You know you've read a good book when you turn the last page and feel a little as if you have lost a friend.

Paul Sweeney

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2582
Phí download: 35 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1094-3: Sự Cố Bất Ngờ (3)
rong bộ đàm của Đỗ Thiên Dã truyền đến giọng nói của Trương Dương: "Tôi... Hình như nhìn thấy ô tô..."
Đỗ Thiên Dã đưa bộ đàm lên miệng: "Trương Dương, tình huống hiện trường thế nào?"
Trương Dương nói: "Tôi đang chuẩn bị tới..."
Tống Hoài Minh nói vào bộ đàm: "Trương Dương, nhất định phải tìm được đồng chí Diễm Hồng... cậu cũng phải cẩn thận một chút!"
"Yên tâm đi!"
Trương Dương lúc này hai tay nắm lấy khe nứt của vách đá, hắn đã nhìn thấy chiếc xe phía dưới, nói chính xác thì chỉ là một bộ phận của chiếc xe, chiếc xe trong quá trình rơi xuống đã tách thành hai, Trương Dương nhìn thấy bộ phận sau của chiếc xe, cái cây nhô ra từ cách đã đã đỡ lấy nó, mưa vẫn không có dấu hiệu dừng lại, tiếng mưa hắt lên thân xe khiến người ta sợ hãi.
Tim Trương đại quan nhân như nhảy lên tới tận cổ, hắn cận thận tiếp cận chiếc xe, nhìn thấy từ trong khe hở của thân xe không ngừng có máu chảy ra, một cánh tay treo vắt vẻo, Trương Dương trèo lên cành cây, thuận theo cánh tay tìm được một khuôn mặt máu thịt mơ hồ, từ mái tóc ngắn phân biệt được ra đây là một nam nhân, hắn đã sớm ngừng thở.
Tuy rằng tiếng mưa rơi rất lớn, nhưng Trương Dương vẫn bằng vào thính lực siêu cường của hắn nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ, tiếng hít thở này đến từ bên trong chiếc xe, bởi vì ô tô từ từ trên cao rơi xuống, chịu va chạm rất mạnh, thân xe biến hình nghiêm trọng, Trương Dương lật ghế ngồi, nhìn thấy một nữ nhân cả người đều là máu bị kẹp dưới ghế, không phải Lưu Diễm Hồng thì còn là ai nữa.
Người Lưu Diễm Hồng đang không ngừng run run, giống như đóa hoa điêu linh trong gió, tùy thời có thể bị mưa gió thổi cho thất linh bát lạc, Trương Dương nói khẽ: "Hi, chị Lưu, chị có khỏe không?"
Lưu Diễm Hồng dưới tình tình trạng này, ý thức của cô ta không ngờ vẫn còn có thể giữ được tỉnh táo, Hơi thở mong manh nói: "Hi, khéo quá nhỉ..."
Trương Dương nhìn thấy thảm trạng của cô ta mũi mũi cay cay, nước mắt thiếu chút nữa thì chảy ra: "Yên tâm, chị không sao đâu, tôi tuyệt đối sẽ không để chị gặp chuyện không may..." Trương Dương đầu tiên điểm huyệt đạo của cô ta, giúp cô ta cầm máu, sau đó đẩy thân xe kẹp Lưu Diễm Hồng ra.
Lưu Diễm Hồng run giọng nói: "Người... tôi... mất cảm giác rồi..."
Trương Dương nói: "Có tôi ở đây, chị sẽ không sao." Căn cứ vào phán đoán bước đầu của hắn, trên người Lưu Diễm Hồng bị gãy xương nhiều chỗ, hơn nữa bụng bên trái của cô ta còn có hai chỗ bị đâm xuyên, nữ nhân kiên cường này không biết làm sao mà trụ được đến giờ.
Trương Dương dùng thanh nẹp trong túi cấp cứu nhanh chóng tiến hành cố định chỗ gãy xương của Lưu Diễm Hồng, trong quá trình cứu trị cô ta, Trương Dương phát hiện tình huống của Lưu Diễm Hồng so với dự đoán của hắn thì còn nghiêm trọng hơn, xương sống của cô ta cũng xuất hiện hai nơi bị gãy, đã tạo thành tổn thương tới tuỷ sống của cô ta, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến công năng của tứ chi của cô ta về sau. Trương Dương lấy ra một viên nghịch thiên đan nhét vào miệng Lưu Diễm Hồng, viên đan dược này có thể tăng cường sinh mệnh lực cho Lưu Diễm Hồng, giúp cô ta tiếp tục chống đỡ.
Thông qua bộ đàm, Trương Dương thông báo tình huống của Lưu Diễm Hồng với mọi người đang chờ đợi bên trên.
Tống Hoài Minh biết được Lưu Diễm Hồng vẫn còn sống thì mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, hắn rất có lòng tin đối với Trương Dương, chỉ cần Trương Dương có thể tìm được Lưu Diễm Hồng thì nhất định có thể giữ được tính mạng của cô ta của cô ta. Tống Hoài Minh từng chính mắt chứng kiến kỳ tích Trương Dương khiến bố vợ Sở Trấn Nam chết rồi còn sống lại, tin có Trương Dương ở đây, loại kỳ tích này sẽ còn xuất hiện.
Trương Dương dùng thép tấm của thân xe cố định thân thể của Lưu Diễm Hồng, tránh cho bộ vị bị gãy xương của cô ta di động, từ vách núi cả trăm thước rơi xuống, muốn đưa Lưu Diễm Hồng lên là một quá trình vô cùng khó khăn, mặc dù khinh công của Trương đại quan nhân là nhất lưu, nhưng hắn cũng phải cân nhắc tới năng lực chịu đựng của Lưu Diễm Hồng, tránh cho tạo thành thương tổn mới cho cô ta.
Đoạn khoảng cách này tiêu phí gần một giờ của Trương Dương, khi Trương Dương cõng Lưu Diễm Hồng xuất hiện trên vách núi, đám người đang chờ đợi ồ lên hoan hô.
Tiểu tổ chữa bệnh tinh nhuệ nhất của Thành phố Giang Thành đã tới, cầm đầu là viện trưởng Tả Ủng Quân của bệnh viện nhân dân số một thành phố Giang Thành, chuyên gia y học Vu Tử Lương cũng đáp ứng lời mời đặc biệt mà tới. Hiệp trợ Trương Dương đưa Lưu Diễm Hồng lên cáng.
Bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh tới trước cáng, tự mình hộ tống cáng vào xe cứu thương.
Trong xe cứu thương, hộ sĩ lập tức tiến hành cấp cứu truyền dịch, lấy máu để thử máu. Lưu Diễm Hồng mất máu rất nhiều, việc đầu tiên là phải truyền máu.
Tống Hoài Minh nhìn Lưu Diễm Hồng đang hôn mê, đau lòng cắn cắn môi, nói khẽ: "Tình huống thế nào!"
Trương Dương nói: "Nhiều chỗ bị gãy xương. Hơn nữa có tổn thương nội tạng."
Vu Tử Lương sau khi kiểm tra bước đầu thì nói: "Có thể kéo theo nội tạng bị dập, phải lập tức tiến hành phẫu thuật."
Tả Ủng Quân nói: "Đã bảo bệnh viện nhân dân huyện Xuân Dương chuẩn bị phòng phẫu thuật rồi, sau khi đến nơi là có thể triển khai phẫu thuật."
Vu Tử Lương gật đầu.
Trương Dương lặng lẽ gọi Vu Tử Lương sang một bên, nói lại thương tình của Lưu Diễm Hồng mà hắn biết với y. Trong phẫu thuật, Trương Dương không thể giúp được nhiều, hắn cũng rất tín nhiệm y thuật của Vu Tử Lương.
Tống Hoài Minh và Trương Dương cùng nhau rời khỏi xe cứu thương, bí thư thị ủy Giang Thành Đỗ Thiên Dã, bí thư huyện ủy huyện huyện Sa Phổ Nguyên, phó bí thư huyện ủy Kiều Bằng Phi tất cả đều xúm lại, Đỗ Thiên Dã nói: "Bí thư Tống. Ngài cũng vất vả lâu như vậy rồi, tới huyện Xuân Dương nghỉ ngơi một chút đã, chờ kết quả phẫu thuật."
Tống Hoài Minh nói: "Trong xe còn có đồng chí khác không?"
Sa Phổ Nguyên nói: "Bí thư Tống, căn cứ vào tình huống trước mắt mà chúng tôi nắm giữ được, lúc ấy đi cùng với thính trưởng Lưu có hai người, trong quá trình xe rơi xuống đã tách thành hai bộ phận. Lái xe và bộ phận trước rơi xuống đáy cốc rồi phát nổ, trước mắt đội cứu viện đã tìm được bộ phận hài cốt, thi thể đã tìm được rồi."
Trương Dương nói: "Người còn lại cũng chết rồi, tôi tận mắt nhìn thấy thi thể của hắn."
Tống Hoài Minh thở dài, hiển nhiên Lưu Diễm Hồng là người sống sót duy nhất trong sự cố này.
Sau mấy năm, Trương Dương lại bước vào cửa lớn của bệnh viện nhân dân huyện Xuân Dương, phía bệnh viện nhân dân huyện đã đặc biệt chuẩn bị phòng nghỉ cho bọn họ, những lãnh đạo này bởi vì đích thân tới hiện trường chỉ huy. Quần áo trên người cũng đã ướt, Kiều Bằng Phi đặc biệt an bài người đi chuẩn bị một số quần áo để cung cấp cho các lãnh đạo thay, tuy rằng là một chuyện nhỏ, nhưng từ trong đây cũng có thể nhìn ra Kiều Bằng Phi cân nhắc chuyện là phi thường chu toàn.
Trương đại quan nhân trên xe cũng có quần áo thay, thay xong đi ra vừa hay gặp Đỗ Thiên Dã. Đỗ Thiên Dã nói: "Bí thư Tống tới phòng phẫu thuật chờ rồi."
Trương Dương thở dài.
Đỗ Thiên Dã nói: "Theo cậu, thính trưởng Lưu có bị nguy hiểm tới tính mạng không?"
Trương Dương nói: "Mạng thì khẳng định là giữ được, nhưng liệu có bị liệt hay không thì khó nói lắm."
Đỗ Thiên Dã hơi ngẩn ra. Trương Dương nói: "Xương sống của cô ta bị gãy nhiều chỗ. Từ lúc xảy ra chuyện tới lúc được cứu lại quá lâu, thần kinh tuỷ sống khó tránh khỏi bị tổn thương."
Đỗ Thiên Dã nói: "Thế chẳng phải là rất phiền toái ư?Cậu có biện pháp nào không?"
Trương Dương nói: "Trước tiên trị liệu ngoại thương đã. Đợi bác sĩ Vu làm phẫu thuật xong tôi sẽ nghĩ biện pháp tiến hành trị liệu cho cô ta."
Bọn họ tới ngoài phòng phẫu thuật, nhìn thấy Tống Hoài Minh đang đứng phía trước cửa sổ, lâm vào trầm tư, không ai chủ động tới quấy rầy y.
Trương Dương đánh mắt ra hiệu cho Kiều Bằng Phi, Kiều Bằng Phi và hắn cùng nhau đi tới cuối hành lang, Kiều Bằng Phi nói: "Có việc gì à?"
Trương Dương nói: "Kiều lão và Mộng Viện hôm nay muốn tới Xuân Dương, bọn họ tới chưa?"
Kiều Bằng Phi lắc đầu nói: "Tôi vừa rồi đã gọi điện thoại cho bọn họ, bảo họ tạm thời đừng tới, xảy ra chuyện này, tôi chịu không đi đâu được."
Trương Dương nói: "Kết quả điều tra điều tra đã có chưa?"
Kiều Bằng Phi nói: " tình huống cụ thể phải chờ thính trưởng Lưu tỉnh lại mới điều tra tiếp, có điều căn cứ vào tình huống trước mặt mà chúng tôi nắm giữ, tối hôm qua xe hơi mà thính trưởng Lưu ngồi chắc đã va chạm với một chiếc xe khác, cho nên mới xảy ra mất khống chế, lao xuống vách núi."
Trương Dương nói: "Có tìm được chiếc xe đó không?"
"Không, chỉ tìm được mảnh vỡ của thanh bảo hiểm ở hiện trường, không chứng minh được gì. Chắc là sau chiếc xe đó gây chuyện đã nhân lúc trời tối mưa to mà bỏ chạy rồi."
Trương Dương nói khẽ: "Rất khó nói đây là một va chạm vô tình."
"Thế là sao?"
Trương Dương nói: "Lưu thính làm công tác của Ủy ban kỷ luật nhiều năm, chỉ sợ đắc tội với không ít người."
Kiều Bằng Phi nói: "Anh là nói là có người cố ý tạo ra tai nạn giao thông."
Trương Dương nói: "Suy đoán của cá nhân tôi thôi."
Bí thư thị ủy Kinh Sơn Ngô Minh sau khi nghe tin cũng tới, nghe nói Lưu Diễm Hồng trước mắt vẫn đang được cấp cứu, Ngô Minh cũng vẻ mặt bi thương, hắn căm giận nói: "Sao lại xảy ra chuyện này..."?
Một giọng nói quen thuộc vang lên: "Nếu không phải anh mời cô ta tới Kinh Sơn thì cũng sẽ không phát sinh chuyện như vậy." Trương Dương đi tới.
Ngô Minh có chút kinh ngạc nhìn Trương Dương: "Trương Dương, anh có ý gì? Tôi căn bản không biết đồng chí Diễm Hồng muốn tới Kinh Sơn."
Y Đạo Quan Đồ Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư