Sự khác biệt giữa thất bại và thành công là giữa làm gần đúng, và làm thật đúng.

Edward Simmons

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2582
Phí download: 35 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1090-1: Mất Tiếng (1)
ộng tâm cũng phải nhịn, ba muốn tìm mẹ kế cho con, phải qua một cửa của con trước, con gật đầu, ba mới có thể cưới vợ, nếu không, ba chuẩn bị cả đời làm lão quang côn đi."
Tiết Thế Luân bởi vì con gái bá đạo mà bật cười ha ha lên.
Điều tra nhằm vào vụ án của Tiết Thế Luân bị đâm cũng không bởi vì Tiết lão qua đời mà ngừng lại, buổi chiều cùng ngày, tổ chuyên án đến Tiết gia, báo cáo cho Tiết Thế Luân tiến triển mới nhất của vụ án ám sát.
Thân phận của hung thủ đã thẩm tra, tên sát thủ chết ở hiện trường là một gã đào phạm, trên người mang nhiều án mạng, vẫn đều nằm trong danh sách phát lệnh truy nã của cảnh sát, đối với tư liệu của người phía sau thì không rõ, về phần Liễu Đan Thần và Trương Dương buổi tối ngày đó, đã hoàn toàn bài trừ bọn họ có quan hệ với chuyện này.
Có thể nói Liễu Đan Thần chỉ là trượng nghĩa ra tay, cô ấy và kẻ mưu sát cũng không có bất luận quan hệ gì, trải qua điều tra đối với nhân viên của kinh kịch viện đi tới Tiết gia, cũng trên cơ bản phủ định kinh kịch viện có quan hệ với chuyện này, sát thủ đã giết chết một võ sư trước khi kinh kịch viện diễn xuất tiết mục Mộc Quế Anh, cũng thế thân tên võ sư kia đi lên sân khấu, trình diễn vụ án mưu sát thọ yến.
Kết quả như vậy khiến cho Tiết Thế Luân không hài lòng, mục đích của ông là tìm ra kẻ chủ mưu phía sau, mà không phải nghe được cảnh sát nói kết quả.
Trong khoảng thời gian này Tiêu Quốc Thành vẫn đều ở lại Tiết gia, ông ấy là con nuôi của Tiết lão, gánh trách nhiệm túc trực bên linh cữu như Tiết Thế Luân. Thể chất của ông lúc đầu đã không được, liên tiếp thức mấy đêm, khiến cho ông tái phát bệnh ho, nghe nói tổ chuyên án đến đây thông báo kết quả điều tra, ông cũng đến đây hỏi.
Tiết Thế Luân vừa đem người của tổ chuyên án đưa về, thấy Tiêu Quốc Thành đến đây. Không khỏi thở dài nói: " Hiệu suất phá án trong nước thật sự rất thấp, đến bây giờ còn chưa có tra ra một đinh manh mốt."
Tiêu Quốc Thành nói: "Không điều tra ra bọn họ tới làm gì?"
Tiết Thế Luân nói: "Báo cáo tình tiết tiến triển của vụ án, mấy ngày này bọn họ chỉ làm rõ được một việc, là kinh kịch viện không quan hệ với hành động ám sát lần này."
Tiêu Quốc Thành nhíu nhíu mày, thấp giọng nói: "Thế Luân, anh nghĩ như thế nào?"
Tiết Thế Luân sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười: "Quốc Thành. Lời này hỏi phải có chút khó hiểu."
Tiêu Quốc Thành nói: "Ngày đó trong thọ yến của ba, anh nói với Cố Doãn Tri cái gì còn nhớ rõ sao?"
Tiết Thế Luân lắc đầu nói: "Hai ngày nay chỉ lo vội vàng chuyện của ba, tôi làm sao nhớ cái loại việc nhỏ này."
"Tôi nhớ kỹ!" Tiêu Quốc Thành nhìn con mắt của Tiết Thế Luân. Từ ánh mắt của ông, Tiêu Quốc Thành cũng không có tìm được cừu hận, thế nhưng Tiêu Quốc Thành biết. Tiết Thế Luân không một phút nào quên được cừu hận, thấp giọng nói: "Cho tới nay anh đều nhớ kỹ đoạn ân oán năm đó với Cố Doãn Tri, anh cho rằng là ông ta hại anh, anh cho rằng chính là vì ông ta khiến cho anh từ bỏ con đường làm quan, đi ra nước ngoài."
Tiết Thế Luân nói: "Quốc Thành, cậu cho rằng mình rất lý giải tôi?"
Tiêu Quốc Thành nói: "Thế Luân, thu tay lại đi, ba nuôi đều đã rời khỏi chúng ta..."
Tiết Thế Luân giận dữ hét: "Cậu có ý gì? Cậu nói ba là bị tôi hại chết?" Thần kinh của ông bị kích thích nhạy cảm.
Tiêu Quốc Thành bình tĩnh nhìn Tiết Thế Luân: "Thế Luân, còn nhớ rõ lúc trước chúng ta uống rượu tại tòa nhà Đế Quốc không? Anh nói nước Mỹ hiện tại là ban đêm, mà Trung Quốc là ban ngày."
Tâm tình của Tiết Thế Luân trong nháy mắt bình phục lại, thấp giọng nói: "Cậu nói cho tôi biết, trên thế giới phân ra rất nhiều loại người, có loại người từ đầu đến cuối đều sinh hoạt dưới ánh mặt trời, chỉ có ánh mặt trời mới có thể khiến cho hắn vui sướng, mà mặt khác có loại người phải sinh hoạt trong bóng đêm. Chỉ có đêm tối mới có thể khiến cho hắn cảm giác được an toàn."
Tiêu Quốc Thành nói: "Người có thói quen sống về đêm tốt nhất không nên hy vọng ánh mặt trời không thuộc về hắn, anh cùng tôi khi còn sống đều định tính, chúng ta phải tiếp tục đi tới con đường trước mắt, Thế Luân, cái cần có có chúng ta đều có, anh còn có cái gì chưa đủ?"
Tiết Thế Luân lắc đầu nói: "Cậu vĩnh viễn không lý giải tôi!"
Tiêu Quốc Thành nói: "Tôi vốn tưởng rằng đã đủ lý giải anh. Nhưng hiện tại tôi mới phát hiện, tôi thật sự không biết anh."
Tiết Thế Luân nói: "Tôi từ đầu đến cuối không có thay đổi phương hướng của tôi, người thay đổi chính là cậu!"
Tiêu Quốc Thành nói: "Tôi muốn hỏi anh một việc, chuyện của Cố Giai Đồng có phải là anh làm?"
Tiết Thế Luân đến gần hướng Tiêu Quốc Thành một ít: "Quốc Thành, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm giữa chúng ta còn thân hơn anh em ruột, cậu hẳn là biết, tôi là một người ân oán rõ ràng."
Tiêu Quốc Thành thấp giọng nói: "Oan oan tương báo bao giờ mới dứt, muốn giải thoát, chỉ có buông xuống!"
Tiết Thế Luân lạnh lùng nói: "Trên tay một người chỉ cần dính vào máu tanh, thì vĩnh viễn không xứng hai chữ buông xuống, cái gọi là phóng hạ đồ đao, tất cả đều là tự mình an ủi."
Ứng với lời mời của Cố Dưỡng Dưỡng, đêm đó Trương Dương cùng cô ấy và Cố Doãn Tri đi đến rạp hát lớn kinh thành xem tuồng ‘Mộc Quế Anh đại phá Thiên Môn Trận’, cái này cũng là buổi diễn đầu tiên của Liễu Đan Thần từ sau thọ yến của Tiết lão, buổi sáng ngày hôm nay, cô ấy mới nhận được thông báo của tổ chuyên án, nói cho cô ấy, cảnh sát đã hoàn toàn giải trừ hiềm nghi đối với cô ấy.
Lúc đầu Cố Minh Kiện cũng muốn cùng đi, thế nhưng đến lúc có sinh ý cần, hắn đành xin cáo. Cố Doãn Tri đối với cái này thật ra rất thản nhiên, con cái lớn rồi, tự có việc riêng của mình, không có khả năng bắt bọn nhỏ lúc nào cũng ở bên cạnh mình, nhất là sau khi con gái Giai Đồng phát sinh bất hạnh, thái độ của Cố Doãn Tri đối với con cái càng thuận theo tự nhiên.
Thấy tên vở kịch đêm nay, Cố Doãn Tri không khỏi lộ ra một tia cười khổ, ông nhớ tới buổi tối ngày đó tại thọ yến của Tiết lão, chính là tại lúc trình diễn, xảy ra sự kiện ám sát Tiết Thế Luân. Con gái ngày hôm nay hẹn mình tới giải sầu tuy rằng là ý tốt, nhưng con bé cũng thật không ngờ cái này sẽ câu dẫn ra hồi ức của mình đối với đêm đó.
Trương Dương sau khi mở màn hai mươi phút mới tới, Cố Dưỡng Dưỡng không nhịn được oán giận nói: "Trương Dương ca, anh càng ngày càng không có quan niệm thời gian." Trương Dương nói: "Vừa đi làm chút chuyện, cho nên đến muộn."
Cố Doãn Tri mỉm cười nói: "Con nghĩ Trương Dương rãnh rỗi giống như con sao, hắn là cán bộ quốc gia, có công tác muốn làm."
Cố Dưỡng Dưỡng kháng nghị nói: "Ôi, ba, ba có ý gì, sao nói con là rãnh rỗi không có việc gì?"
Cố Doãn Tri cười nói: "Ba không lý luận với con, chúng ta xem kịch, không nên gây trở ngại người khác."
Trương đại quan nhân đối với việc xem tuồng kịch này cũng chẳng có bao nhiêu hứng thú, bất quá ngày hôm nay diễn viên chính trên sân khấu là Liễu Đan Thần, hắn vẫn nổi lên không ít hứng thú, ngày đó tại Tử Kim Các chỉ là một đoạn ngắn, hôm nay mới tính là xem toàn bộ.
Liễu Đan Thần quả nhiên không hổ là bông hoa mới nổi trong giới kinh kịch gần đây, ca hát đánh đá, không cái nào không tinh thông, nghe giọng hát mềm mại uyển chuyển y của cô ấy, Trương đại quan nhân cũng cảm ngộ ra một chút kinh kịch chi nhạc.
Đến đoạn Mộc Quế Anh đại chiến Tiêu Thiên Tá, Trương đại quan nhân không tự chủ được có chút khẩn trương, dù sao ngày đó ám sát tại thọ yến khiến cho hắn ấn tượng thật sự là quá sâu, cũng may hôm nay không có sát thủ trà trộn vào trong đội ngũ võ sư.
Liễu Đan Thần đánh xong một đoạn này, theo giai điệu lần thứ hai cất tiếng hát, ngoài ý muốn xảy ra, cô ấy vừa hát đến cao âm thứ nhất, lại đột nhiên mất giọng. Nhạc công phía sau không biết xảy ra chuyện gì, nhanh chóng chuyển ngoặt, một lần nữa kéo lại, vốn trông cậy vào Liễu Đan Thần lần này có thể theo giai điệu một lần nữa tìm về giọng hát, thế nhưng trong đôi mắt đẹp của Liễu Đan Thần toát ra một trận sợ hãi, cô ấy hé miệng ra, vẫn không phát ra bất luận âm thanh gì.
Y Đạo Quan Đồ Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư