Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2582
Phí download: 35 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1119-2: Đập Địa Bàn (2)
iễu Đan Thần nói: "Tôi đột nhiên có chút sợ, vì bức tranh chữ này, sẽ có bao nhiêu người đi lên đập võ đài đây, tôi đều là diễn xuất hữu nghị, cuối cùng lại bị người ta đánh cho mặt mũi bầm dập trở về thì chẳng phải là oan uổng ư?"
Trương Dương cười nói: "Cô xinh đẹp như vậy, nào có anh nỡ ra tay với cô!" Vốn những lời này cũng không có gì, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy nói ra, lại có hương vị ám muội, Liễu Đan Thần không khỏi mặt đỏ bừng, né tránh ánh mắt của Trương Dương, cố ý giả bộ tham thảo một số chuyện chẳng liên quan với Kiều Mộng Viện.
Trương đại quan nhân cũng ý thức được mình vô tình đã để lộ cái đuôi sói, không khỏi có chút xấu hổ, cười cười với Cố Dưỡng Dưỡng, Cố Dưỡng Dưỡng lại không quan tâm tới hắn, Trương đại quan nhân phát hiện mình trong nháy mắt đã ba bị vị mỹ nữ xa lánh, trong lòng thầm cảm thán, tâm tư của nữ hài tử thật sự là khó đoán.
Tối hôm đó do thị chính phủ Tân Hải làm chủ ở khách sạn trung tâm hội nghị triển lãm mời nhân viên công tác ăn cơm, Đổng Ngọc Vũ và Thường Hải Thiên đều đến, Kiều Mộng Viện cân nhắc chuyện vô cùng chu đáo, đặc biệt mời lãnh đạo của viện kinh kịch là Tiền Xuân Lâu và Vu Hồng Chiêu tới đây, bọn họ và Trương Dương cũng không phải là lần đầu tiên gặp mặt, trò chuyện với nhau rất vui.
Loại xã giao công vụ này thường thường sẽ không kéo dài quá lâu, tám giờ thì tiệc tối cũng kết thúc.
Trương Dương tiễn mấy người Tiền Xuân Lâu về thì ở đại sảnh khách sạn gặp một đám người đi tới, Trương Dương nhận ra một người trong đó, là lão tổng Chung Tân Dân của công ty Kinh Bắc, có điều từ vị trí của Chung Tân Dân cho thấy, hắn chắc không phải là người trung tâm, đi ở giữa nhóm người là một nam tử hơn ba mươi tuổi, mặc áo phông màu trắng, mầu ca ki màu cà phê, quần áo tuy rằng không có gì đặc biệt, nhưng lại đeo một cái thắt lưng Hermes vô cùng chói mắt, Chung Tân Dân chỉ là một trong sáu người đi bên cạnh hắn.
Nam tử đó nhìn thấy Liễu Đan Thần thì ánh mắt sáng ngời, hắn cười nói: "Liễu tiểu thư, thực sự là cô à!"
Liễu Đan Thần thản nhiên cười cười, lễ phép chào hỏi: "Chào Tạ tổng."
Chung Tân Dân nhìn thấy Trương Dương thì cũng vô cùng cao hứng, hắn vội vàng tới bắt tay Trương Dương, cũng giới thiệu Trương Dương với nam tử họ Tạ kia: "Tạ tổng, vị này là bí thư Trương của thị ủy Tân Hải, bí thư Trương, vị này là là Tạ tổng, tổng tài của tập đoàn Hán Đỉnh."
Trương Dương tuy rằng không biết người trước mắt, nhưng đại danh của tập đoàn Hán Đỉnh hắn đã từng nghe nói, tập đoàn Hán Đỉnh là một trong những tập đoàn xí nghiệp lớn nhất trong nước, phạm vi nghiệp vụ liên quan tới sắt thép, đóng thuyền, năng lượng mới. Mấy năm nay tốc độ phát triển của Hán Đỉnh rất kinh người, tổng tài Tạ Khôn Cử của tập đoàn này cũng phắt cái trở thành phú hào số một trong nước.
Tạ Khôn Cử mỉm cười vươn tay về phía Trương Dương: "Nghe đại danh của bí thư Trương đã lâu, tại hạ là Tạ Khôn Cử."
Trương Dương bắt tay với Tạ Khôn Cử, cũng cười nói: "Tôi mới là nghe danh Tạ tổng đã lâu, thanh danh của tập đoàn Hán Đỉnh trong giới xí nghiệp thật sự là như mặt trời ban trưa."
Tạ Khôn Cử cười ha ha, nói: "Đều là mọi người nể tình thôi, cái thứ như thanh danh, thật ra là một loại gánh nặng, thanh danh càng lớn thì áp lực cũng càng lớn, chỉ có thân ở trong đó mới rõ ràng được sự đau khổ của thanh danh."
Lúc này Kiều Mộng Viện tính tiền xong đi ra, cô ta cũng biết Tạ Khôn Cử, không chỉ bởi vì sức ảnh hưởng của Tạ Khôn Cử trong thương giới, mà còn có một nguyên nhân quan trọng, anh trai của Tạ Khôn Cử là Tạ Khôn Thành, thị trưởng thành phố Tân Hải, nếu lần này không phải cha tới Tân Hải đảm chức bí thư thị ủy thì vị trí này này vốn sẽ thuộc về Tạ Khôn Thành.
Tạ Khôn Cử mỉm cười nói: "Kiều tiểu thư, lâu rồi không gặp, tôi còn tưởng rằng cô không muốn trở lại kinh thành trở lại kinh thành." Những lời này là một câu hai nghĩa, tuy rằng nói rất mịt mờ, nhưng Kiều Mộng Viện vẫn có thể nghe ra hắn đang ám chỉ cái gì, những lời này của hắn tựa hồ có liên quan tới tin đồn gần đây cô ta không phải là con gái ruột của cha mình.
Kiều Mộng Viện lạnh lùng cười nói: "Lời nói của Tạ tổng tôi nghe không hiểu."
Tạ Khôn Cử cười nói: "Trước đó vài ngày, tập đoàn của chúng ta có hạng mục tự động hoá, người đầu tiên tôi nghĩ đến chính là công ty của các cô, nhưng về sau hỏi thì mới biết được Kiều tiểu thư đã bán tập đoàn rồi, thật sự là đáng tiếc, Kiều tiểu thư buôn bán rất có đầu óc, cứ như vậy rời khỏi thương giới thì thật sự là đáng tiếc."
Trương Dương nói: "Tính tình của Mộng Viện rất đơn thuần, không thích hợp với nơi ngươi lừa ta gạt như thương trường này."
Tạ Khôn Cử cười ha ha: "Đúng vậy, trên đời này quá nhiều việc đều khiến cho người ta không ngờ, những gì chúng ta nhìn thấy nghe thấy chưa chắc đã là sự thật, các vị, tôi đi trước, đúng rồi, có cơ hội thì tôi làm chủ mời mọi người ăn cơm." Hắn nói xong thì rất lễ phép gật đầu cáo từ mọi người.
Trương Dương nheo mắt lại nhìn bóng dáng của Tạ Khôn Cử, nói: "Người này có lai lịch thế nào?"
Kiều Mộng Viện nói: "Lão tổng của tập đoàn Hán Đỉnh, em ruột của thị trưởng Tân Hải Tạ Khôn Thành, đúng rồi, mẹ hắn là vú nuôi của Chu Hưng Dân."
"Gì cơ?"
Kiều Mộng Viện nói: "Tỉnh trưởng Chu từ nhỏ lớn lên ở Tạ tộc, hắn và hai huynh đệ Tạ Khôn Thành đều là huynh đệ tương xứng, hắn là uống sữa của Tạ mẫu là lớn, trên tình cảm cũng không khác gì mẹ đẻ."
Trương đại quan nhân chép miệng, xem ra quan đúng là không dễ làm, huynh đệ Tạ Khôn Thành cũng không phải là nhân vật tầm thường, cũng chỉ có bối cảnh cứng rắn như Kiều gia, mới đoạt được chức bí thư thị ủy Tân Hải đã sắp tới tay của Tạ Khôn Thành, Trương Dương vừa rồi đã cảm thấy địch ý của Tạ Khôn Cử khi đối mặt Kiều Mộng Viện, Trương đại quan nhân cũng mặc kệ bối cảnh của Tạ Khôn Cử là gì, chỉ cần hắn dam bất kính với Kiều Mộng Viện thì chính là kẻ địch của mình, đương nhiên Tạ Khôn Cử hôm nay trừ câu nói bóng gió đó thì không hề có bất kỳ hành động gì quá đáng.
Mục đích chủ yếu của Trương Dương lần này tới đây không phải là tham gia hội kinh mậu mùa hạ, cho nên ngày hôm sau khi hội kinh mậu khai mạc, hắn cũng không ở hiện trường mà là giành thời gian tới bái phỏng La Tuệ Ninh.
La Tuệ Ninh gần đây đa số thời gian đều đầu nhập vào hoạt động từ thiện, khi Trương Dương tìm tới bà ta, bà ta đang trao đổi công việc hoạt động gần đây ở tổng hội từ thiện thiếu nhi. Nghe nói Trương Dương tới, bà ta liền ngừng công tác, đi ra khỏi phòng họp rồi cười nói: "Tới văn phòng của mẹ ngồi."
Trương Dương đi theo bà ta tới văn phòng ở lầu ba. Phòng tuy rằng không lớn, nhưng bố trí gọn gàng ngăn nắp, trên tường treo một bức tanh chữ, vừa thấy đã biết là La Tuệ Ninh tự tay viết, bên trên viết hai chữ thanh tâm.
Trương Dương cười nói: "Mẹ nuôi, chữ viết của mẹ càng lúc càng tuyển tú phiêu dật."
La Tuệ Ninh dịu dàng cười nói: "Chữ của mẹ không đáng lọt vào mắt hạng đại sư như con."
Trương Dương nói: "Phủng sát con rồi, con thì có tính là đại sư gì đâu."
Y Đạo Quan Đồ Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư