Forever is not a word…rather a place where two lovers go when true love takes them there.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Em ơi chờ anh về
à một người đàn ông, sự nghiệp quan trọng không kém tình yêu. Anh yêu em không phải trong mù quáng, mà như một người tình si có lý trí dẫn đường. Anh sẽ mạnh mẽ hơn bao giờ hết khi em là sức mạnh cho anh được cố gắng vì sự nghiệp.
From: Edick 1005
Sent: Sunday, November 23, 2008 2:43 AM
Subject: Gui toa soan: Em oi cho anh ve!
Hà Nội đã sang đông, lòng anh càng lạnh hơn khi phải xa em. Anh buồn vì phải xa em một thì anh hiểu em buồn mười khi phải quyết định chọn con đường như em đã chọn.
Em yêu ạ! Ngay từ khi quen em, anh đã cảm nhận được nỗi buồn trên mắt em, em rất ít tiếp xúc với mọi người, ít nói. Có lẽ anh đã thích em từ đó. Tình cảm trong anh ngày một lớn dần lên, nhất là khi anh biết được hoàn cảnh thật của em. Anh càng cảm thấy thương em hơn, và mong sẽ chia sẻ được nỗi buồn em chôn giấu trong lòng. Anh đã tìm đến với em.
Thời gian anh đi công tác anh đã nhớ em rất nhiều, những lúc gọi điện cho em, thấy em vui là anh lại càng thêm sức mạnh để làm việc. Anh mong một ngày sẽ được lên thăm em. Nhưng em đã từ chối tình cảm của anh. Em biết anh đã buồn và thất vọng thế nào không. Nhưng lúc đó có lẽ thời gian anh gặp em, nói chuyện với em cũng chưa nhiều. Anh đã xóa số liên lạc của em, để có thể quên em. Nhưng rồi một ngày…
Em còn nhớ ngày đó không, ngày 6/2/2008, anh bỗng nhận được một tin nhắn mà nói thật là anh không biết tin nhắn của ai: “Lâu nay anh vẫn khỏe chứ. Không khí Tết ở HN vui không anh?”. Lúc đấy anh mới biết em vẫn chưa quên đi một người đã gặp em mới một đến hai lần, nhưng tin nhắn của em đã làm anh vui lên, thổi lên hơi ấm cho mùa đông giá lạnh trong lòng anh.
Nhưng đó cũng có lẽ là những tin nhắn xã giao phải không em. Nhưng anh biết lúc này có lẽ anh đã yêu em thật mất rồi. Em biết ngày em ra nhập học được gặp em anh đã vui thế nào không. Vậy mà thời gian không được bao lâu em lại phải lên trường. Chúng ta lại cách trở.
Những ngày phải xa em anh đã nhớ em rất nhiều, anh luôn cố gắng sắp xếp công việc để lên thăm em những lúc có thể, và em vẫn vậy, không hề rung chuyển. Và rồi anh đã phải đi công tác xa, điều kiện lại chia cách chúng ta khi tình cảm rất mong manh. Ra đi anh chỉ mong ngày về, hằng đêm anh gọi điện cho em mà không biết chán.
Hình như từ đây tình cảm cũng lớn dần lên trong em, em đã bắt đầu biết nhớ anh, em đã động viên anh, đã nhắc nhở anh… Và rồi anh cũng được về gần em hơn. Để rồi một ngày anh lại lên thăm em, một ngày anh không thể quên trong đời, em nhận lời yêu anh vào đúng ngày giỗ tổ Vua Hùng. Cũng có lẽ ông trời đã thấu lòng anh khi đi qua suối tình yêu anh đã ước nguyện sẽ được em yêu, sẽ được bên em trọn đời.
Thời gian này chúng mình đã là của nhau rồi phải không em, chúng mình đã thực sự hạnh phúc bên nhau phải không em. Anh vẫn nhớ những ngày anh lên thăm em, đi trên con đường tình yêu (đường cây trứng cá mà em gọi là con đường tình yêu), em đã ngả đầu trên vai anh bảo nhớ anh nhiều lắm. Những lần em xuống Hà Nội thăm anh, đưa em đi dã ngoại, được đưa em đi chơi Bowling và em đã thắng anh dù chưa một lần chơi.
Anh bảo em có năng khiếu, em đã cười rất hạnh phúc, lãng mạn đêm hè đạp vịt trên hồ Tây cùng ngắm trăng rằm, ấm áp trong giá lạnh của Tam Đảo, những tranh luận như chúng ta là của nhau, sau này sinh bao nhiêu đứa, em thích sinh con trai đầu, anh thích con gái đầu. Ngày chủ nhật ai sẽ là người dậy trước, những lúc tan tầm anh sẽ đón em, em sẽ gục đầu lên vai anh kể cho anh những công việc hôm nay...
Thời gian trôi thật nhanh phải không em, những ngày bên em thật ngắn ngủi, không đủ để yêu thương, không đủ để giận hờn. Em lại phải quay về trường, anh phải đi làm. Chúng mình lại xa nhau. Và nhớ nhau nhiều hơn.
Thời gian trôi, em đã ra trường, những khó khăn bắt đầu đến với tình yêu của chúng ta, em phải quay về với quê hương làm việc, em đã bắt đầu cảm thấy thật khó có thể đến với anh đúng không em. Anh làm việc ở Hà Nội em về với quê hương, lần thứ ba chúng ta lại phải xa cách. Những ngày gặp gỡ cũng là lại những ngày nghỉ ngắn ngủi của anh.
Em đã rất buồn, người ta có người yêu, luôn luôn bên cạnh chăm sóc, yêu thương. Còn anh, anh cứ đi biền biệt, yêu thương chỉ là những tin nhắn, những cuộc gọi điện. Anh hiểu điều đó bao nhiêu thì anh cảm thấy phải cố gắng hơn nhiều bù đắp cho em sau này nhiều hơn.
Anh biết em đã suy nghĩ thật nhiều, và những điều suy nghĩ của em anh không thể cãi được vì thấy rất đúng, và cũng rất mừng vì em đã suy nghĩ được như vậy. Đó cũng là điều anh không thể quên được em. Hoàn cảnh của chúng ta thật trớ trêu phải không em, cả gia đình anh vừa chuyển từ quê ra Hà Nội, em lại phải về quê cũng vì hoàn cảnh của gia đình em đặc biệt.
Em rất muốn anh về, nhưng lại nghĩ cho bố mẹ anh, cho anh, cho sự nghiệp của anh. Thật ra anh cũng đã nghĩ rất nhiều về những điều đó em ạ. Và anh nhớ không nhầm, ngay từ đầu em đã tâm sự với anh là em phải về quê đúng không, nhưng anh vẫn bướng bỉnh, vẫn tự tin mình sẽ đến được với nhau, và anh đã nói là sẽ xây nên một câu chuyện cổ tích thời nay. Em đã tắt máy không cho anh liên lạc nữa.
Anh đã buồn và thất vọng thật nhiều, anh cũng chỉ biết hỏi thăm tình hình của em qua những người thân. Một hôm, anh lại nhận được tin nhắn của em, em chưa quên anh, vẫn còn nhớ anh thật nhiều. Để rồi chúng ta lại đến với nhau, lại yêu thương, cùng nhau cố gắng. Những ngày tháng hạnh phúc lại đến với anh. Vậy mà, một lần nữa em lại như vậy, em vẫn không thật tin tưởng anh?
Khi đến với em, anh cũng phải suy nghĩ chứ, những sự việc đã diễn ra cũng không nằm ngoài dự đoán của anh. Em suy nghĩ một thì anh phải suy nghĩ bốn, dù sao anh hơn em đến bốn năm cơ mà. Em cũng đã biết anh là con người bướng bỉnh, luôn muốn làm việc mà mình thích đến cùng, đến khi nào không thể. Hơn nữa anh cũng là người biết chấp nhận, chấp nhận thất bại, và không bao giờ thấy hối tiếc những việc mình đã làm.
Khi quyết định yêu em anh cũng phải có kế hoạch chứ, phải có con đường của mình, phải có mục tiêu để cố gắng chứ. Phải công nhận những điều đó thật khó, nhất là dư luận, thường thì “thuyền theo lái, gái theo chồng”, chứ ít khi chồng theo vợ đúng không. Mọi người sẽ nghĩ sao khi anh quay về, bố mẹ anh sẽ nghĩ sao về con trai khi đã hy sinh để ra Hà Nội cùng con, gia đình, anh em, bạn bè sẽ nghĩ sao đây… Liệu lúc anh về được, bố mẹ anh có yêu thương con dâu không, hai gia đình có vui vẻ chấp nhận nhau không, đại gia đình anh sẽ nhìn em như thế nào, những câu hỏi đó luôn luôn tồn tại trong anh và trong em đúng không em?
Đó thực sự là khó khăn, anh không thể phủ nhận. Để đi đến quyết định anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ cho bố mẹ anh, gia đình em, cho em, cho gia đình em, cho anh. Anh sẽ cố gắng tới cùng, sẽ có những phương án để hòa hợp tất cả mọi mối quan hệ, trong gia đình anh cũng như gia đình em bằng những công việc cụ thể anh sẽ làm. Có như vậy chúng ta có đến với nhau cũng mới hạnh phúc được em ạ.
Là một người đàn ông, sự nghiệp quan trọng không kém tình yêu. Sự nghiệp là để chứng tỏ mình, sự nghiệp là để lo cho gia đình. Tình yêu là chỗ dựa, là sức mạnh để một người đàn ông cố gắng cho sự nghiệp. Anh yêu em không phải trong mù quáng, mà như một người tình si có lý trí dẫn đường. Anh sẽ mạnh mẽ hơn bao giờ hết khi em là sức mạnh cho anh được cố gắng vì sự nghiệp.
Tin anh em nhé. Yêu và nhớ em nhiều.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)