Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Chương 1153-4: Địa Bàn Của Tôi Tôi Làm Chủ (4)
L
iễu Sinh Chính Đạo bình tĩnh: "Nhận sự phó thác của người ta thì phải làm việc cho người ta, nhà Nguyên Hòa bảo tôi nhất định phải chiếu cố tốt cho Nguyên Hòa quân, có tôi ở đây, thì không cho phép bất kỳ ai làm nhục hắn."
Trương đại quan nhân nhìn nhìn ra phía sau, cười ha ha, nói: "Vừa rồi hình như tôi đánh hắn một trận, anh định thay hắn đòi lại món nợ này ư?"
Liễu Sinh Chính Đạo gật đầu nói: "Mặc kệ là ai, trong mắt tôi thì tất cả kẻ địch của cố chủ (chủ thuê) của tôi thì chính là kẻ địch của tôi."
Trương đại quan nhân nói: "Chẳng trách bày ra trận trượng như vậy, Liễu Sinh quân thật đúng là yêu ghét rõ ràng."
Liễu Sinh Chính Đạo không hề bởi vì sự chế nhạo của chế nhạo mà phẫn nộ, vẻ mặt của hắn thủy chung vẫn thản nhiên hư không, chỉ từ tâm tính này cũng thấy được Liễu Sinh Chính Đạo đã chen chân vào hàng ngũ cao thủ nhất lưu."
Trình Diễm Đông lớn tiếng: "Các anh ai dám làm loạn hả, nơi này là địa phương của Trung Quốc, các anh phải tuân thủ pháp luật Trung Quốc."
Trương Dương lại cười cười vỗ vai hắn: "Lát nữa hắn nói luật với họ, nếu người ta là tìm tôi theo quy củ giang hồ thì chúng ta tất nhiên phải cho người ta một cơ hội."
Trương Dương bảo Trình Diễm Đông dẫn gã phiên dịch sang bên cạnh xem đánh nhau, hắn đánh giá đối thủ trước mắt: "Anh muốn đòi lại công đạo cho Nguyên Hòa Thu Trực, tôi cũng muốn đòi lại công đạo cho chú họ của tôi, anh nếu bị đánh bại thì phải giao ra người đâm bị thương chú họ tôi."
Liễu Sinh Chính Đạo gật đầ, lui về phía sau một bước, mười tên võ sĩ bên cạnh cũng tản ra.
Liễu Sinh Chính Đạo đứng đó giống như một cây tiêu thương, ánh mắt sắc bén xuyên thấu bóng đêm bắn thẳng đến hai mắt Trương Dương.
Trương Dương nói: "Liễu Sinh quan hình như là dùng kiếm đạo để nổi danh, nếu anh nếu không dùng kiếm thì chẳng khác nào người ta không có hai tay, xuất kiếm đi."
Khóe môi Liễu Sinh Chính Đạo lộ ra nụ cười: "Tôi không chiếm tiện nghi của anh."
Trương Dương nói: "Được!" Hắn quay sang Trình Diễm Đông: "Đưa thắt lưng cho tôi mượn."
Trình Diễm Đông vội vàng cởi thắt lưng bằng da trâu xuống cho Trương Dương.
Trương đại quan nhân nắm chặt thắt lưng trong tay, thả thắng lưng rủ xuống mặt đất, ánh mắt hắn nhìn đám võ sĩ đạo đứng chung quanh Liễu Sinh Chính Đạo: "Cả đám lên một lúc đi, tôi dạy dỗ luôn một thể."
Trong đám võ sĩ cũng có một người biết tiếng Trung, đều bị lời nói của Trương Dương chọc giận, nhưng không có ai tiến lên trước, Liễu Sinh Chính Đạo thì không vì sự cuồng vọng của Trương Dương mà biểu hiện ra vẻ phẫn nộ, một hồi luận võ không chỉ khảo nghiệm võ công của hai bên mà còn khảo nghiệm tâm tính và trí tuệ của anh, Liễu Sinh cho rằng Trương Dương nói những lời này, mục đích là để kích khởi sự phẫn nộ của mình, người ta khi phẫn nộ thì tâm tính sẽ phát sinh biến hóa, biến hóa rất nhỏ này khẳng định sẽ ảnh hưởng tới phán đoán và ra tay, Liễu Sinh hai tay ôm quyền, không ngờ dùng phương thức chắp tay thi lễ truyền thống của người Trung Quốc, sau đó thì tay hắn chậm rãi đưa ra sau lưng, nắm lấy chuôi kiếm sau lưng, người cũng khom về phí trước, động tác rút kiếm của hắn không đẹp lắm, nhưng sau khi rút thanh đao Nhật Bản ra thì hàn khí bức người tỏa ra bốn phương tám hướng, tuy rằng là đang giữa mùa hè nóng bức, nhưng người chung quanh lại cảm thấy hàn ý dày đặc.
Đệ nhất đao của Liễu Sinh Chính Đạo là bổ xuống dưới, trên đường lại thay đổi góc độ, tốc độ đột nhiên nhanh hơn, chém ngang phần thắt lưng của Trương Dương, một đao này tên là nhất đao lưỡng đoạn, nếu là sinh tử tương bác thì một đao với uy lực vô cùng sẽ chém đối thủ thành hai đoạn.
Trương đại quan nhân khởi động so với Liễu Sinh Chính Đạo thì còn ác hơn, thắt lưng trong tay quất vào không trung một cái, ở ở trên hư không phát ra tiếng bốp.
Thắt lưng cực kỳ xảo diệu quất lên thân đao Nhật Bản, bởi vì góc độ xảo diệu nên vừa hay tránh khỏi mũi nhọn của đao, bất kể đao phong lợi hại như thế nào, không thể chém trúng thắng lưng, tất nhiên là thắng lưng không chút hư hao đánh trúng thân đao, sau đó cổ tay của Trương Dương thu về, một cỗ tiềm lực thuận theo thắt lưng tống ra.
Đao trong tay Liễu Sinh Chính Đạo không khỏi trầm xuống dưới, trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, thật sự là không thể tưởng tượng được sợi thắt lưng mềm mại này lại có thể phát ra lực lượng lớn như vậy.
Mũi đao của Liễu Sinh Chính Đạo hơi hạ xuống dưới, lập tức từ dưới chém lên trên, lưỡi dao bổ ra không khí nóng rực phát ra phát ra tiếng xé gió bén nhau, như chém đinh chặt sắt, cho dù là sắt thép cũng không thể ngăn được cú chém này.
Một đao ở trước mặt Trương Dương lại không phát huy ra được uy lực lớn nhất, đao Nhật Bản trên đường chém lên, thắt lưng giống như linh xà uốn lượn đón đỡ, đồng tử của Liễu Sinh Chính Đạo chợt co rút lại, hắn đã hạ quyết định lần này cho dù không thể đả thương tới Trương Dương thì cũng phải chặt đứt được sợ thắt lưng trong tay hắn.
Ngay khi thắt lưng và đao Nhật Bản sắp tiếp xúc, thắt lưng đột nhiên chuyển hướng, lại đánh lên thân đao, nội lực Liễu Sinh ngưng tụ trên thân đao bị đánh tan, Trương Dương tiến lên trước một bước, khoảng cách giữa hai người đột nhiên được kéo gần.
Liễu Sinh Chính Đạo biến chiêu cực nhanh, khi khoảng cách ngắn lại, đao Nhật Bản không thể thi triển tự nhiên như vừa rồi, Liễu Sinh trong cự ly ngắn vạch ra một đường quạt cong, trong mắt mọi người huyễn hóa ra mấy trăm đạo đao ảnh.
Trương Dương hừ lạnh một tiếng, tay trái tóm lấy bàn tay cầm đao của Liễu Sinh Chính Đạo, hắn không ngờ không sợ ũi đao, muốn ở ở trước mặt mọi người trình diễn ra màn tay không đoạt kiếm.
Liễu Sinh Chính Đạo lập tức ý thức được tốc độ ra tay của Trương Dương hơn xa tốc độ xuất đao của hắn, chỉ sợ mũi đao của hắn chưa chạm đến thân thể của Trương Dương thì tay phải đã bị đối phương nắm được rồi, thế đao trong tay lại biến đổi, vòng sang trái, ý đồ bức lui Trương Dương.
Nhưng không ngờ một thức này chỉ là hư chiêu của Trương Dương, thắt lưng ở tay phải đã như tia chớp quất ra, bốp một phát quật lên mu bàn tay phải của Liễu Sinh Chính Đạo, cú này lực đại thế mãnh, đánh cho cánh tay Liễu Sinh Chính Đạo đau nhức, Liễu Sinh Chính Đạo cố nén đau đớn lui về phía sau một bước, hóa dài thành ngắn, đao trong tay muốn rút lại, ý đồ ổn định trận cước, nhưng Trương đại quan nhân sao cho hắn cơ hội, thắt lưng quấn lên cánh tay phải của Liễu Sinh Chính Đạo, kéo một cái, thân thể của Liễu Sinh Chính Đạo bất giác lao lên trước.
Tả quyền đã sớm nắm chặt của Trương đại quan nhân hung hăng nện lên bụng Liễu Sinh Chính Đạo, đánh cho Liễu Sinh Chính Đạo thất điên bát đảo, người cong như con tôm, đáng tiếc cánh tay hắn bị thắt lưng quấn chặt nên không thể thoát thân, Trương đại quan nhân liên tục đánh cho quyền, Liễu Sinh Chính Đạo thất tha thất thểu thối lui về phía sau, đao Nhật Bản trong tay rơi trên mặt đất, mũi đao phong sắc bén cắm xuống mặt đất rung rung.
Mười tên võ sĩ Nhật Bản đang xem cuộc chiến nhìn thấy Liễu Sinh Chính Đạo không ngờ trong thời gian ngắn như vậy đã bị Trương Dương đánh bại, cả đám lập tức quên quy củ giang hồ, rút đao Nhật Bản vây Trương Dương.
Trình Diễm Đông nhìn thấy tình thế không ổn thì vội vàng sờ vào súng.
Trương đại quan nhân gầm lên giận dữ, chân phải hất một cái, đao Nhật Bản mà cắm vào mặt đất vừa rồi thuận tay cắm xuống bay lên, Trương đại quan nhân cầm đao chém ra, ánh đao giống như thủy ngân rải xuống đất, theo tiếng leng leng liên tục vang lên, đao Nhật Bản trong tay mười tên võ sĩ Nhật Bản đã bị Trương Dương chặt đứt, mười tên võ sĩ Nhật Bản nhìn chỉ còn lại chuôi đao trong tay, cả một đám trợn mắt há hốc miệng, lúc này phương mới biết võ công của mình và Trương Dương quả thực chênh lệch khác nhau một trời một vực, đừng nói mười người bọn họ, cho dù thêm mười người nữa cũng không phải là đối thủ của Trương đại quan nhân.
Trương đại quan nhân cầm đao, uy phong lẫm lẫm đứng bên trong sân, giống như thiên thần hạ phàm, vẻ mặt cực kỳ khệnh khạng, thằng cha này xoay người lại thì nhìn thấy Nguyên Hòa Thu Trực cũng đang cầm một thanh đao Nhật Bản xông tới, Trương Dương hừ lạnh một tiếng, sau đó đao Nhật Bản trong tay phóng ra, giống như kình nỏ bắn thẳng vào Nguyên Hòa Thu Trực.
Nguyên Hòa Thu Trực nhìn thấy hàn quang trước mắt lóe ra, đao Nhật Bản lướt qua người hắn bắn đi, tiếng xé gió bén nhọn cơ hồ muốn xé rách màng tai hắn, thằng cha này sợ đến nỗi hồn bất phụ thể, thanh đao Nhật Bản Trương Dương ném ra cắm lên khối tường bê tông phía sau hắn, đâm sâu tới lút cả cán.
Hai Nguyên Hòa Thu Trực mềm nhũn, đao trong tay keng một tiếng rơi xuống đất, cúi đầu xuống, ánh mắt không ngờ không dám nhìn vào Trương Dương nữa.
Trương đại quan nhân chắp tay sau lưng, giống như chẳng có chuyện gì huýt sáo, sau đó gật đầu với Liễu Sinh Chính Đạo: "Liễu Sinh quân, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, hiện tại đã tới lúc anh thực hiện lời hứa rồi, hung thủ là ai? Giao ra đây cho tôi!"
Liễu Sinh Chính Đạo ôm bụng, bị Trương Dương đánh ba quyền, tuy rằng Trương Dương thủ hạ lưu tình, nhưng Liễu Sinh Chính Đạo lúc này vẫn chưa đỡ tí nào, hắn nói khẽ: "Tôi đã bại rồi, một đao đó là tôi đâm!"
Sắc mặt Trương Dương đột nhiên phát lạnh: "Anh phải cho tôi một cái công đạo! Mang hắn đi!"
Trình Diễm Đông đi lên, muốn còng tay Liễu Sinh Chính Đạo lại thì Liễu Sinh Chính Đạo biểu hiện ra có chút kiên cường, hắn cắn cắn môi nói: "Không cần, tôi đi với các anh."
Nhân viên phía Nhật ở Hiện trường tuy rằng không ít, nhưng tất cả mọi người bị biểu hiện bá đạo vừa rồi của Trương đại quan nhân khiến cho kinh sợ, không ngờ không ai dám đứng ra cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trương Dương và Trình Diễm Đông đưa Liễu Sinh Chính Đạo đi.