nào.
Nghiêm Khâm Binh nói xong thì gương mặt có vài phần âm trầm. Tôi là người nắm hai hạng mục công tác, nếu như anh điều chỉnh phân công của tôi, tôi có thể bị điều chỉnh, thế nhưng vị trí cục trưởng cục công an của tôi là không thể động vào.
Hà Kiến Chương đến đây trò chuyện thế nhưng nãy giờ luôn là Nghiêm Khâm Binh nắm thế chủ đạo, thế là có vài phần lo lắng, hắn dứt khoát thả ra một quả bom, dùng giọng ngưng trọng nói: - Chủ tịch Nghiêm, hai ngày trước tôi về thủ đô họp vừa vặn gặp anh Mã của bộ công an, khi dùng cơm thì anh ấy có nói đến một chuyện, đó là sắp tới cục công an chuẩn bị điều chỉnh về phương diện kiêm nhiệm chức vụ ở cục công an địa phương. Anh ấy muốn những người phụ trách hệ thống công an vừa có quyền lên tiếng vừa phải chuyên tâm cho công tác của mình. Bây giờ tuyến trên đã có ý nghĩ như vậy, có lẽ sắp tới sẽ được tiến hành.
Nghiêm Khâm Binh biết rõ anh Mã trong lời nói của Hà Kiến Chương là lãnh đạo thế nào, lúc này hắn không khỏi cảm thấy trong lòng có một nửa mát lạnh. Hắn biết mình nhờ cậy lớn nhất vào cái gì, nếu như không còn gì để nhờ cậy, như vậy hắn sẽ là một miếng thịt, muốn làm món gì không phải là người ta có quyền định đoạt sao? VÌ sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? Hắn cảm thấy điều này là không thể, khả năng lớn nhất là trùng hợp mà thôi, hoặc là Vương Tử Quân đã nhìn thấy chí hướng của tuyến trên.
Khi Nghiêm Khâm Binh đang cảm thấy nản lòng thoái chí thì Hà Kiến Chương khẽ nở nụ cười, hắn cười nói: - Chủ tịch Nghiêm, anh trước kia không phải từng làm phó chủ tịch nắm công tác xây dựng đô thị sao? Nghe nói thành phố dưới tay anh phát triển từng ngày, căn bản tạo nên cơ sở vững chắc vào lúc này.
- À, đó là chuyện mười mấy năm trước. Nghiêm Khâm Binh đang nghĩ đến chuyện khác, thế cho nên muốn cho qua những lời khẳng định của Hà Kiến Chương. Nhưng hắn vừa nói xong thì gương mặt có vài phần nghiêm túc, chẳng lẽ.
Nghiêm Khâm Binh biết rõ tầm quan trọng của công tác xây dựng đô thị, Hà Kiến Chương nhắc đến công tác của mình nhiều năm trước, tất nhiên không phải là rảnh rỗi chạy đến ca tụng công lao năm xưa của mình. Chẳng lẽ Hà Kiến Chương có ý nghĩ gì khác? Người kia bày mưu như vậy sao?
Nghiêm Khâm Binh nghĩ đến đây mà không khỏi vô thức nhìn Hà Kiến Chương, lúc này Hà Kiến Chương lại giống như hiểu ý nghĩ của hắn, cũng đang cười tủm tỉm nhìn hắn.
Mặc dù kết quả này vẫn nhỏ hơn lực ảnh hưởng của Nghiêm Khâm Binh vào lúc này, thế nhưng Nghiêm Khâm Binh không thể không thừa nhận mình hồi hộp vì sắp xếp như vậy. Dù sao bây giờ hắn cũng không còn đường nào để đi, con đường này là rất tốt rồi, dù có gập ghềnh thế nào thì hắn cũng phải đi.
- Đúng vậy, tôi tin tưởng anh là gươm quý không bao giờ cùn. Hà Kiến Chương cười hì hì trêu chọc.
Cố Tắc Viêm đi ra khỏi phòng họp mà cảm thấy ngực mình như bị chặn một tảng đá, cực kỳ khó chịu. Hội nghị lần này hắn tưởng rằng sẽ có người cho ra ý kiến không đồng ý, cho dù người khác không đề cập đến thì Nghiêm Khâm Binh sẽ phải lên tiếng nói vài câu.
Mặc dù Cố Tắc Viêm biết rõ sự kiện phân công lần này mình căn bản không thể nào làm lệch đi ý chỉ của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn đã có tính toán của mình, cho dù là bọ ngựa đá xe thì cũng phải làm cho Vương Tử Quân biết rõ phương án lần này được thông qua là vì Vương Tử Quân bá quyền chính trị, không phải là kết quả mọi người cùng hưởng ứng.
Cố Tắc Viêm nghĩ đến tình cảnh này mà không khỏi cảm thấy hưng phấn, hắn hầu như có thể kết luận Vương Tử Quân vì cũng cố quyền lực của mình mà cực kỳ xem trọng người ta mượn đề tài để nói về mình. Hơn nữa Vương Tử Quân đã làm tốt công tác, bây giờ tên đã lên dây không thể không bắn. Nhưng Vương Tử Quân làm như vậy thì đừng nói là ủy ban nhân dân tỉnh sẽ chấn động, cho dù là bí thư Sầm cũng phải có một lý do thuận lợi mới có thể thông qua. Vương Tử Quân không phải là lãnh đạo đứng đầu Mật Đông, sao có thể thích làm gì thì làm được?
Cố Tắc Viêm đã chuẩn bị sẵn sàng lên tiếng, lúc này hắn lại phải vò bản thảo đã được viết sẵn trong tay rồi ném vào trong thùng rác.
Hội nghị tiến hành rất nhanh, rất hài hòa, thế nhưng kết quả lại làm cho Cố Tắc Viêm mở rộng tầm mắt. Sau khi Vương Tử Quân đọ phương án, các vị cấp phó khác đều lên tiếng giúp đỡ. Đám người Lôi Yên Hồng và Vân Lợi Quảng giúp đỡ làm cho Cố Tắc Viêm không có chút bất ngờ, thậm chí hắn còn cảm thấy những người này cơ bản là đạo cụ, tác dụng chủ yếu là Vương Tử Quân, đặc biệt lên tiếng là vì nịnh hót Vương Tử Quân. Nhưng khi Nghiêm Khâm Binh đứng lên phát biểu ý kiến, lúc này Cố Tắc Viêm chợt phát hiện cục diện đã phát triển ngoài mong đợi của mình.
Mười người thì ai cũng đã ủng hộ, nếu chỉ còn một mình mình phản đối, không những hành vi này là khác loài, hơn nữa còn không có chút đầu óc, xem ra những gì mình làm những ngày qua là vô công.
Cố Tắc Viêm chợt cảm thấy sợ hãi, hắn vốn là người tự ti vì lực phán đoán nhạy bén của mình, hơn nữa lại ngồi rất vững, có quan hệ không tồi với Nghiêm Khâm Binh, ít nhất khi đối diện với Vương Tử Quân thì Nghiêm Khâm Binh cũng phải đứng cùng chiến tuyến với mình. Nhưng sự thật đã chứng minh Cố Tắc Viêm căn bản là tự mình đa tình, hắn rõ ràng không biết thế giới quanh mình đang dịch chuyển.
- Vương Tử Quân. Vương Tử Quân thầm nhắc đến cái tên này, hắn không khỏi đi về phía phòng làm việc của Sầm Vật Cương.
Bên ngoài phòng làm việc của Sầm Vật Cương vẫn có nhiều người chờ được báo cáo công tác, những người này thấy Cố Tắc Viêm đều tươi cười đứng lên chào hỏi, biểu hiện cực kỳ nhiệt tình.
Cố Tắc Viêm tuy mỉm cười với những người này, thế nhưng hắn lại cảm thấy đám người kia như đang đùa cợt mình.
Tất nhiên đám người kia sẽ không dám cho ra những biểu hiện không đúng, nhưng những người khác cũng biết sự kiện phân công điều chỉnh phạm vi công tác của phó chủ tịch tỉnh, sự kiện phân công công tác quá xấu hổ của mình cũng khó tránh khỏi tai mắt của đám người này.
Tuy người ta đã chờ lâu hơn Cố Tắc Viêm, thế nhưng hắn không phải là người thường, vì thế sau khi đi đến thì trực tiếp vào phòng của Sầm Vật Cương. Khi Sầm Vật Cương thấy Cố Tắc Viêm đi đến thì đứng lên khỏi ghế rồi nhàn nhạt vung tay lên: - Chủ tịch Cố, anh ngồi đi.
Cố Tắc Viêm ngồi xuống đối diện với Sầm Vật Cương, hắn cũng không lên tiếng ngay lập tức. Sầm Vật Cương ném cho hắn một điếu thuốc rồi cũng bày ra bộ dạng lẳng lặng chờ đợi.
- Bí thư Sầm, tôi cảm thấy mình đã hoàn toàn bị cho ra rìa ở ủy ban nhân dân tỉnh.
Sầm Vật Cương nở nụ cười nhàn nhạt nói: - Anh là phó chủ tịch thường ủy, ai cũng không thay đổi được sự thật này, thế nên anh cứ an tâm lớn mật công tác, tôi giúp đỡ anh. Chỉ cần anh một lòng vì việc công, bị ghẻ lạnh một chút cũng không là vấn đề.
Cố Tắc Viêm nhìn nụ cười của Sầm Vật Cương mà hiểu ra nhiều điều, thế nhưng lại không nhịn được phải hỏi: - Bí thư Sầm, tuy phạm vi phân công của tôi giảm bớt đi so với trước, thế nhưng nhiệm vụ cũng không giảm bớt, có phải ngài chuẩn bị thay tôi nói vài lời...
- Vấn đề này anh không cần phải đi vào quá sâu. Sầm Vật Cương căn bản không quá thoải mái ở phương diện này, lão cười cười nói: - Tôi nói chuyện giúp anh chỉ là một phần, quan trọng là anh phải có năng lực tương ứng.
Có năng lực sao? Cố Tắc Viêm là người thông minh, hắn biết rõ đây là Sầm Vật Cương đang an ủi mình, thực tế ở nhiều phương diện cũng không phải là có năng lực hay không, chủ yếu là có người giúp mình hay không?
- Vậy ngài vì sao không ủng hộ Nghiêm Khâm Binh? Ngài cũng biết là cục công an rất quan trọng. Cố Tắc Viêm trầm ngâm giây lát rồi nối.
Sầm Vật Cương khoát tay áo nói: - Tôi cảm thấy một người nếu như muốn đứng cao đi xa thì nhất định phải đi từng bước một, làm việc đến nơi đến chốn, không phải là được voi đòi tiên, nhìn cao đuổi xa, anh nói xem có đúng không.
Nhìn cao đuổi xa? Cố Tắc Viêm có chút sững sốt, hắn suy nghĩ về ý nghĩa lời nói của Sầm Vật Cương, thầm nghĩ Sầm Vật Cương rõ ràng là bênh vực kẻ yếu, sở dĩ xuất hiện tình huống này có lẽ là vì bí thư Sầm đã thỏa hiệp rồi.
- Tắc Viêm, không cần phải so đo một phần được mất, anh nên đặt ánh mắt ở phương diện lâu dài. Sầm Vật Cương trầm ngâm giây lát rồi vỗ tay nặng nề lên vai Cố Tắc Viêm.
Cố Tắc Viêm khẽ gật đầu mà không nói gì thêm.
- Khoảng thời gian này rất quan trọng, anh cần phải cố gắng công tác, đặc biệt là phương diện thành phố Linh Long, anh càng quan tâm nhiều hơn. Sầm Vật Cương nói với gương mặt cực kỳ nghiêm túc, hai chữ quan trọng được nói ra bằng giọng điệu cực kỳ thận trọng.
Cố Tắc Viêm nhìn gương mặt của Sầm Vật Cương, hắn không khỏi gật đầu nói: - Bí thư Sầm, chuyện này ngài đã có quyết định rồi sao?
- Cứ chờ qua giai đoạn này đã. Sầm Vật Cương do dự giây lát rồi dùng giọng lập lờ nước đôi nói.
Cố Tắc Viêm nghe Sầm Vật Cương nói như vậy thì tâm tình có vẻ khá hơn, lúc này hắn đảm bảo với Sầm Vật Cương: - Bí thư Sầm cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chứng thực chỉ thị của ngài, tuyệt đối công tác không cho ra vấn đề gì.
- À, anh nên làm tốt công tác của mình. Sầm Vật Cương trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.
Khi Cố Tắc Viêm rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương, lúc này thư ký của Sầm Vật Cương nhanh chóng đi đến nói: - Bí thư, chủ tịch Vương gọi điện thoại đến, nói là muốn báo cáo với ngài về phương diện phân công điều chỉnh phạm vi công tác các vị phó chủ tịch tỉnh.
- Cậu gọi điện thoại cho chủ tịch Vương, nói là không cần chủ tịch Vương phải tự mình đi đến, cứ để văn phòng đưa văn kiện đến là được. Sầm Vật Cương khoát tay áo dùng giọng thản nhiên nói.
Vương Tử Quân nhận được chỉ thị của Sầm Vật Cương vào lúc đang xem văn kiện về kỷ yếu của hội nghị lần này trong phòng làm việc, hắn phất tay với Cổ Dương mà không lên tiếng. Hắn hiểu tâm tình của Sầm Vật Cương vào lúc này, tuy Sầm Vật Cương căn bản sẽ ra chỉ đạo với phương án phân công điều chỉnh bên phía ủy ban nhân dân tỉnh, thế nhưng hắn tin tưởng Sầm Vật Cương sẽ rất mất hứng.
Nhưng mất hứng thì sao? Đây là quyền lực nằm trong phạm vi của mình, hắn tuyệt đối không cho phép Sầm Vật Cương ngang ngược can thiệp vào.
Bí Thư Trùng Sinh Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu Bí Thư Trùng Sinh