Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2238
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1759: Không Phải Thay Máu Mà Là Đại Tẩy Trừ.
ội nghị mới tổ chức được một nửa thì Sầm Vật Cương cảm thấy bụng mình có chút không thoải mái, có lẽ là khi ăn sáng có chút cảm lạnh. Lão thở dài, sau đó đứng lên đi về phía nhà vệ sinh của khách sạn.
Sau khi đi vào nhà vệ sinh được một lúc, Sầm Vật Cương xem như đã phát tiết cảm giác không thoải mái của mình. Khi lão chuẩn bị rời đi thì chợt nghe có người vừa đi vừa nói.
- Anh Lưu, anh có ý kiến gì ở sáu tháng cuối năm không? Người này mở miệng có chút trầm thấp.
- Có ý nghĩ thì có làm được gì không? Nên thành thật đi thôi, sau đó tìm một vị trí dưỡng lão, bảo dưỡng tuổi thọ là được. Người được gọi là anh Lưu tỏ ra có chút suy sụp tinh thần.
Nhưng lời nói này cũng không được người bạn thừa nhận, chợt nghe người kia bất mãn nói: - Anh Lưu, anh nói như vậy căn bản không xem tôi là anh em, người nào không biết bí thư Vương của thành phố các anh đã đến tuổi vê hưu? Lần này anh ấy nhất định sẽ lui ra, anh nói mình không có ý nghĩ thì chỉ có quỷ mới tin.
- Anh Trương, anh cũng đừng nói theo kiểu khẳng định như vậy, tôi thật sự là không có ý nghĩ gì. Hơn nữa tôi có ý nghĩ mà lãnh đạo không có ý nghĩ tương đồng, như vậy không phải là nhiệt tình mà toi công sao? Anh Lưu lên tiếng, Sầm Vật Cương chợt nghe thấy ở phòng vệ sinh bên cạnh có âm thanh xối nước.
- Ý nghĩ vươn xa thì con người cũng đi được xa. Người đàn ông được gọi là anh Trương nở nụ cười trêu chọc nói.
Trong quan trường mãi mãi không có bạn bè vĩnh viễn, tất nhiên sẽ không có người nào trò chuyện thật lòng với nhau, vì vậy anh Lưu cũng căn bản không xem những lời của anh Trương là thật lòng.
- Hì hì, tôi căn bản nói sự thật, anh không tin cũng được. Chúng ta nên ở lại một chút nữa, vì lãnh đạo còn phát biểu thêm vài lời, chúng ta hút điếu thuốc cái đã.
Sầm Vật Cương lúc này đã chuẩn bị đi, hắn cũng không có hứng thú nghe hai tên thuộc hạ đối thoại bằng giọng điệu không phân biệt nặng nhẹ như vậy. Khi lão chuẩn bị đứng lên thì chợt nghe anh Trương nói: - Anh Lưu, tôi biết rõ vì sao anh lại nhụt chí như vậy, không phải trước kia anh bị bí thư Sầm phê bình sao? Tôi nói cho anh biết, bây giờ ở Mật Đông cũng không phải là thời đại của Đường Chấn Huy, bây giờ là của chủ tịch Vương, nếu không thay máu thì cũng sẽ là đại tẩy trừ.
- Ai làm chủ tịch tỉnh không quan trọng, vấn đề là ai làm bí thư tỉnh ủy, anh cũng không biết tác phong công tác của anh ấy. Anh Lưu dùng giọng điệu có chút u oán nói.
Từng người ở trên quan trường luôn hiểu rõ một đạo lý, nếu như lãnh đạo đứng đầu căn bản không có hứng thú với anh, như vậy vấn đề cấp bậc của anh được giải quyết sao? Nếu anh có muốn liên hệ cũng không dễ dàng như vậy. Bắt tay là giải hòa sao? Đây căn bản không phải là phương hướng giải quyết tốt, hơn nữa chính mình lại bị lãnh đạo phê bình một lần.
Sầm Vật Cương nghe nói như vậy mà có chút buồn bực, lão ngồi trên vị trí hiện tại và mỗi ngày căn bản có nhiều quyết sách cần phải làm, lão sao có thể nhớ rõ tình huống mình phê bình một cấp dưới cho được? Sau khi lão nghe người ta bàn tán như vậu mà không khỏi cảm thấy mình thiếu đi một chút gì đó.
Nhưng bây giờ Sầm Vật Cương thật sự không nhớ rõ anh Lưu kia là ai.
- Bí thư Sầm là người có tác phong mạnh mẽ, thế nhưng này anh Lưu, bây giờ ở mật đông cũng không phải thời đại mà bí thư Sầm một tay che trời. Chủ tịch Vương cũng không phải là chủ tịch Đường, cũng không phải quả hồng để người ta thích nắn bóp sao cũng được. Anh Trương nói rồi khẽ hạ giọng: - Anh có biết chuyện tết Kim Hoa không?
- Tết Kim Hoa? Tất nhiên là biết, tôi còn chuẩn bị đến ngày đó đưa vợ con đi chơi, nghe nói lần này có nhiều hoạt động, tôi đang chuẩn bị tìm chủ tịch Hải Bác của thành phố Rừng Mật lấy vài vé vào cửa. Anh có muốn đi không? Nếu muốn thì chúng ta cùng nhau làm thịt vị chủ tịch thổ hào Hải Bác kia.
- Anh sao lại không có chút mẫn cảm chính trị nào như vậy? Anh Trương dùng giọng chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: - Ai nói với anh về phương diện đi chơi trong tết Kim Hoa? Tôi nói về những thứ có liên quan trong sự kiện tổ chức tết Kim Hoa.
Anh Lưu căn bản cảm thấy rất khó hiểu: - Có chuyện gì sao?
Anh Trương hạ giọng nói: - Anh không biết sao, ý của bí thư Sầm là tổ chức tết Kim Hoa thật lớn, không những có mức độ cao, còn phải cực kỳ náo nhiệt. Thế là trưởng phòng tuyên truyền Xà Lê Hoa cố gắng vắt óc tìm mưu, khắc sâu ý nghĩ của lãnh đạo, cho ra một phương án cực kỳ lớn.
- Nghe nói không những có nhiều điểm đổi mới hơn mọi năm, còn mời cả ngôi sao nổi tiếng đến biểu diễn, tất cả nhân sĩ nổi tiếng của Mật Đông đều được mời tham gia. Đúng rồi, thậm chí ngay cả Liêu An Như mà anh khá hâm mộ cũng có mặt trong hàng ngũ khách mời.
- Thật vậy sao? Nếu như Liêu An Như đến, tôi cũng muốn đi gặp mặt. Cô ấy là người tình trong mộng của tôi, bây giờ con gái tôi cũng ăn mặc theo kiểu cách của Liêu An Như.
- Nhìn anh kìa. Anh Trương mắng một câu rồi nói: - Đáng tiếc là anh không nên tiếp tục mong chờ, vì phương án kia đã bị bác bỏ.
- Bí thư Sầm không thông qua sao? Anh Lưu chậc chậc cảm thán, căn bản cảm thấy tiếc nuối vì mình không được gặp Liêu An Như.
Anh Trương phì cười một tiếng nói: - Bí thư Sầm tất nhiên là không chối bỏ. Tôi nói cho anh biết, hôm qua tôi có dùng cơm với vài người bạn trong phòng tuyên truyền tỉnh ủy, bọn họ nói sau khi bí thư Sầm đồng ý phương án, bọn họ cảm thấy mình sắp được làm lớn một phen. Không ngờ bọn họ còn chưa vui mừng được lâu thì phương án kia kết thúc.
- Trưởng phòng Xà cảm thấy bí thư Sầm đồng ý thì hăng hái đến đòi tiền của chủ tịch Vương, kết quả là chủ tịch Vương cảm thấy phương án kia quá hoang phí, đặc biệt là không cần thiết phải mời ngôi sao ca nhạc làm gì cả. Anh ấy yêu cầu phòng tuyên truyền sửa đổi lại phương án, sau đó cùng trưởng phòng Xà đi gặp bí thư Sầm.
- Cuối cùng thì thế nào? Anh Lưu chợt có hứng thú, thế là không khỏi trầm giọng hỏi anh Trương.
- Còn thế nào nữa, là dựa theo ý của chủ tịch Vương. Anh Trương nói đến đây thì cười: - Anh Lưu, vấn đề này anh còn không rõ nữa sao? Thời đại của bí thư Sầm đã qua rồi, sau này Mật Đông do ai quyết định thì còn chưa thể rõ ràng được.
Anh Lưu giống như động tâm, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Vấn đề này sao tôi chưa nghe ai nói qua? Anh không phải gạt tôi đấy chứ?
- Tôi gạt anh? Anh đi mà hỏi thăm xem, bây giờ cả văn phòng tỉnh ủy đều đang phát đi tin tức này. Độ tuổi của anh là có thể lên có thể xuống, hoặc là cố gắng tiến lên, hoặc là ngã chúi đầu xuống. Nghe tôi nói này, anh nên phấn đấu mạnh mẽ vào.
- À, lần sau có gặp chủ tịch Vương thì tôi sẽ cố gắng biểu hiện một chút. Anh Lưu lầm bầm nói một câu rồi tiếp tục: - Đi thôi, sắp đến lượt bí thư Sầm phát biểu, đừng để cho anh ấy thấy ít người rồi lại nổi nóng mắng mỏ.
Sau khi hai người rời đi thì Sầm Vật Cương mới từ nhà vệ sinh đi ra. Lúc này vẻ mặt lão có vài phần tái nhợt, lão cũng không truy cứu xem hai người kia rốt cuộc là ai, chỉ chú trọng vào những lời đối thoại của bọn họ.
Sau khi trầm ngâm giây lát thì Sầm Vật Cương đi về phía đài chủ tịch. Sau khi leo lên đài chủ tịch, lão đưa mắt nhìn đám cán bộ đang ngồi nghiêm chỉnh bên dưới, thế là không khỏi nở nụ cười.
...
Bầu trời xanh bao la, Vương Tử Quân nhìn dòng nước xanh đang cuộn chảy, sau đó hắn chỉ về mảnh đất phía trước nói với Hải Bác ở bên cạnh: - Chủ tịch Hải, nếu như có thể quy hoạch tốt địa phương này, mười năm sau nơi đây sẽ là một trung tâm kinh tế của thành phố Rừng Mật.
- Mong chủ tịch yên tâm, tôi đã tìm chuyên gia xem xét, sẽ nhanh chóng cho ra quy hoạch. Hải Bác nói đến đây thì nhìn thoáng qua vài người sau lưng Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói: - Chủ tịch Vương, bao năm qua tết Kim Hoa đều là thành phố Rừng Mật tổ chức, chưa từng mở một hội trường thứ hai ở địa phương khác. Lần này bí thư Sầm đồng ý cho xây dựng thêm một hội trường thứ hai ở thành phố Linh Long, điều này làm cho các đồng chí ở thành phố chúng tôi cảm thấy khó hiểu. Điều này không những làm cho lượng khách phân tán, hơn nữa còn làm giảm bớt thành quả kêu gọi đầu tư của phía thành phố Rừng Mật.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Hải Bác rồi thản nhiên nói: - Bí thư Sầm tất nhiên có suy xét của mình.
Hải Bác nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân, hắn tiến lên một bước nói: - Ngày hôm qua tôi có nói qua chuyện này với bí thư Kim, anh ấy có chút mất hứng với sắp xếp như vậy.
Vương Tử Quân có thể hiểu sự mất hứng của Kim Chính Thiện ở sự kiện lần này, dù sao thì chuyện mình đã chuẩn bị tốt lại lọt vào tay của người ta, không mất vui mới là lạ.
- Chuyện này anh nên trò chuyện với bí thư Kim, cần phải nói về đại cục chung của tỉnh. Vương Tử Quân cũng rất mất hứng ở sự kiện này, thế nhưng dù có mất hứng thì hắn cũng chỉ có thể chịu đựng. Sầm Vật Cương đã đồng ý, phía thành phố Linh Long cũng không cần tỉnh cung cấp tài chính, mình còn nói gì được nữa?
Hải Bác trầm ngâm giây lát rồi gật đầu nói: - Chủ tịch Vương, tôi nghe nói bí thư Sầm đã quyết định đến tham gia tết Kim Hoa ở thành phố Linh Long.
- Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ ở lại thành phố Rừng Mật. Vương Tử Quân khoát tay áo cười nói với Hải Bác.
- Có những lời này của ngài thì tôi và bí thư Kim cũng yên tâm hơn. Hải Bác thấy Vương Tử Quân hiểu ý của mình thì nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn. Dù sao thì trong cạnh tranh tết Kim Hoa lần này bí thư Sầm đã sang thành phố Linh Long, nếu như chủ tịch Vương Tử Quân mà không ở lại, như vậy hắn cũng bị người ta coi thường.
Hai người bước trên cỏ dại đi về phía trước, sau khi đi đến một vị trí sườn đất thì Hải Bác cười nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, bây giờ tôi căn bản có áp lực khá lớn, phía thành phố Linh Long có nhiều tiền lắm của, có mời không ít ngôi sao lớn đến tham gia, còn giống như không tiếc tiền để mời cả Liêu An Như.
- Bây giờ có nhiều khách quý vốn đến Rừng Mật đã chạy sang Linh Long, nếu hội trường của chúng tôi không thể làm tốt công tác như Linh Long thì không hay. Chủ tịch Vương, như vậy tôi là chủ tịch sẽ là người bị lên án, tôi nên làm gì bây giờ?
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Hải Bác, hắn sao không biết người này đang định làm gì? Hắn chỉ vào Hải Bác rồi nói: - Chúng ta tổ chức tết Kim Hoa là vì kỷ niệm, không phải lãng phí xa hoa.
- Chủ tịch, chúng tôi cũng không có vấn đề gì, vì cũng không cần phía tỉnh phải bỏ tiền, phía thành phố Rừng Mật cũng có thể cho ra số tiền như vậy. Hải Bác vẫn chưa từ bỏ ý định mà dùng giọng trần thuật nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn Hải Bác rồi nói: - Chủ tịch Hải, cứ dựa theo phương án cũ, tôi cảm thấy phương án kia vừa khí phái vừa biểu hiện nội tình của tỉnh Mật Đông, là rất tốt rồi.
Hải Bác nhìn gương mặt kiên quyết của Vương Tử Quân, hắn biết không nên nói thêm gì nữa. Thế nên hắn chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ nói: - Chủ tịch, nếu lần này tôi mà bị oán trách thì nguyên nhân đều là ngài.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Nếu như có ai đó phàn nàn, cứ để người đó đến tìm tôi, tôi sẽ cho anh ấy một khóa giảng dạy về tư tưởng chính trị.
Sau khi chia tay Hải Bác, Vương Tử Quân trầm mặc ngồi trên xe. Tuy vừa rồi hắn nói rất hay với Hải Bác, thế nhưng sự kiện này vẫn làm hắn cảm thấy không thoải mái. Sầm Vật Cương đồng ý ở hội trường thứ hai ở thành phố Linh Long, nói là muốn thúc đẩy Linh Long phát triển, thực tế là có ý nghĩa phân tranh cao thấp với mình.
Chuyện này Vương Tử Quân biết rõ nhưng không thể nói ra được, dù sao thì chỉ có thể hiểu mà khó thể truyền ra ngoài.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Vương Tử Quân nhìn màn hình điện thoại rồi nghe máy: - Chào An Như.
- Anh đang bận rộn gì vậy? Giọng nói êm ái của Liêu An Như truyền qua ống nghe giống như một dòng nước chảy vào tai Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười, tuy hai tháng không gặp mặt Liêu An Như, thế nhưng mối quan hệ giữa hai người cũng không vì vậy mà xa cách, ngược lại còn gần hơn, giống như làm hắn chợt nhớ lại tình cảnh giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn vào kiếp trước.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Anh đang ở trên xe, có chuyện gì thế?
- Vài ngày nữa em sẽ đến Mật Đông, anh có thời gian không? Liêu An Như cắn môi rồi khẽ nói: - Đã lâu không gặp anh, em muốn gặp anh một chút.
- Em đến tham gia diễn xuất ở tết Kim Hoa thành phố Linh Long sao? Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng hỏi Liêu An Như.
- À, người đại diện vừa rồi có hỏi ý kiến của em về sự kiện này, em cảm thấy nó rất hay, thế nên chuẩn bị đồng ý. Liêu An Như trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp: - Chủ yếu là vì em muốn gặp anh.
Lúc này Liêu An Như căn bản là một người cực kỳ nổi tiếng, nếu như để cho người hâm mộ biết nàng trò chuyện với một người đàn ông như vậy, sẽ không thể không cực kỳ ngạc nhiên.
Vương Tử Quân căn bản có chút áy náy với yêu cầu của Liêu An Như. Khi vị trí của hắn ngày càng cao, tự do ngày càng ít, căn bản càng ít khi được gặp Liêu An Như.
- An Như, anh thấy em nên từ chối lời mời của thành phố Linh Long. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói ra ý kiến của mình.
Liêu An Như có chút sững sốt, nàng lần này tràn đầy chờ mong được danh chính ngôn thuận đến Mật Đông, thế nhưng không ngờ khi nàng nói ra thì người đàn ông của mình lại không đồng ý.
Lúc này Liêu An Như cảm thấy có chút uất ức, nàng chợt cắn răng nói: - Em biết rồi, lát nữa em sẽ nói với bọn họ, sẽ để cho bọn họ từ chối.
- Vài ngày nữa là tết Kim Hoa ở Mật Đông, em đến Mật Đông đi, anh đưa em đi dạo chơi. Vương Tử Quân có chút không đành lòng, hắn khẽ nói với Liêu An Như.
- Thật sao? Vậy thì tốt quá, anh nói phải giữ lời đấy. Tâm tình của Liêu An Như chợt trở nên rất vui vẻ, nàng cười khanh khách nói.
Sau khi hàn huyên thêm vài câu với Liêu An Như thì Vương Tử Quân cúp điện thoại. Hắn nghĩ đến bộ dạng vui mừng vừa rồi của Liêu An Như, thế là không nhịn được phải khẽ cười. Nhưng hắn nhanh chóng nghĩ đến chuyện Liêu An Như nói với mình, dựa theo cấp bậc của Liêu An Như, có lẽ nàng là đối tượng trọng điểm được phía thành phố Linh Long cho ra lời mời, chính mình vừa rồi nói không quan tâm, thế nhưng lại yêu cầu Liêu An Như không đồng ý, xem ra có chút ức hiếp người.
Bí Thư Trùng Sinh Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu Bí Thư Trùng Sinh