Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Em đã để lại một vết thương lòng khó phai trong tôi
T
ôi tự cảm thấy mình còn tự tin và vui vẻ hơn nhiều khi tôi luôn được em chăm lo từng ngày từng phút. Vậy mà giờ đây, em đã thật sự xa tôi rồi để đến trong vòng tay người khác. Sự thật quá phũ phàng. (Dao Huy Hoang)
From: Dao Huy Hoang
Sent: Thursday, March 12, 2009 10:26 AM
Subject: Em đã để lại cho tôi một kỷ niệm khó quên
Gửi người yêu thương nhớ,
Tôi không ngờ có ngày mình lại phải nhờ chuyên mục Tâm sự để thổ lộ những nỗi lòng thầm kín của mình bấy lâu nay. Tôi từng đọc nhiều chuyên mục và cảm thấy xót xa cho những khổ đau, ân hận, day dứt, chia lìa mà những người xa lạ trong thư gặp phải.
Tôi tự cảm thấy mình còn tự tin và vui vẻ hơn nhiều khi tôi luôn được em chăm lo từng ngày từng phút. Vậy mà giờ đây, em đã thật sự xa tôi rồi để đến trong vòng tay người khác. Sự thật quá phũ phàng đối với tôi phải không các bạn.
Năm nay tôi đã 33 tuổi, người miền Trung phải lăn lộn khắp nơi để kiếm sống. Mặc dù hoàn cảnh gia đình rất tốt, nhưng tôi lại muốn vươn lên bằng chính đôi tay của mình. Tốt nghiệp ra trường rồi ở lại Hà Nội làm việc, tôi may mắn được cử đi học cao học nước ngoài. Ngày trở lại Việt Nam cũng là lúc tôi thay đổi quan điểm và làm cho công ty nước ngoài.
Cuộc sống và công việc cứ lấy hết thời gian của tôi cho đến ngày tôi gặp được em qua một người bạn gái. Thật tình cờ nhưng lại đầy cảm xúc. Tôi thử bản thân mình để cố gắng quen em. Và đúng như tôi đã nghĩ đến, em đến với tôi thật nhẹ nhàng và tình cảm. Những cử chỉ quan tâm và chăm sóc ân cần khiến tôi như cảm thấy cuộc sống mình bước sang trang mới.
Tôi đã nhủ thầm rằng có phải em là người mà tôi từng thầm mong được gặp trong cuộc sống đầy lo toan và vất vả đời thường. Nhưng tôi đâu ngờ rằng cả hai người đều không thể vượt qua rào cản gia đình, thứ mà chỉ tồn tại trong thời kỳ phong kiến. Những áp lực gia đình làm em và tôi trở nên mâu thuẫn và cái gì đến phải đến là điều tất yếu mà thôi.
Ngày chia tay em con tim tôi đau buồn tan nát. Tôi ước gì mình không còn trên đời này nữa để không phải nếm đau khổ của thế giới trần ai. Tôi đã cố gắng trong cuộc sống và đặt trọn niềm tin vào em. Vậy nên khi mất em lòng tôi đau nhói. Những lời nói dịu dàng, khuôn mặt đáng yêu và lời thì thầm quyến rũ như cứ hiện về trong tim tôi làm tôi không thể cầm lòng mình được.
Tôi biết mình đã lâm vào stress nặng rồi và tôi đã phải dùng gia đình như một thang thuốc cầu cứu. Gia đình đã ở bên tôi, ủng hộ tôi và coi em như người trong nhà. Vậy nhưng áp lực từ gia đình em đã khiến em không thể vượt qua được áp lực để cùng với tôi chạy trốn mọi người đến nơi bình yên của hạnh phúc.
Tôi đã có tất cả và em đã có tất cả trong cuộc sống, nhưng chúng tôi lại thiếu tình yêu để biết chia sẻ cho nhau. Chúng tôi cần biết bao mối tình này, vậy mà người lớn đã cướp đi tất cả. Tôi đau khổ khi nhận ra giá trị đích thực của cuộc sống không phải là màu hồng như tôi vẫn lầm tưởng.
Dù em đã xa tôi và đến trong vòng tay người khác, nhưng lòng tôi vẫn luôn hướng về em bằng những nỗ lực của mình để níu kéo, để tôi không còn ân hận về sau vì đã không cố gắng hết mình, không dám hy sinh bản thân mình cho một tình yêu đẹp. Nhưng có lẽ ý em đã quyết. Em đành lặng im nhìn tôi chảy những giọt nước mắt đau khổ, người mà em từng thề thốt với những lời yêu thương.
Lẽ dĩ nhiên không ai là có sai lầm trong cuộc sống này cả. Chỉ có điều biết đứng lên từ vấp ngã mới là người có bản lĩnh, có trách nhiệm với gia đình và cuộc sống. Những dòng tâm sự này đã làm vơi đi những nỗi nhớ cồn cào của tôi về em. Hy vọng tôi không làm các bạn quá buồn về cuộc sống.
Dù thế nào đi nữa, hình bóng em vẫn để lại một vết thương lòng khó phai trong tôi.