Số lần đọc/download: 904 / 19
Cập nhật: 2020-09-23 22:20:26 +0700
Chương 1937: Lần Thứ Hai
N
ếu nhất định phải đem những gì Hạ Tưởng đã trải qua dựa theo biên niên sử của nhà sử học để phân chia, thì năm nay, là năm có ý nghĩa kỷ niệm trọng đại nhất trong đời Hạ Tưởng. Không chỉ vì Hạ Tưởng một bước từ tỉnh Tề tiến vào Lĩnh Nam, tầm mắt bỗng chốc ngồi ở Nam Cương mà nhìn về phía Bắc, còn bởi vì Lĩnh Nam trời càng cao, biển càng xanh, gió mây càng kích động.
Tuy nhiên các nhà sử học đời sau đối với một vài sự kiện bí ẩn tại một thời kỳ nào đó trong lịch sử của Hạ Tưởng, từ đầu chí cuối không tiếp xúc đến ngọn nguồn chân tướng, chỉ dựa vào suy đoán để phán đoán hàng loạt nội tình lúc đó, kết luận đưa ra không những rất bất công, thậm chí còn trống đánh xuôi kèn thổi ngược với sự thật.
Làm cho nhà sử học đau đầu nhất chính là cho dù nghiên cứu thế nào, đều suy xét không ra việc Hạ Tưởng sau sự kiện của Ngô Hiểu Dương, lại nhất định phải đến Bắc Kinh gặp trực tiếp quân ủy, đó chẳng phải là hành động tự chui đầu vào lưới hay sao? Nếu vào quân ủy, chẳng lẽ trong quá trình quân đội chủ trì điều tra lấy chứng cứ, còn có thể được đối đãi công bằng? Tại sao không ở Dương Thành, chỉ để Hứa Quan Hoa và Mộc Phong vào Bắc Kinh là được, tin rằng mọi việc có thể giải quyết viên mãn như vậy.
Cho dù sau đó sự kiện phát triển ra ngoài sự dự đoán của nhhà sử học, biến cố có thể làm cho nhà sử học viết lịch sử cũng cảm thấy bất ngờ, hẳn là phạm trù vượt qua bình thường, mọi việc đều có quy luật tuần hoàn đại khái, nhưng phương hướng phát triển sự tình sau khi Hạ Tưởng đến Bắc Kinh, hoàn toàn không thể theo lẽ thường mà suy đoán…Nhưng các nhà sử học đều nhận định, sau lưng việc Hạ Tưởng vào Bắc Kinh, là căn cứ vào suy nghĩ gì, dĩ nhiên không thể giáp mặt hỏi hắn một cách rõ ràng, nhưng theo kết quả cuối cùng của sự việc để phân tích, thu hoạch hẳn là vượt qua mong muốn của Hạ Tưởng.
Hoặc nếu đẩy rộng ra, Hạ Tưởng, một Phó bí thư Tỉnh ủy, sau khi đã trải qua việc ở tỉnh Tương bị quân đội đuổi giết, ở Lĩnh Nam bị quân đội ám sát hai lần và đọ sức với quân đội, cuối cùng thành công, một chân rảo bước đến cửa chính của sự vụ quân đội!
Đương nhiên, làm người đương sự như Hạ Tưởng, vào lúc đó, hắn tuyệt đối không thừa nhận hắn có dã tâm mưu đồ nhúng tay vào việc quân đội.
Hạ Tưởng sau khi hội nghị của nhà họ Ngô kết thúc, lại nói chuyện riêng với Ngô Tài Dương, sau đó đêm đã khuya, hắn trở về phòng của mình ở trên lầu, lại không có tâm trạng nào mà ngủ.
Không ngủ được không phải vì hưng phấn, mà bởi vì ngủ quá nhiều trên máy bay. Nếu như để cho người đứng phía sau sự kiện Ngô Hiểu Dương biết Hạ Tưởng không những ăn no ngủ kĩ, còn tràn đầy tinh thần chuẩn bị ban đêm lên mạng nói chuyện với mỹ nữ, cũng không biết liệu có tức đến hộc máu không? Thì ra Hạ Tưởng không hề vào Bắc Kinh cùng mặt đối mặt, giằng co với Quân ủy trở thành đại sự gì, nhẹ nhàng ứng phó, hơn hẳn nghỉ ngơi.
Kỳ thật Hạ Tưởng đối với việc vào Bắc Kinh, thận trọng đối đãi và nghiêm túc bố trí. Tính cách của Hạ Tưởng, chuyện gì cũng phải suy xét toàn diện chu đáo, không dễ dàng mạo hiểm. Đặc biệt chuyện Ngô Hiểu Dương bị đâm là chuyện đại sự, hắn không chỉ tự mình nhẹ nhàng thoát thân, còn cứu được Mộc Phong, Hứa Quan Hoa, thậm chí còn tìm mọi cách bảo vệ tính mạng cho Trương Lực, và trong thời khắc cuối cùng đánh lại một đòn, đập nát toàn bộ mưu đồ của đối phương.
Toàn bộ kế hoạch không chỉ phải áo tiên không thấy vết chỉ khâu, còn phải cẩn thận từng bước. Bởi vì một lần vô ý mặc dù không đến nỗi cả ván đều thua, nhưng cho dù là hy sinh Hứa Quan Hoa, Mộc Phong hay Trương Lực, bất cứ người nào, đều không phải mong muốn của Hạ Tưởng.
Điều mà Hạ Tưởng muốn chính là đại thắng không để lại môt chút tiếc nuối gì, đánh cho đối phương thất bại thảm hại!
Điện thoại của Tống Triêu Độ lại đúng lúc gọi đến.
- Hạ Tưởng, thật sự không bị thương chứ?
Tống Triêu Độ không đề cập tới việc công, trước tiên hỏi tình hình bị thương, ông ta quan tâm Hạ Tưởng không kém Tào Vĩnh Quốc nửa phần, thậm chí còn sâu sắc hơn tình cảm chính trị mà Tào Vĩnh Quốc dành cho Hạ Tưởng.
- Không việc gì, tôi thân thể cường tráng, có thể chống lại việc người khác đánh đập.
Hạ Tưởng quả thật về cơ bản không có gì đáng ngại, đương nhiên nếu như tình thế yêu cầu, hắn có thể lấy lý do bị thương nặng để nằm viện một lần nữa.
Trốn bệnh cũng là một loại thủ đoạn chính trị, tuy rằng không phải là ý mới nhưng thường rất hiệu quả.
- Chẳng những phải đòi lại công bằng mà còn phải đòi lại gấp bội mới được.
Tống Triêu Độ không dễ dàng tức giận, lời nói hôm nay lại hàm ẩn tức giận, có thể thấy sự kiện Lĩnh Nam cuối cùng điên đảo trắng đen, thật sự chọc giận ông ta.
- Gió to Cát Giang vừa mới bắt đầu, sẽ còn tiếp tục, cậu cứ yên tâm đi, sẽ làm ột số người đau đến mức không thể chịu đựng được!
Từ sau khi dời tỉnh Yến, Tống Triêu Độ không hề nói một câu độc địa nào nữa, nhưng vì Hạ Tưởng, ông ta không những nói lời độc địa mà còn hạ độc thủ.
Tống Triêu Độ là người ra sao chứ? Trên chốn quan trường, người hễ có thay đổi nhanh, đều là người phi thường. Tống Triêu Độ có thể kiếp trước kiếp này trải qua sự áp chế của Cao Thành Tùng mà không bị ngã, sự ẩn nhẫn và kiên định bên trong tính cách con người này, người bình thường tuyệt đối không thể so sánh được.
Ông ta không ra tay thì thôi, đã ra tay là thủ đoạn một đòn sấm sét.
Tống Triêu Độ nói được, làm được, sau khi ông ta gọi điện thoại cho Hạ Tưởng xong, liền ngay trong đêm đề ra kế hoạch tiếp theo. Tổ chức ở Cát Giang nhiều năm, Tống Triêu Độ bây giờ hoàn toàn nắm được đại cục Cát Giang, Chủ tịch tỉnh ngoài việc phối hợp công tác, cơ bản sẽ không kiềm chế Tống Triêu Độ nửa phần.
Một là sẽ không, hai là không thể, dựa vào thủ đoạn của Tống Triêu Độ, thân là nhân vật số một còn có thể bị nhân vật số hai thao túng quyền uy, anh ta lại không phải Tống Triêu Độ.
Động tác tiếp sau của tỉnh Cát Giang là "hành động thanh lọc lưới", ý nghĩa chính là phương thức thông qua mạng công an công bố tin tức của người đang trốn giám sát đặc biệt "hành động thanh lọc lưới", dựa vào độ mạnh yếu "cả nước truy bắt, toàn cảnh sát truy bắt…" truy bắt người bị tình nghi phạm tội đang lẩn trốn, dường như không liên quan đến "ba hành động lớn" của tỉnh Hắc Liêu.
Nhưng nếu cẩn thận đem so sánh tin tức đưa tin của tỉnh Hắc Liêu và tỉnh Cát Giang, có lẽ có thể phát hiện một tia dấu vết để lại, "ba hành động lớn" của tỉnh Hắc Liêu lấy tinh lọc thị trường hạt giống, chỉ thẳng hành động của một số người ở tỉnh Hắc Liêu ra sức chuyển đổi gien hạt giống, đả kích một lượng lớn tập đoàn lợi ích biến đổi gien lấy việc chuyển đôi gien hạt giống khống chế nông dân và thu lợi ích từ người nông dân, hơn nữa dưới sự cai quản nghiêm ngặt của Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh Hắc Liêu, một số đơn vị và cá nhân đã làm cho nông dân tuỵêt sản tuyệt thu bị bắt giữ.
Cũng có cá lọt lưới trốn đến tỉnh giáp với tỉnh Hắc Liêu là tỉnh Cát Giang, vừa vào tỉnh Cát Giang, lại bị thiết quyền của Tống Triêu Độ đánh cho đầu óc choáng váng.
Tống Triêu Độ ra tay mạnh hơn nhiều Tào Vĩnh Quốc, kẻ dám phản kháng giết chết tại chỗ. Dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, sau khi bắt được đều phạt nặng như nhau, không phạt đến khuynh gia bại sản tuyệt không bỏ qua.
Sau khi hành động thanh lọc lưới của tỉnh Cát Giang triển khai được một tuần, đả kích và truy bắt hàng nghìn phần tử tội phạm đi trốn, phá được rất nhiều vụ án cũ, làm kinh sợ rất nhiều các phần tử tội phạm, và làm cho tình hình trị an của cả tỉnh Cát Giang có sự đổi mới hoàn toàn. Đương nhiên, phía sau việc thu được thành quả tốt đẹp, thế lực của một vài người đã chiếm cứ Cát Giang nhiều năm lại bị thương nặng!
Nếu nói Cát Giang là địa phận chính trị của một số người, vậy thì Hắc Liêu chính là địa phận kinh tế của một số người nào đó. Sau khi Cát Giang gặp phải tai họa chết người của chính trị, ở Hắc Liêu, dưới một tay thúc đẩy của Tào Vĩnh Quốc, thế lực kinh tế của một số người cũng bị tẩy trừ đến hết.
Theo thống kê không hoàn toàn, tổn thất về mặt chính trị của tỉnh Cát Giang có thể dùng từ bị nhổ tận gốc để hình dung, chính là nói, thế lực tỉ mỉ bồi đắp mười mấy năm, dường như bị quét sạch, mà tổn thất kinh tế của tỉnh Hắc Liêu, suy đoán chắc chắn, cao tới hơn tỷ nhân dân tệ!
Đồng chí Khang Hiếu bất hạnh bị bệnh tim đột phát mà chết, nếu anh ta ở dưới suối vàng biết được cũng vui mừng rồi, ít nhất gió lớn của hai tỉnh Cát Giang và Hắc Liêu, làm cho hung thủ phía sau màn đưa anh ta vào chỗ chết cũng được nếm mùi vị của quả đắng đau đớn thê thảm. Còn về có bệnh tim đột phát hay không, thì phải xem năng lực chịu đựng tâm lý của hung thủ phía sau màn rồi.
Từ khi Tào Vĩnh Quốc chủ trì toàn diện công tác ở tỉnh Hắc Liêu đến nay, ở Tỉnh ủy Hắc Liêu luôn là phong cách chấp chính không lạnh không nóng, mọi việc đều lấy hài hòa làm đại kế thứ nhất, dưới sự chỉ dẫn của phương châm chỉ đạo ổn định quan trọng hơn tất cả, ông ta ở tỉnh Hắc Liêu chưa bao giờ có sự thúc đẩy hay thay đổi trọng đại, càng không cần nói đến điều chỉnh nhân sự trong phạm vi lớn.
Đột nhiên Tào Vĩnh Quốc lại tổ chức hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, đề ra yêu cầu tiến hành một lần điều chỉnh nhân sự với quy mô lớn trong toàn tỉnh, phạm vi điều chỉnh không chỉ liên quan đến Ban thường vụ các thành phố, còn can thiệp đến bộ phận các nhân vật số một Đảng và Chính quyền thành phố cấp 3!
Là Bí thư Tỉnh ủy, nhân vật số một, điều chỉnh nhân sự là nằm trong quyền hạn của Tào Vĩnh Quốc, mặc dù Tào Vĩnh Quốc ở tỉnh Hắc Liêu không lấy cường thế ra oai, nhưng hội nghị thường vụ lần này, ông ta nói năng có khí phách mà trịnh trọng tuyên bố: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
- Lần điều chỉnh nhân sự này, sự tình vô cùng trọng đại, trước đây, tôi đã trưng cầu ý kiến của ban Tổ chức Trung ương, Trưởng ban Ngô đối với việc điều chỉnh nhân sự ở tỉnh Hắc Liêu cực kỳ quan tâm…
Vốn có người muốn phản đối quyết định điều chỉnh nhân sự của Tào Vĩnh Quốc, dù sao ấn tượng Tào Vĩnh Quốc để lại trong mắt mọi người luôn là ôn hòa, hẳn là dễ bắt nạt. Không ngờ Tào Vĩnh Quốc thái độ khác thường, cường thế kinh người, thậm chí còn đem ra Trưởng ban Tổ chức Trung ương Ngô Tài Dương!
Là Trưởng ban Tổ chức Trung ương có thể quyết định vận mệnh của mọi người ngồi đây, quả thực là quầng sáng rất uy nghiêm, trực tiếp đem tâm tư người khác đè xuống, không dám nói một câu phản đối.
Nói chung, việc điều chỉnh nhân sự trong các tỉnh, Trưởng ban Tổ chức Trung ương căn bản không cần hỏi đến, cũng không đủ cấp bậc để Trưởng ban Tổ chức Trung ương để mắt đến. Nhưng mọi người ở đây đều hiểu rõ, Trưởng ban Ngô của ban Tổ chức Trung ương quan tâm đến việc điều chỉnh nhân sự của tỉnh Hắc Liêu, điểm dừng thật sự không phải là điều chỉnh Bí thư Thành ủy và Thị trưởng các thành phố ở Hắc Liêu, mà là đánh giá kiểm tra cuối năm và mũ quan của các vị ngồi đây.
Mượn gió đông của Ngô Tài Dương, đại kế điều chỉnh nhân sự của Tào Vĩnh Quốc đã có thể thuận lợi tiến hành.
Hung thủ phía sau màn sau khi gặp phải tổn thất nghiêm trọng ở tỉnh Cát Giang, ở tỉnh Hắc Liêu, lại một lần nữa gặp một đòn phủ đầu!
Động đến Hạ Tưởng, đã giống như động đến lợi ích của vô số người, dưới sự phản kích liên tiếp của hung thủ phía sau màn, nổi trận lôi đình và sứt đầu mẻ trán, vẫn chưa nghĩ ra kế sách đối ứng, đợt sóng xung kích thứ hai đúng hạn lại đến!
Ban đêm của Bắc Kinhh, không thể nói có bao nhiêu cảnh đêm mê người, Hạ Tưởng sau khi nghe xong điện thoại của Tống Triêu Độ, lại lần lượt gọi điện cho Tào Vĩnh Quốc, Trần Phong, Phó Tiên Phong, Mai Thái Bình, sau khi gọi mấy cuộc điện thoại, gần như đã là rạng sáng.
Hạ Tưởng vẫn không muốn ngủ lắm, đang muốn mở máy tính để lên mạng, điện thoại lại kêu.
Người có thể gọi điện thoại cho hắn vào lúc này chắc chắn là người có quan hệ mật thiết, hắn cũng không nhìn tên người gọi đến, trực tiếp nghe điện thoại.
Trong điện thoại, quả nhiên truyền đến một thanh âm vô cùng quen thuộc:
- Phó bí thư Hạ, tôi thấy chúng ta cần nói chuyện một chút.
- Nói cái gì? Nói lý tưởng hay nói về nhân sinh?
Hạ Tưởng cười một tiếng, điện thoại của Nha Nội gọi đến thật đúng lúc, nghĩ ra thì có vẻ đã đến lúc Nha Nội nên lộ diện rồi.
- Giữa chúng ta đã không có bao nhiêu chủ đề chung nữa.
- Không có chủ đề chung có thể tự tạo chủ đề chung.
Nha Nội dường như cũng cười nhẹ một tiếng:
- Tôi cũng thật muốn nhắc nhở Phó bí thư Hạ một tiếng, sự kiện Ngô Hiểu Dương không liên quan gì đến tôi, tôi rất trong sạch, vì vậy, hi vọng chiến hỏa của Phó bí thư Hạ đừng để tai bay vạ gió.