Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Dại dột khi tin vào người đàn ông trăng hoa
C
ó lẽ anh chỉ cần em khi không có một người tình hay vợ bên cạnh. Một điều mãi tới bây giờ em mới nhận ra, đó là em đã thần tượng anh quá.
Khi anh nhận được những dòng này là lúc em đã hoàn toàn tỉnh giấc và không hướng về anh nữa. Em đã yêu anh bằng tất cả những gì em có, bằng tất cả sự say mê như chưa từng yêu ai và không có một sự ràng buộc nào. Chúng ta đến với nhau thế nào anh còn nhớ không? Có lẽ anh không nhớ vì tất cả đều bắt đầu là do em.
Em đã đọc rất nhiều tâm sự của mọi người để tìm xem có ai giống mình không, để hiểu hơn và cũng học ở họ điều gì đó nhưng hầu như hai chữ ngoại tình đều bắt đầu từ sự không cân bằng trong cuộc sống gia đình, nên họ tìm đến cái gì đó để có sự cân bằng. Còn em, từ sự cân bằng lại trở thành không cân bằng, mọi việc đều bị đảo lộn khi chuyện chúng mình bắt đầu.
Tâm trạng em lúc nào cũng nặng trĩu, cảm giác tội lỗi, day dứt và đặc biệt là lúc nào cũng có anh trong đầu. Em luôn trong tình trạng đấu tranh tư tưởng để thoát khỏi cảm giác nhớ anh, nhưng càng làm vậy em càng nhớ anh hơn. Những lúc về nhà em lại nhớ anh và không thể làm gì đó cho anh xã của em vui lòng, có chăng chỉ là sự im lặng và ngoan ngoãn phục vụ bởi trong đầu em lúc đó chỉ nghĩ rằng không biết anh đang làm gì, có phải đang vui vẻ cùng vợ không?
Em ghen với tất cả những người bên anh, vẫn biết mình vô lý nhưng em không thể kiểm soát được cảm giác của mình, cảm giác này làm em sợ lắm. Có lẽ anh không biết điều này đúng không? Người ta đến với nhau để có được cái gì đó thiếu ở gia đình nhưng em lại tự nhiên làm cho cuộc sống của em phức tạp hơn. Có phải em là người phụ nữ quê nên thật thà trong chuyện tình cảm quá không anh, chính vì thế mà có lẽ điều chưa bao giờ làm với chồng, đó là sự ghen tuông em lại dành cho anh?
Có phải tình cảm em đã dành cho anh hết rồi không? Anh có biết trái tim em như quặn thắt lại khi thấy anh bên người tình cũ vào quán cà phê gần nhà em không? Và những lời dối trá của anh dần em cũng xâu chuỗi lại và hiểu ra mọi chuyện. Em buồn vô tận khi nghe anh nói rằng em không có quyền gặng hỏi việc gì của anh.
Em đã nhớ anh rất nhiều, đến nỗi một cô gái chưa bao giờ hạ thấp mình trước người yêu, vậy mà em đã phải chủ động gọi điện bảo rằng mình gặp nhau đi anh, em nhớ anh lắm. Để rồi anh trả lời bằng sự gay gắt rằng “khi nào gặp cũng được, nhất thiết chi phải hôm nay”. Có phải nỗi nhớ của em làm anh khó chịu và chán lắm không?
Từ hôm đó em đã trấn tĩnh lại và tự hứa quyết tâm không gặp anh, không nhìn anh dù chỉ một lần. Nhưng có lẽ tình yêu của em đối với anh quá lớn, nên quyết tâm như vậy nhưng vẫn muốn nhìn thấy anh dù chỉ là thoáng qua thôi. Nói rằng không trông ngóng và trả lời tin nhắn của anh nhưng hầu như lúc nào cũng nhìn vào điện thoại để rồi nếu có tin nhắn em lại không kìm lòng mình được và nhắn tin lại như ngày nào, em thất thường quá đứng không?
Chính em cũng hiểu điều đó, hãy thông cảm cho em, có lẽ em yêu anh nhiều quá. Nhưng rồi anh cũng không nhắn tin, cho dù trong người khó chịu nhưng tâm trạng thoải mái, không có anh em vẫn sống tốt và tốt hơn rất nhiều. Mọi chuyện đều nguôi đi dần cho đến khi chúng mình cùng đi công tác, tình yêu của anh đã ăn sâu vào trái tim em qua nhiều. Để rồi một lần nữa lại nhẹ dạ lao vào anh như một người điên.
Khi bên anh em đã không nghĩ gì nữa và sau đó em đã tự hứa rằng sẽ không là gánh nặng của anh. Em cũng mong anh hạnh phúc với gia đình nên sẽ không quan tâm nhiều. Mối quan hệ của mình sẽ không nặng nề như trước nữa nhưng anh biết không, giờ đây, lần thứ hai em nhận ra và kiểm nghiệm lại, quả đúng anh không như mình nghĩ, có lẽ anh chỉ cần em khi không có một người tình hay vợ bên cạnh. Một điều mãi tới bây giờ em mới nhận ra, đó là em đã thần tượng anh quá.
Nhiều lúc em thắc mắc và muốn hỏi anh rằng có phải do anh vô tâm hay anh không xem em là gì nên không để ý cảm giác của em? Là anh vô tâm? Nếu vô tâm anh đã không biết và quan tâm để tổ chức, tặng quà cho bạn gái cũ. Vậy tại sao đã bao lần em nói rằng ngày sinh của em chỉ cách ngày sinh anh một ngày thôi mà anh cũng không biết? Nếu vô tâm sao anh biết quan tâm vợ những ngày lễ phụ nữ và để em nhìn thấy, trong khi đó em chỉ cần anh một tin nhắn thôi để em biết anh có nghĩ tới em nhưng sự mong chờ chỉ là mong chờ đúng không anh?
Từ khi yêu em, anh đã bao giờ nghĩ sẽ làm gì đó để em vui chưa anh? Có lẽ đó chỉ là điều em mong thôi, và điều anh để lại trong em chỉ là sự hối hận và đôi mắt ngấn lệ. Em tự trách mình sao lại dại khi tin vào người đàn ông trăng hoa, để rồi phản bội lại lời hứa với anh xã là sẽ không yêu ai khác ngoài anh trong đời. Có lẽ anh sẽ không bao giờ biết được giá trị của tình yêu mà em đã dành cho anh.
Nhân đây tôi xin gửi tới các bạn, những ai đã ngoại tình hay đang có tư tưởng ngoại tình: Đừng tin và mong vào những gì không thuộc về mình, hãy sống tốt với cuộc sống bên gia đình mình, đó là hạnh phúc bền chặt nhất.
Lida