Số lần đọc/download: 2728 / 70
Cập nhật: 2015-11-08 05:35:41 +0700
Quyển 20 - Ngoại truyện 4 (Hết)
Khẽ cụng ly một chút, Tô Hiểu lắc lắc chén rượu trong tay nhấp nugmj nhỏ mà không uống hết.
Mặt Mai Oánh phiếm hồng không nhìn ra được cô đã hơn 40. Dù từ góc độ nào nhìn thì cô mới như hơn 30 da thịt trắng nõn, mái tóc bồng bành tùy ý tết lại, mấy sợi rơi lên trán, một chiếc dây chuyền Pearl làm người vô vô thức muốn nhìn xuống sâu dưới cổ cô. Đáng tiếc là Mai Oánh thoáng cái bảo thủ hơn, không mặc áo thấp ngực như trước nữa mà mặc bộ đồ khá cao cổ, chẳng qua dù thế khe sâu kia vẫn mơ hồ thấy được.
Tô Hiểu khẽ thở dài một tiếng, đúng là vưu vật, bảo sao giới truyền thông giải trí nước ngoài bầu Mai Oánh là người phụ nữ phương đông hấp dẫn nhất của Trung Quốc.
Tô Hiểu có thể nhảy ra khỏi vòng trong làng giải trí để nhìn vấn đề, nhiều năm trong thương trường khiến cô đã có thể dựa vào thực lực của mình mà nói chuyện, chứ không phải dựa vào sắc đẹp nữa.
- Bọn họ bên kia hình như có cuộc tụ hội, chị biết không ít người trong đó.
Mai Oánh nở nụ cười khá kỳ quái.
- Đều là nhân vật lớn, không có ai là tôm tép cả.
- Oánh tỷ, chị quan tâm bọn họ làm gì?
Tô Hiểu khẽ nhíu mày, đám người kia cô nhận ra không ít nhưng cô biết ý không xuất hiện, ra vẻ không biết. Mai Oánh có lẽ bát quái hơn, nói chuyện khá càn rỡ.
- Hai chị em ta tụ họp đừng để ý chuyện người khác.
- A Hiểu, chị không say, em yên tâm, chị không nói lung tung đâu.
Ánh mắt Mai Oánh trở nên thâm thúy như nhớ lại gì đó.
- Em phát triển ở An Nguyên nên biết rõ hơn chị. Em sợ rằng cũng thấy đều là cán bộ An Nguyên và đi ra từ An Nguyên. Ừ, Quế Toàn Hữu kia chị cũng nhận ra, trưởng ban thư ký Thị ủy An Đô, còn ngồi ăn một lần. đoàn làm phim bọn chị lúc quay ở hồ Thanh ngõa – An Đô thì y cũng ra mặt gặp gỡ. Họ Vưu kia thì chị cũng biết, bây giờ là trưởng ban tổ chức cán bộ thành phố Tân Môn, một nhân vật hiển hách, họ Lỗ kia càng không lạ, phó chủ tịch tỉnh Ngạc.
Tô Hiểu cau mày nhấp ngụm rượu không nói.
- Chị biết em lo gì, hì hì, yên tâm, Oánh tỷ này không ngốc như vậy đâu. Chị chỉ có chút nuối tiếc có lẽ chị thiếu chút nữa đã chinh phục được người đàn ông kia.
Mai Oánh rượu vào nên bắt đầu phóng túng, có lẽ do men kích thích nên cô khá thả lỏng.
- Thật đó, chỉ thiếu chút nữa là hắn rơi vào dưới váy chị.
Tô Hiểu nghe vậy càng nhíu mày sâu hơn.
- Oánh tỷ, không nói nữa, không tốt đâu.
Tô Hiểu và Mai Oánh mấy năm nay rất thân thiết. Đương nhiên lúc trước Tô Hiểu giúp Mai Oánh một chút. Mai Oánh mặc dù có danh tiếng lớn nhưng lại nhớ tình cũ. Ít nhất mấy tòa nhà mà Tô Hiểu buôn bán, Mai Oánh đều quảng cáo cho, hơn nữa về cơ bản không lấy phí, điều này làm Tô Hiểu rất cảm động.
- Ha ha, chỉ có hai chúng ta ở đây, chúng ta không điểm danh nói họ thì có gì chứ? Em nhìn mấy người bên cạnh họ đi. Chủ tịch tỉnh Hắc Hà, họ Tiêu là phó chủ tịch thường trực tỉnh Dự, chị lúc ở tỉnh Dự tham gia một hoạt động thì có nghe giới thiệu qua về y. Họ Vưu không nói, họ Đặng kia là Bí thư thị ủy An Đô. Bên cạnh còn có mấy người là quan chức ở cấp bậc tương đương, khó gặp.
Mai Oánh cười hì hì nói.
- Oánh tỷ, được rồi, không nói chuyện bọn họ nữa, nói chuyện mình đi.
Tô Hiểu không nhịn được nữa, cắt ngang lời của đối phương. Có vài lời không thích hợp nói chuyện mà chỉ có thể suy nghĩ ở trong lòng.
- Được, không nói. Tô Hiểu, em làm tổng giám đốc mấy năm thì gan càng lúc càng nhỏ.
Ánh mắt Mai Oánh thoáng cái cô đơn. Nhân vật chính trị không phải cần để mọi người bình luận sao?
Tô Hiểu lắc đầu cười khổ không nói chuyện này nữa.
- Nói chuyện bộ phim tiếp theo của chị đi, do Niết Bàn bỏ vốn à?
…..
Triệu Quốc Đống biết hôm nay mình uống hơi nhiều nhưng hắn vẫn ổn.
Tuổi tăng lên, sức khỏe giảm đi. Mặc dù Triệu Quốc Đống vẫn cố tập thể dục để mình duy trì sức khỏe và trạng thái tinh thần tốt nhưng hắn bị nhiều nhân tố không xác định ảnh hưởng, hắn có thể cảm thấy sức khỏe của mình giảm đi không ít.
Không khí bữa ăn rất sôi nổi. Triệu Quốc Đống có thể cảm nhận được sự dễ dàng và tùy ý của mọi người, rất nhiều người nhiều năm không gặp, mặc dù biết đối phương ở đâu nhưng tình hình cụ thể chỉ nghe nói, nhiều lắm là gọi điện hoặc là đến địa bàn của đối phương thì tới gặp một chút. Có thể cung cấp cho mọi người sân khấu trao đổi như thế nào có lẽ là lần đầu iên nhưng có thể là cuối cùng. Sau này theo địa vị thay đổi cũng cần cẩn thận cân nhắc trường hợp xuất hiện. Một gặp một, hai ba người gặp nhau thì không vấn đề gì nhưng quy mô này đúng là không thích hợp mấy.
Ví dụ như lần này chỉ sợ mình gặp không ít mạo hiểm, lời đồn đoán.
Đưa mắt nhìn thì Đặng Nhược Hiền và Chung Dược Quân đang nói chuyện khá ăn ý. Đặng Nhược Hiền sắp lên làm phó bí thư tỉnh ủy An Nguyên còn có không gian phát triển khá tốt. Y lúc làm Bí thư thị ủy An Đô thì làm việc khá vững chắc và có không ít đột phá, được lãnh đạo cá biệt ở trung ương ưu ái.
Chung Dược Quân không cần phải nói, biểu hiện ở Hắc Hà đã nói rõ tất cả, sau đây xem cơ duyên của y, tốc độ tăng trưởng của Hắc Hà vẫn khá tốt nhưng trụ cột không dày, Chung Dược Quân nếu muốn tiến thêm một bước có lẽ chỉ có thể đi tới tỉnh xa xôi và có kinh tế lạc hậu mà thôi, cũng phải xem trung ương an bài như thế nào.
Vưu Liên Hương và Trúc Văn Khôi lại rất tùy ý. Dù đã rời khỏi An Nguyên nhưng Vưu Liên Hương vẫn hết sức quan tâm tới Ninh Lăng. Diện tích quy hoạch đô thị Ninh Lăng được mở rộng rất nhiều, đang tiến nhanh về phía thành phố khổng lồ, căn cứ dự tính thì trong vài năm tới dân cư nội thành của Ninh Lăng đạt đến trên năm triệu.
Diệu Hồ và núi Diệu Phong đã chính thức trở thành tọa độ trung tâm đô thị Ninh Lăng xung quanh khu đất này một trung tâm thương mại đang hình thành, vì vậy Thị ủy, ủy ban Ninh Lăng không thể không cân nhắc di dời vài cơ quan chức năng đi nơi khác, dành khu đất vàng ra cung cấp cho nhu cầu phát triển thương mại.
Trúc Văn Khôi làm khá đặc sắc khi dựa vào phát triển đô thị để thúc đẩy dịch vụ đô thị phát triển. ở điểm này còn có tính đi trước hơn Triệu Quốc Đống, Chung Dược Quân. Điểm này Triệu Quốc Đống khá hài lòng, tuổi Trúc Văn Khôi mặc dù hơi cao nhưng vẫn có tinh lực hơn người.
Vưu Liên Hương được bổ nhiệm làm trưởng ban tổ chức cán bộ thành phố Tân Môn cũng có tiền đồ như trải lụa, một ít lời đồn nói sau Đại hội Đảng 19 cô có thể được điều lên trung ương, chẳng qua là Ban Tuyên giáo hay Ban Tổ chức cán bộ trung ương thì còn chưa xác định.
Hoắc Vân Đạt và Lỗ Năng nói chuyện khá vui vẻ. Hai người này đều là vừa mới đảm nhiệm chức phó chủ tịch tỉnh nên có nhiều đề tài để nói. Mặc dù tỉnh Ngạc và tỉnh Quế sai khác rất lớn nhưng hai người trao đổi kinh nghiệm cũng có lợi cho mình.
Về phần mấy người Quế Toàn Hữu, Âu Dương Cẩm Hoa, Lệnh Hồ Triều cùng với Chu Trọng thì cũng đang nhiệt liệc nói chuyện gì đó, tất cả rơi vào mắt Triệu Quốc Đống, làm Triệu Quốc Đống đột nhiên có cảm giác không nói thành lời. Thoáng cái 20 năm đã qua đi, mình từ một phó chủ tịch huyện trở thành ủy viên Bộ Chính trị, mà đồng nghiệp ngày xưa cũng có người lui về dưỡng lão, có người vào tù, có người tiếp tục sóng vai chiến đấu với mình.
Tiêu Phượng Minh chú ý ánh mắt Triệu Quốc Đống có biến hoá. Hôm nay Triệu Quốc Đống uống không ít, mặc dù tửu lượng tốt nhưng dù sao cũng là chuyện nhiều năm trước. Trên thực tế sau khi Triệu Quốc Đống làm bí thư tỉnh ủy An Nguyên thì đã rất khống chế lúc uống, về cơ bản uống rượu vang, nếu phải uống rượu trắng thì cũng chỉ là hai ba vòng, hơn nữa chỉ là do hàng năm có các hội nghị đặc biệt hoặc lãnh đạo xuốn dưới mà thôi. Hôm nay Triệu Quốc Đống phát huy đã vượt quá quy định của chính hắn.
- Bí thư Triệu, ngài xem có phải là …
Tiêu Phượng Minh nháy mắt với Âu Dương Cẩm Hoa, Âu Dương biết ý đứng lên rót nửa chén cho Triệu Quốc Đống. Mấy người Tiêu Phượng Minh cùng Chung Dược Quân, Vưu Liên Hương cùng với Đặng Nhược Hiền thoáng nhìn nhau, Tiêu Phượng Minh nói:
- Bí thư Triệu, tôi thấy hôm nay đến đây thôi, mọi người đều tận hứng.
- Rót đầy, tôi cũng thế.
Triệu Quốc Đống đứng lên thoáng suy nghĩ mới nói:
- Mngg là đồng nghiệp, bằng hữu cùng chiến đấu với Triệu Quốc Đống tôi ngày nào, hôm nay ở đây không phân biệt lãnh đạo, cao thấp, chúng ta là đồng chí, là đồng chí cùng vì một mục tiêu. Người xưa có câu tu mười năm được cùng thuyền, tu trăm năm được ngủ cùng, tôi nghĩ chúng ta ít nhất thân mật hơn cùng thuyền. Đảng viên không tin vào mê tín dị đoan nhưng chữ duyên thì chúng ta lại tin, vận mệnh cho chúng ta cơ hội trong thời đại cải cách, đồng thời cũng cho chúng ta trách nhiệm lớn hơn nữa. Tôi nghĩ mọi người ngồi đây đều là lãnh đạo, làm như thế nào để nghênh đón khó khăn, sáng tạo huy hoàng là lời cuối cùng hôm nay tôi muốn nói.
- Tôi hy vọng, 10, 20 năm nữa chúng ta sum họp thì dân chúng sẽ càng thêm hạnh phúc, quốc gia càng phồn vinh hơn, mà chúng ta có thể cuối đầu không thẹn với lòng.
- Nào, mọi người uống cạn chén vì ý nguyện này.
Triệu Quốc Đống uống một hơi cạn sạch. Mọi người cũng cạn sạch.