Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Em không muốn buông tay anh
K
hi những ngón tay đã đan vào nhau rồi, nếu muốn buông tay, một mình anh sao có thể làm được điều đó, phải cần có cả em mà anh? Nhưng em không muốn buông tay anh, em sẽ nắm chặt lấy tay anh, em sẽ nắm chặt lấy hạnh phúc của em, vì chính anh đã trao nó cho em.
From: Ngoc Nguyen
Sent: Monday, February 07, 2011 4:29 PM
Xin anh đừng buông tay em ra! Khi em nói, anh nắm tay rồi lại buông tay, vậy thì anh nắm tay em làm gì? Thế nhưng anh vẫn nắm lấy tay em, như một lời khẳng định mãi mãi không rời xa em mà. Khi em nói, em không muốn hôn anh đâu, vì nếu hôn anh rồi, em sẽ lại càng yêu anh. Yêu anh nhiều rồi, em sẽ lại càng đau khổ. Vậy mà anh vẫn hôn em, như một lời khẳng định cũng sẽ yêu em, không để em đau khổ.
Khi những ngón tay đã đan vào nhau rồi, nếu muốn buông tay, một mình anh sao có thể làm được điều đó, phải cần có cả em mà anh? Nhưng em không muốn buông tay anh, em sẽ nắm chặt lấy tay anh, em sẽ nắm chặt lấy hạnh phúc của em, vì chính anh đã trao nó cho em.
Hạnh phúc là gì? "Một trong những sai lầm kỳ quặc nhất khi cho rằng hạnh phúc của con người là cảnh an nhàn". Em biết ý nghĩa thật sự của hạnh phúc trọn vẹn. Hạnh phúc trọn vẹn là khi em được đắm chìm trong đôi mắt anh, được anh ôm vào lòng, được đặt bàn tay lên khuôn mặt anh, được có niềm hy vọng rằng em sẽ là của riêng anh mà thôi.
Em không muốn an nhàn, vì em muốn có hạnh phúc thật sự cơ mà. Vậy thì em xin chọn vất vả, khó khăn. Nếu hạnh phúc là sự an nhàn, là bề nổi như vậy, thì dễ dàng quá. Với em, hạnh phúc là phải đấu tranh, là phải hy sinh. Nếu anh chết, em sẽ héo hon, gầy mòn và chết theo anh.
Tình yêu anh dành cho em là dối trá, lừa gạt, em cũng đã chết một lần rồi, anh có biết không? Em không còn niềm tin vào cuộc sống, vào tình yêu. Đúng lúc đó, anh quay về bên em, chính anh đã đem lại cho em niềm hy vọng, cũng chính anh đã dập tắt nó.
Tình yêu không phải là thứ có thể đem đi cho dễ dàng như vậy đâu anh. Anh đã, đang, và mãi sở hữu nó rồi. Trước khi anh xuất hiện, cuộc sống của em đã không còn tình yêu, chỉ còn là sự cố hữu thôi. Tia nắng rực rỡ ngời sáng, khi em nhìn vào mắt anh, lần đầu tiên nhìn thấy anh, nhìn vào đôi mắt ấy, em đã thấy quen thuộc và gần gũi làm sao. Chưa có ai, chưa có người nào khiến cho em cảm thấy ấm áp như anh.
Anh biết gì cơ chứ, vốn dĩ em đã thuộc về anh ngay từ giây phút đầu tiên rồi. Ánh mắt, tâm hồn của em thuộc về anh. Nhưng em luôn gắng gượng để tạo khoảng cách với anh, để không bị tình cảm chi phối, và bởi vì anh đã hút mất hồn em rồi. Em phải tỏ ra lạnh lùng với anh, để làm nguội đi tình cảm đang cháy bỏng trong em, để anh không thể nhận ra. Em đã cố gắng lắm để chôn giấu tình cảm đó, nhưng nó cứ lớn lên từng ngày, từng giờ khi em được ấm áp bên anh.
Em đã yêu anh, đã hận anh, nhưng tình yêu của em dành cho anh lớn quá, nó không cho phép em hận anh, nó chỉ cho phép em cảm thấy đau đớn và xót xa mà thôi. Em xót xa vì hạnh phúc, ấm áp, ngọt ngào chưa được bao lâu mà em đã phải cay đắng rời xa anh.
Người ta thường nói tình yêu là trái đắng mà, nhưng anh ơi, em không tin. Em không muốn làm người dưng, em không muốn làm người quen, em lại càng không muốn làm người một thời của anh, em chỉ muốn làm người tri kỷ của anh mà thôi. Có khó quá không anh?
Em chỉ muốn nói với anh rằng em đã đủ can đảm rồi, đủ can đảm để rời xa những gì là cố hữu, là quen thuộc. Em đủ can đảm để bước đến bên anh, dù cho có khó khăn, vất vả chông gai đến đâu, em cũng chịu được. Và em đã sẵn sàng hy sinh vì anh.