Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Coi thường người chồng vô dụng
A
nh là giáo viên có ăn học, có nhận thức mà lại lao vào con đường cờ bạc, suốt ngày chỉ biết tụ tập. Anh ham vui, mải chơi, lười lao động, từ khi lấy mình anh chưa bao giờ đưa một đồng lương nào, thỉnh thoảng lấy thêm nữa.
Mấy tháng gần đây mình suy nghĩ rất nhiều về chồng, không biết có quá lời không khi mình nói từ "vô dụng". Lấy nhau được hơn 8 năm, có với nhau hai mặt con một trai một gái thật kháu khỉnh, bố mẹ có điều kiện nên cưới một thời gian mình đã có căn nhà 3 tầng nhiều người phải mơ ước. Chồng làm giáo viên, mình làm ở cơ quan pháp luật, tuy không giàu nhưng cũng có một cuộc sống kha khá.
Chồng mình lại có tính cờ bạc, ham vui, mải chơi, lười lao động, từ khi lấy mình anh chưa bao giờ đưa một đồng lương nào, thỉnh thoảng lấy thêm nữa. Vì nể và tôn trọng chồng, mình cũng ngại không nói, có nói thì dùng những lời lẽ ngọt ngào để khuyên bảo, nhưng mỗi lần nói chỉ được một thời gian đâu lại đóng đấy. Cách đây 6 tháng, anh có về bảo vì trót chơi bài bạc nên nợ hơn trăm triệu, nhờ tôi vay hộ trả cho người ta cho đỡ phải suy nghĩ, từ nay trở đi làm lại từ đầu.
Tôi không ngạc nhiên về việc chồng báo nợ vì đó là hệ quả tất yếu của việc chơi bời. Tôi đã chuẩn bị tư tưởng từ lâu nhưng thất vọng về một người giáo viên có ăn học, có nhận thức mà lại lao vào con đường cờ bạc, suốt ngày chỉ biết tụ tập bài bạc. Suy nghĩ mãi tôi cũng quyết định cầm sổ lương đi vay tiền cho chồng trả nợ vì nghĩ nếu không vay anh sẽ nghĩ quẩn, lao vào gỡ cũng chết. Hơn nữa suốt ngày suy nghĩ đến nợ cũng đau đầu, thôi thì không bỏ nhau được nên trả cho xong để tu chí làm ăn.
Anh đưa tôi thẻ lương của anh, từ ngày đó không lấy của tôi đồng nào. Gần đây lại thấy anh chơi bài, nói anh bảo mấy anh em chơi cho vui chứ làm gì có nhiều tiền, mới đầu là trốn vợ chơi chốc lát, tôi phát hiện gọi là về, sau dần chơi qua trưa không về ăn cơm, có hôm chơi đến sáng. Tôi nói nhẹ, nói nặng không xong, giờ bất lực không nói được, anh cứ thích là đi, tôi nhắn tin rồi dùng đủ mọi câu nói nặng nề cũng chỉ được vài hôm.
Tôi dọa ly hôn cũng chẳng ăn thua, giờ không dọa nữa, có lẽ tôi phải làm thật. Còn hai đứa con, một đứa 8 tuổi, một đứa 3 tuổi, chỉ mới nghĩ thôi nước mặt tôi đã chảy dài rồi, chúng còn quá bé, quá tội nghiệp và cả danh dự gia đình, công việc của tôi nữa. Cứ sống mãi thế này tôi thấy khổ tâm lắm, anh đi suốt ngày không để ý một tí gì đến gia đình. Tôi coi thường anh thực sự, một người đàn ông 35 tuổi vẫn sống theo kiểu được chăng hay chớ, vợ con thế nào cũng mặc, không bao giờ quan tâm. Tâm trạng tôi thực sự rối bời, tôi xin một lời khuyên chân thành từ các bạn, hãy giúp tôi với. Xin cảm ơn.
Hằng