Số lần đọc/download: 52597 / 1452
Cập nhật: 2019-03-18 02:41:50 +0700
Chương 2121: Gặp Lại Hồng Nhan
“ T
hông tin này đúng là ta rất muốn. Chỉ cần nó đáng tin cậy, còn về phần giá cả thì không thành vấn đề.” Hàn Lập không ngờ chuyện này lại được giải quyết đơn giản như vậy nên tự nhiên vui vẻ đáp.
“Tốt lắm, trước tiên mời đạo hữu xem qua một phần tin tức, nếu cảm thấy thông tin mà ta đưa ra không có vấn đề gì thì sau đó ta sẽ đưa nốt phần tin tức còn lại. Như vậy coi như chúng ta đã hoàn thành giao dịch.” Thiếu nữ nói rồi ném về phía hắn một vật màu đen tuyền, nhìn kỹ lại thì chính là một cái thạch giản.
Thiếu nữ này làm việc quả nhiên vô cùng cẩn thận.
“Được, vậy thì Hàn mỗ cũng không khách khí kiểm tra một chút.” Hàn Lập thản nhiên đón lấy thạch giản vào tay rồi đáp lời.
Nói rồi hắn đem thạch giản áp lên trán, dùng thần niệm nhanh chóng đảo qua các tin tức bên trong.
Mà thiếu nữ áo gai thì vẫn ngồi ngay ngắn ở phía đối diện, miệng hơi mỉm cười nhìn Hàn Lập.
Chỉ sau thời gian một chén trà, trên mặt Hàn Lập không giấu nổi một tia sửng sốt, đem thạch giản trên trán gỡ xuống rồi chậm rãi nói:
“Thực không dám nghĩ rằng trong phủ của thành chủ lại có người âm thầm bán ra một số lượng lớn Huyết Nha Mễ như vậy. Theo tin tình báo của các vị thì người này trong phủ hẳn là có địa vị không thấp. Xem ra tin tức này không phải là giả. Như vậy đi, ta quyết định mua nốt phần còn lại của tư liệu này, giá bao nhiêu ta cũng trả. Lam tiên tử cứ việc đưa ra phương pháp liên lạc với người này đi.”
“Nếu đạo hữu cảm thấy không có vấn đề gì, vậy thì chúng ta có thể tiến hành giao dịch.” Cô gái mặc áo gai nói rồi khẽ phất tay, một khối thạch giản nữa bay ra, hướng về phía Hàn Lập.
Hàn Lập đón thạch giản tới tay, sau khi dùng thần niệm đảo qua, đem phương pháp liên lạc ghi nhớ thật kĩ rồi không chút biểu tình siết chặt nắm tay lại.
Một tiếng “phốc” vang lên!
Thạch giản trên tay hoàn toàn biến thành bột phấn. Sau khi phủi đám bột phấn khỏi tay, hắn lại lấy ra một hộp ngọc lớn màu trắng.
“Thứ trong đây chắc là thừa để mua tin vừa rồi, Lam đạo hữu nhìn xem có vừa lòng hay không? Nếu không có vấn đề gì, ta còn có một chuyện muốn hỏi thăm tiên tử đôi phần.” Hàn Lập ném hộp ngọc về phía thiếu nữ rồi bình thản nói.
“Ồ, đạo hữu vẫn còn có chuyện muốn hỏi thêm sao? Nếu tiểu muội đây có thể hỗ trợ thì chắc chắn sẽ không giấu diếm, đạo hữu xin cứ hỏi đi.” Cô gái đưa bàn tay mềm mại ra bắt lấy hộp ngọc, mở nắp và nhìn lướt qua bên trong, trên gương mặt tươi cười lộ ra vẻ vừa lòng.
“Chẳng hay Lam tiên tử có biết lai lịch của vật này không?” Hàn Lập hít sâu một hơi rồi sau đó từ ngón tay bắn ra một đoàn lục khí. Đoàn lục khí này hướng về guồng quay tơ đảo qua một vòng, sau đó quay về chuyển động không ngừng quanh đầu ngón tay hắn.
Một khắc sau, đột nhiên guồng quay tơ phát ra một âm thanh trầm thấp, rồi thình lình hóa thành một đám tàn tro bay tán loạn trong không khí.
Thiếu nữ áo gai từ đầu tới giờ vốn chưa từng tắt đi nụ cười, lúc này đồng tử cũng co rút lại.
Mà vị Ma tộc phụ nhân đứng bên cạnh chứng kiến một màn này cũng biến sắc.
Guồng quay tơ kia thoạt nhìn tưởng như bình thường, nhưng kỳ thật chính là một kiện ma khí có cấp bậc không thấp, mà tác dụng của nó lại càng huyền diệu, khó mà giải thích được.
Nếu không thì sao có thể khiến thiếu nữ áo gai kia mất cả ngày chỉ để dệt một ít vải thô tầm thường mà không có chút mất kiên nhẫn nào.
Làm cho thiếu nữ áo gai này biến sắc không phải do gồng xe tơ bị hủy trong nháy mắt mà bởi kiện ma khí này được làm từ Tiêu Ma Mộc, là một tài liệu vô cùng trân quý ở Ma giới. Lại được các luyện khí tông sư sử dụng phương pháp đặc thù để luyện hóa, đạt được độ cứng cỏi hoàn hảo, không dễ dàng gì có thể phá hủy được.
Vậy mà mới vừa rồi, guồng tơ ấy chỉ sau một kích đã biến thành tro bụi, làm sao mà không khiến nàng ta hoảng hồn cho được.
Hai mắt thiếu nữ áo gai trợn to trước cảnh tượng đó, sau đó lại nhìn vào đoàn lục khí trên ngón tay Hàn Lập với bộ dáng vô cùng hiếu kỳ kèm theo vẻ mặt trầm ngâm.
Hàn Lập có thể cảm ứng rõ ràng đoàn lục khí trên tay mình đang bị thần niệm của thiếu nữ này vây lấy để tra xét, nhưng hắn vẫn không phản ứng gì, để mặc cho thiếu nữ quan sát.
Ma tộc phụ nhân đứng bên cạnh cũng không nén nổi hiểu kỳ, cũng hướng tới đoàn lục khí trên tay hắn dò xét.
Qua một đoạn thời gian, thần sắc thiếu nữ áo gai thay đổi không biết bao nhiêu lần, cuối cùng là hơi có chút cổ quái, còn phụ nhân Ma tộc thì vẫn chưa tìm ra được điều gì.
Đúng lúc này, ngón tay Hàn Lập khẽ run lên, sau đó đoàn lục khí phát ra một tiếng “sưu” rồi chui lại vào trong đầu ngón tay, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
“Thật sự có lỗi, thứ này tại hạ cũng vô pháp khống chế, chỉ có thể bức nó ra bên ngoài một khoảng thời gian mà thôi. Nhưng ta nghĩ thời gian dài như vậy chắc cũng đủ để tiên tử xem xét được nó rồi. Không biết tiên tử đã nhìn ra lai lịch của nó hay chưa?” Hàn Lập vừa nói ánh mắt vừa nhìn chằm chằm vào thiếu nữ áo gai một cách đầy chờ mong.
Đoàn lục khí này là do ngày trước hắn hấp thu tinh cầu năng lượng trong Dị Ma Kim mà xuất hiện.
Năng lượng thần bí trong tinh châu có thể giúp cho tu vi tăng đột biến, lại dễ dàng chuyển hóa thành pháp lực tinh thuần nhất. Nhưng cũng do đó sinh ra đoàn lục khí này, nó cứ như có giòi trong xương đeo bám lấy Hàn Lập, điều này khiến hắn vô cùng nhức nhối và đau đầu. Từ trước tới giờ hắn chỉ có thể tạm thời phong ấn đoàn lục khí này trong Ma Anh để dần dần tìm phương pháp xử lý.
Hôm nay tới được Quảng Nguyên Trai, nơi được coi là biết được mọi chuyện trên đời, hơn nữa nhìn thiếu nữ áo gai này cũng có chút lai lịch nên hắn tự nhiên rất muốn thử vận may một chút xem có thể tìm ra lai lịch của thứ này hay không.
Nếu quả thật có thể giải quyết thì không còn gì tốt hơn rồi. Mà cho dù không được thì cùng lắm đợi lúc hắn trở lại Linh giới rồi tìm biện pháp khác cũng không muộn.
“Vừa rồi tiểu muội có xem xét qua nhưng hiện tại không thể cho đạo hữu biết được kết quả chính xác. Nhưng trong trí nhớ của tiểu nữ, xác thực là nó có điểm tương đồng với một thứ. Nhưng trước khi đưa ra phán đoán, ta rất muốn hỏi đạo hữu một ít vấn đề…” Thiếu nữ nhíu nhíu mày, suy nghĩ trong chốc lát rồi lên tiếng đáp.
“Đương nhiên rồi, Lam tiên tử có gì nghi vấn xin cứ hỏi.” Hàn Lập nghe xong lời này tinh thần phấn chấn hẳn lên, không ngần ngại đáp.
“Vậy tiểu muội không khách khí nữa. Thứ quỷ dị đó làm sao đạo hữu lại có được vậy? Ngoại trừ vừa rồi thấy được uy lực kinh người của nó, ta còn có một điểm hiếu kỳ, không biết nó đã ở trong thân thể đạo hữu bao lâu rồi?” Thiếu nữ một hơi nói ra mấy vấn đề liền.
“Làm sao nó lại ở trong thân thể của tại hạ, chuyện này có chút ẩn tình mà Hàn mỗ không tiện nói. Nhưng ta có thể nói sơ qua cho tiên tử biết, nó ở trong thân thể ta cũng chưa quá lâu, không tới một trăm năm.” Hàn Lập sau một hồi trầm ngâm mới cẩn thận đáp lời.
“Vậy đạo hữu nói qua về đặc tính của nó đi. Tiểu muội không thể mới nhìn qua như vậy mà đưa ra phán đoán chính xác được.” Thiếu nữ áo gai từ chối thẳng thừng.
Hàn Lập mỉm cười, đang muốn tiếp tục nói cái gì đó, bỗng nhiên thần sắc chợt động rồi lặng im không nói gì nữa.
Cô gái áo gai thấy biểu hiện của hắn có chút kỳ quái, nhưng chưa kịp mở miệng hỏi thì phụ nhân bên cạnh bỗng nhiên tiến tới thật nhanh, đồng thời một tay vung lên, trong hư không bỗng nhiên xuất hiện sương mù dày đặc.
Phụ nhân thần niệm thoáng động, sau đó xoay người hướng thiếu nữ nói:
“Thưa tiểu thư, là Tử tiểu thư tới bái phỏng, hơn nữa đã đang ở dưới lầu rồi.”
“Là Tử tỷ tỷ a. Nàng sao lại tới đây? Chẳng lẽ quẻ bói lần trước của ta không linh sao?” Thiếu nữ áo gai đầu tiên là vui mừng, sau đó suy nghĩ lại thì cảm thấy có chút lo lắng, gương mặt trở nên ảm đạm.
“Vì tiểu thư đã phân phó qua, nếu Tử tiểu thư tới thì không cần ngăn cản cho nên nàng tới tận dưới lầu thì ta mới nhận được tin báo. Nàng sẽ lên tới đây ngay bây giờ.” Phụ nhân vừa nói vừa nhìn Hàn Lập bằng ánh mắt có chút khác thường.
“Nếu Lam tiên tử có khách thì Hàn mỗ xin tạm cáo lui.” Hàn Lập hiểu ý của phụ nhân bèn đứng dậy nói.
“Cái này không cần. Đây là một người bạn tốt của tiểu muội, có lẽ cũng là tới hỏi chuyện thôi. Là chuyện tình cảm, cũng không cần quá kiêng kị. Hàn đạo hữu nếu không ngại có thể đợi một chút để ta tiếp nàng.” Thiếu nữ áo gai sau khi trầm ngâm một chút bèn đáp.
“Nếu vậy thì tại hạ sẽ chờ Lam tiên tử đón khách, sau đó sẽ nói chuyện tiếp.” Hàn Lập gật đầu.
Thiếu nữ áo gai cũng không nói gì thêm nữa.
Ngay sau đó, dưới thang lầu truyền đến một tiếng bước chân nhẹ nhàng, người chưa xuất hiện mà đã nghe thấy một âm thanh trong trẻo truyền tới:
“Dĩnh nhi, lần này nhất định ngươi phải cho ta một cái công đạo. Ta đã tìm khắp nơi rồi, vì sao quẻ bói của ngươi vẫn chưa ứng nghiệm? Hôm nay cũng là ngày cuối cùng trong phán đoán của ngươi rồi, nhưng người ta muốn gặp thì ngay cả cái bóng cũng chưa thấy đâu. Ngươi không phải đang cố ý muốn hí lộng tỷ tỷ này chứ? Nếu là như vậy thì ta nhất định phải đòi bồi thường gấp bội.”
Lời vừa dứt, một bóng người đã xuất hiện ở ngưỡng cửa lầu bốn. Đó là một nữ tử dáng người thon thả, cả người được bao phủ bởi một tầng sương mù màu đen, bí ẩn vô cùng.
Nhìn qua màn sương mù màu đen có thể mơ hồ thấy một nữ nhân vận tử y, đôi mắt sáng và đẹp khiến cho người ta vừa tiếp xúc đã có một cảm giác si mê đến lạ.
Thiếu nữ này vừa nói vừa cười “khanh khách, trong lời nói còn có vài phần vui đùa.
Mà Hàn Lập đứng ở một bên, vừa thấy thân ảnh của nữ tử sau màn sương mù đã giật nảy mình, thân hình bỗng nhiên cứng ngắc.
Hai mắt hắn lộ ra một chút kích động, nhưng sau đó lại biến thành sự hồ nghi.
Tử y thiếu nữ vừa bước vào, ánh mắt hơi đảo qua nên thấy ngay Hàn Lập, đôi mắt đẹp của nàng ngẩn ra, rồi trong mắt cũng xuất hiện một vẻ kinh nghi bất định.
“Lam muội muội, vị này là…” Tử y thiếu nữ quay sang hỏi.
“Tử tỷ tỷ, đây là khách quý của bản trai, Hàn đạo hữu, tu vi không thấp hơn Chu di chút nào. Tỷ tỷ, chẳng lẽ trước đây đã gặp qua rồi sao?” Thiếu nữ áo gai thấy biểu hiện của Hàn Lập và tử y thiếu nữ đồng thời thay đổi thì bộ dáng nàng cũng trở nên quái dị. Bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, vẻ mặt nàng xuất hiện một tia thần sắc giống như là không thể tin được.
“Cái gì, hắn họ Hàn?” Tử y thiếu nữ thân thể khẽ run lên, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào gương mặt đối diện, cả người bất động một lúc.
Nhìn thấy thần sắc của tử y thiếu nữ như thế, Hàn Lập trong lòng vốn còn nghi hoặc, lúc này đã hoàn toàn biến mất. Một hồi lâu sau, đột nhiên hắn hít vào một hơi, tay áo run lên, một mảnh thanh quang đảo qua trên toàn bộ cơ thể.
Thân hình hắn biến đổi một chút, trước ánh mắt mơ mơ hồ hồ của người đối diện. Một khắc sau liền khôi phục lại chân diện của mình là một nam tử chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi một chút mà thôi.
“Tử Linh, đã lâu không gặp. Nàng nhiều năm qua có khỏe không?” Hàn Lập nhìn chằm chằm vào tử y thiếu nữ, thanh âm phát ra cũng bình tĩnh vô cùng.