Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Chương 1715: Ai Dám Xúc Phạm Người Có Quyền Thế.
- C
hủ tịch Lý, xem ra hôm nay ngài có thu hoạch không nhỏ. Nếu lần sau ngài có đi săn thỏ thì nên gọi tôi theo, năm xưa tôi cũng rất có tay nghề đấy. Anh Phùng ghé sát tai anh Lý rồi cười ha hả nói.
Chủ tịch Lý có vẻ rất vui vì những lời nịnh bợ của anh Phùng, nhìn bộ dạng giống như có quan hệ không tồi với anh Phùng. Vì vậy hắn vỗ một cái thật mạnh lên vai anh Phùng rồi nói: - Anh Phùng, như vậy thì xem như một lời đã định, lần sau tôi sẽ đi cùng với anh.
Anh Lý nói xong thì phân phó người thanh niên bên cạnh: - Hổ Tử, cậu nhớ kỹ chuyện này, có chuyện gì tốt thì nhớ gọi anh Phùng, đồng thời đưa cho anh Phùng một chai Kiếm Nam Xuân.
- Ôi, cám ơn chủ tịch Lý. Anh Phùng cúi gập người nói lời cảm tạ với chủ tịch Lý.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của chủ tịch Lý mà không khỏi nhíu mày. Chủ tịch Lý kia căn bản không giống như một nhân viên công chức, nếu không thì sao lại không biết chuyện anh Phùng bên kia được điều chỉnh sang thôn khác?
Khi Vương Tử Quân đang nghi hoặc khó hiểu thì chợt nghe có người hét lên: - Khốn kiếp, dám thả tất cả những con thỏ mà ông vất vả lắm mới săn được, hôm nay ông đánh chết mày.
Vương Tử Quân nghe được âm thanh này thì không khỏi có chút sững sốt, sau đó nhanh chóng đứng lên. Mạc Tiểu Bắc còn đứng lên nhanh hơn cả Vương Tử Quân, khi Vương Tử Quân vừa rời khỏi ghế của mình thì nàng đã lao ra đến bên cửa.
Khi Vương Tử Quân đi đến bên cửa thì thấy một tên thanh niên đang cầm lấy cái lồng thỏ trống không, bàn tay còn lại đang giữ lấy lỗ tai của Tiểu Bảo Nhi, làm cho lỗ tai của Tiểu Bảo Nhi không khỏi biến dạng.
Từ khi sinh ra đến bây giờ tuy cũng có vài lần Vương Tử Quân lớn tiếng, thế nhưng còn chưa từng động vào một ngón tay của con trai. Bây giờ nhìn con trai bị người ta véo lỗ tai như vậy, hắn không khỏi cảm thấy đau lòng thảm thiết, lửa giận bùng phát trong lòng.
Nhưng Vương Tử Quân còn chưa kịp cho ra phản ứng thì Mạc Tiểu Bắc đã chạy đến, nàng giữ lấy cánh tay của tên thanh niên kia, sau đó vặn một cái thật mạnh. Tên thanh niên kia ngã lăn xuống đất, đau đến mức trợn mắt há mồm.
Động tác của Mạc Tiểu Bắc là quá nhanh, đám người chung quanh còn chưa hiểu rõ là nguyên nhân gì thì tên thanh niên đã ngã lăn ra đất kêu gào đau đớn. Nhưng tên thanh niên đã quen thói bá đạo, nào chịu thiệt như thế này bao giờ? Thế là không khỏi đứng lên nhào về phía Mạc Tiểu Bắc.
Nhưng động tác của tên thanh niên kia căn bản là quá dư thừa, hắn còn chưa kịp tiếp cận thì đã bị Mạc Tiểu Bắc đá lăn xuống đất.
- Tiểu Ngũ, cậu làm gì vậy? Xung đột trong khoảng sân nhỏ làm cho khách trong quán chạy ra, người được anh Phùng gọi là chủ tịch Lý lớn tiếng nói với tên thanh niên kia.
- Anh Lý, thằng bé này đã thả tất cả thỏ mà chúng ta săn được, những người này không chịu bồi thường mà còn đánh người. Tiểu Ngũ chỉ vào Mạc Tiểu Bắc rồi lớn tiếng mắng, giống như chưa từng phát sinh qua sự kiện vặn lỗ tai của Tiểu Bảo Nhi.
- À, em gái này nhìn giống như có luyện qua quyền cước, thế nhưng có võ cũng đừng nên giương oai ở đây. Hôm nay tôi đang vui vẻ, nể mặt cô là phụ nữ thế nên cũng không chấp nhất. Nếu cô uống ba ly rượu với anh em chúng tôi, xem như nói lời xin lỗi, như vậy chúng ta đường ai nấy đi, cứ quyết định như vậy đi. Chủ tịch Lý căn bản là người thường không chịu nhận thiệt thòi, nhưng khi ánh mắt rơi lên mặt Mạc Tiểu Bắc, hắn chợt giật mình vì người phụ nữ này thật sự quá xinh đẹp, căn bản không nên khinh nhờn. Vì vậy hắn áp chế tính tình của mình, cố gắng bày ra bộ dạng tha thứ.
Mạc Tiểu Bắc không lên tiếng mà chỉ nhìn Vương Tử Quân. Vương Tử Quân có chút do dự, sau đó hắn thản nhiên nói: - Con của tôi thả thỏ của các vị, tôi có thể bồi thường, còn chuyện mời rượu thì khỏi đi.
- Anh nói như vậy coi như xong sao? Ông không đánh được cô ta, thế nhưng đánh tiểu tử mày thì dư sức. Tên thanh niên được gọi là Hổ Tử vừa có quan hệ thân thiết với Tiểu Ngũ vừa mới bị đánh, hắn không dám không phục phương án xử lý của anh Lý, vì vậy khi nghe Vương Tử Quân dùng giọng không quan tâm lên tiếng, hắn không khỏi nổi giận. Hắn nói rồi đấm thẳng vào mặt Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhin đối phương đấm về phía mình, hắn đưa tay ra chặn lại theo bản năng. Nhưng lúc này Hà Kiếm Thành ở bên cạnh hắn đã ra tay, hắn dùng sức bắt lấy tay của Hổ Tử, sau đó khẽ vặn một cái cho đối phương ngã lăn ra đất.
Hành động của Hà Kiếm Thành giống như ngọn lửa thiêu đốt đám người theo chân anh Lý, đám người đều đồng loạt lao lên. Đám người bọn họ đi theo anh Lý nhiều năm, xưa nay không sợ kẻ nào, sao có thể nuốt trôi cơn tức này?
Hà Kiếm Thành căn bản đi theo Vương Tử Quân thời gian khá dài, thế nhưng mãi mà không có cơ hội để biểu hiện. Lần này hắn đi theo Vương Tử Quân ra ngoài, Tiểu Bảo Nhi được thủ trưởng nuông chiều từ bé bị người ta véo tai, điều này làm cho hắn nóng cả mặt. Mặc dù Vương Tử Quân sẽ không trách tội mình, thế nhưng rõ ràng là mình không làm tốt công tác.
Bây giờ bảy tám người bên kia xông lên là công cụ cho hắn hả giận, thế nên chỉ sau hai phút thì đám người bên kia đã bị đánh ngã lăn ra đất.
Cũng may là Hà Kiếm Thành ra tay có chừng mực, tuy đám người kia đều bị đánh ặt mũi bầm dập thế nhưng cũng không bị tổn thương nghiêm trọng. Nhưng lúc này đám người đều phải nhìn Hà Kiếm Thành bằng ánh mắt kính sợ.
Người đàn ông được gọi là chủ tịch Lý lúc này vừa sợ vừa tức, hắn không ngờ Hà Kiếm Thành lại có thân thủ như vậy, tức giận chính là vì chính mình căn bản là quá mất mặt.
Trong huyện này nếu nói chủ tịch Lý hắn là thứ hai thì không ai là thứ nhất, có ai không nể mặt hắn? Dù là lãnh đạo huyện cũng phải hết lời xưng anh em với hắn. Bây giờ thì tốt, đám người đi theo mình còn chưa kịp làm gì người ta thì toàn quân đã bị đánh ngã lăn xuống đất, điều này không khỏi làm cho hắn cảm thấy cực kỳ mất mặt.
Nhưng không thể tiếp tục ra tay, vì tên đàn ông bên kia căn bản là có võ công rất cao. Anh Lý không khỏi lóe lên một ý nghĩ, sau đó tiến lên nói: - Anh bạn rất lợi hại, dám đánh người ở chỗ này, hôm nay anh không đi đâu được nữa rồi.
Anh Lý nói rồi quay sang khua tay với Hổ Tử bây giờ đang tỏ ra cực kỳ sợ hãi: - Chúng ta đi.
Đám người bên kia đã sớm bị Hà Kiếm Thành dọa cho sợ vỡ mật, lúc này nghe anh Lý nói như vậy thì nhanh chóng đi ra ngoài, nhưng cũng không quên dùng giọng hùng hổ nói: - Chuyện này chúng tao không để yên đâu, tiểu tử mày chờ đó cho tao, lần sau ông sẽ ày biết thế nào là sống còn khổ hơn chết.
- Mẹ kiếp, lát nữa sẽ cho chúng mày biết thế nào là lợi hại.
Khi đám người kia đi ra khỏi cổng thì ông chủ Triệu nhanh chóng đi đến bên cạnh Vương Tử Quân: - Anh bạn, các người cũng thật là, sao lại đánh nhau với anh Lý? Các anh mau đi thôi, nơi này cũng không nên ở lâu