Số lần đọc/download: 2728 / 70
Cập nhật: 2015-11-08 05:35:41 +0700
Quyển 19 - Chương 71
Đ
ợi hai người Hứa Tất Thành rời đi, phòng khách mới yên tĩnh lại.
Dù là Dương Kính Quang, Trương Hoành Vĩ hoặc là Mai Cửu Vinh, đều biết Hứa Tất Thành vừa đi chỉ sợ sẽ có rất nhiều phong ba ập tới.
Hạng mục này không bình thường, đầu tư hơn 30 tỷ dù để ở đâu cũng là miếng thịt béo người ta không thể từ chối, thậm chí có thể nói dù trả giá về môi trường cũng sẽ có rất nhiều tỉnh không hề do dự đáp ứng. Điểm này mấy người Triệu Quốc Đống biết rõ, đây là nguyên nhân chủ yếu khiến bọn họ thấy áp lực.
Không chỉ có Thông Thành mới cung cấp được khí thiên nhiên, Tứ Xuyên, Trùng Khánh cùng với Tân Cương cũng có thể cung cấp. Có lẽ điều kiện tổng hợp của bọn họ không bằng yw nhưng nếu yw đưa yêu cầu quá mức thì rất khó nói có xuất hiện tình huống xấu nhất không?
Triệu Quốc Đống không muốn như vậy nhưng tình hình không phải do hắn.
Lô Vệ Hồng ỷ được Lăng Chính Dược ủng hộ nên không coi trọng mấy yêu cầu mà Triệu Quốc Đống đưa ra. Theo Lô Vệ Hồng thấy thì không ai ngăn cản được hạng mục khổng lồ này, nếu ai làm khó hạng mục này thì đó chính là tự đào mồ chôn mình.
Dương Kính Quang thấy vẻ mặt Triệu Quốc Đống có chút âm trầm, đây là rất không hài lòng với biểu hiện của Thông Thành. Nhưng Dương Kính Quang cho rằng ở vấn đề này Triệu Quốc Đống có thái độ quá cứng rắn và cẩu thả.
Đầu tư 30 tỷ, Thông Thành sao không cố hết sức đẩy mạnh. Hơn nữa bọn họ cho rằng đối tác cuối cùng sẽ thỏa yêu cầu mà cơ quan chuyên môn đưa ra, sẽ đảm bảo hạng mục này không ảnh hưởng đến an toàn tính mạng, tài sản của người dân và hoàn cảnh sinh thái môi trường xung quanh. Chẳng qua bây giờ hạng mục còn trong giai đoạn thẩm định, nếu lập tức muốn đưa phương án cụ thể đúng là khá ép buộc.
Lăng Chính Dược hoàn toàn có đầy đủ lý do ủng hộ hạng mục này, thậm chí trong hội nghị thường ủy Lăng Chính Dược cũng sẽ được hầu hết thường vụ ủng hộ. Dương Kính Quang cho rằng ở xu thế như vậy mà tùy tiện kích phát mâu thuẫn hai bên không phải cử chỉ sáng suốt.
- Chủ tịch, tôi cảm thấy chúng ta cần phải cân nhắc tình hình thực tế của Thông Thành, có một số yêu cầu có thể tiến hành làm từng bước trong quá trình xây dựng hạng mục, không nhất định cần phải thực hiện trước, yêu cầu này khá hà khắc.
Dương Kính Quang trầm ngâm một chút rồi nói.
- Đầu tư lớn như vậy tôi nghĩ ở các tỉnh thành khác bên tập đoàn Basf, Thạch Hóa sẽ càng kiêu căng hơn. Thông Thành hoặc là nói yw chúng ta về thực tế cũng không có bao lựa chọn.
Triệu Quốc Đống hiểu ý của Dương Kính Quang. Thực tế tập đoàn Basf, Thạch Hóa đã trên một lần trao đổi ý kiến với mình cũng đã nhượng bộ. Dù sao mình vừa từ Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia đi tới, lại từng làm ở Bộ năng lượng, nên cả tập đoàn Basf, Thạch Hóa đều hiểu rõ các chi tiết sẽ không làm mình xúc động, hoặc là nói không lấy ra gì đó thực tế thì đừng mong qua cửa.
- Kính Quang, tôi hiểu ý của anh, chẳng qua anh cảm thấy nếu chúng ta kiên trì nguyên tắc của mình, bọn họ sẽ làm loạn, lật đổ dự định sao? Nói cách khác khả năng bọn họ đầu tư vào nơi khác là rất lớn ư?
Dương Kính Quang có chút giật mình nhìn Triệu Quốc Đống, y thử hỏi:
- Chủ tịch, đây là không cần thiết, rất nhiều vấn đề có thể thông qua phương pháp trao đổi mà giải quyết, hai bên đều có thể nhượng bộ một chút. Chỉ cần vấn đề nguyên tắc chúng ta đưa ra, bọn họ có thể làm được thì ở mấy vấn đề chi tiết tôi nghĩ chúng ta có thể nhượng bộ. Đến khi hạng mục đưa vào xây dựng thì sẽ từng bước hoàn thiện.
- Tôi chỉ sợ ngoài miệng tập đoàn Basf, Thạch Hóa nói hay nhưng đợi chính thức khởi công thì chúng ta sẽ không thể công nhân thiệp nổi.
Triệu Quốc Đống khẽ thở dài một tiếng.
- Tôi hiểu rõ phẩm chất của mấy tập đoàn nước ngoài và tập đoàn nhà nước khổng lồ, anh cho rằng trách nhiệm xã hội của bọn họ cao lắm ư? Anh nghĩ bọn họ toàn tâm toàn ý nghĩ cho sự phát triển của kinh tế địa phương ư? Bọn họ sẽ không hề do dự chọn lợi ích kinh doanh nếu như phải chọn giữa lợi ích và trách nhiệm xã hội. Có lẽ tập đoàn Basf thì đỡ hơn chút nhưng chúng ta không thể không đề phòng. Anh không hoàn thiện mấy chi tiết này từ trước, tôi lo càng về sau ng thấy được lợi ích khi xây dựng xong thì vấn đề bảo vệ môi trường trong mắt họ càng không đáng gì. Anh nghĩ xem đến lúc ấy anh cảm thấy chúng ta có thể dừng hạng mục khổng lồ này ư? Sợ là áp lực và dư luận khiến anh không ra tay được.
Dương Kính Quang im lặng không nói, hắn thừa nhận Triệu Quốc Đống nói là thật. Nhất là trong hoàn cảnh chính trị hiện nay của yw, Lăng Chính Dược thể hiện tâm trạng phát triển gấp gáp, ai dám “ngăn cản phát triển kinh tế” thì chính là viên đá cản đường trong mắt hắn.
Sở dĩ Triệu Quốc Đống tới yw lâu như vậy mà Lăng Chính Dược và Triệu Quốc Đống còn có thể duy trì hòa bình đó không phải do hắn hy vọng Triệu Quốc Đống giỏi làm kinh tế, giúp đỡ yw tiến lên như vậy thì Lăng Chính Dược cũng được nở mày nở mặt. Nếu như Triệu Quốc Đống không có biểu hiện gì đặc biệt chỉ sợ sự kiên nhẫn của Lăng Chính Dược không kéo dài được bao lâu.
Dương Kính Quang lo lắng ở hạng mục này Lăng Chính Dược sẽ có suy nghĩ khác. Đặc biệt Lăng Chính Dược rất thưởng thức Lô Vệ Hồng, Lăng Chính Dược khó tránh khỏi Triệu Quốc Đống có ý làm khó Lô Vệ Hồng, thậm chí cảm thấy Triệu Quốc Đống sợ Thông Thành đoạt được danh tiếng của Ninh Lăng. Nếu như vậy chỉ sợ hai người Triệu Quốc Đống, Lăng Chính Dược sẽ có quan hệ cực kỳ căng thẳng.
- Chủ tịch, chúng ta không thể tính tới mọi khả năng, chúng ta chỉ có thể cân nhắc vấn đề theo tình hình thực tế và bẩn thân hạng mục. Có lẽ lời anh nói có thể tồn tại, thậm chí rất có thể thành sự thật. Nhưng tôi nghĩ ủy ban tỉnh và các cơ quan chuyên môn có trách nhiệm và quyền lực, cũng có năng lực tiến hành giám sát hạng mục. Chúng ta cũng có đủ lực lượng để đề phòng, ước thúc và giải quyết các vấn đề có thể xuất hiện.
Dương Kính Quang cẩn thận nói.
- Giống như anh nói, chúng ta có thể lập tổ giám sát, đôc sthucs hạng mục này, đốc thúc các đối tác bù đắp các phương diện thiếu hụt. Nhưng thực tế thì do tính quan trọng của hạng mục này nên điều cần làm là cân nhắc nhu cầu phát triển.
Triệu Quốc Đống cúi đầu cười khổ một tiếng nhưng không nói.
- Chủ tịch…
Dương Kính Quang thật sự khẩn trương, nếu như Triệu Quốc Đống vẫn có thái độ kiên quyết ở vấn đề này thì hắn đúng là có thể tìm được đủ sự ủng hộ, nhưng như vậy sẽ làm ác hóa quan hệ với Lăng Chính Dược, thậm chí vượ quá bản thân việc này. Hai người mới xây dựng bộ máy vài tháng má đã tạo thành phong ba lớn, có thể tưởng tượng được trung ương sẽ thấy như thế nào.
Triệu Quốc Đống biết Dương Kính Quang tại sao lại lo lắng. Nhưng Triệu Quốc Đống cũng có lo lắng của mình, một khi mở miệng ở vấn đề này nếu nơi khác cũng làm theo thì sau này có lẽ sẽ chính là như nước lũ tràn bờ. Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ theo tình huống xấu nhất, chủ yếu là hắn không muốn đi ngược lại nguyên tắc của mình.
- Tôi biết rồi, để tôi suy nghĩ đi.
Triệu Quốc Đống rất buồn bực, hắn sớm biết mặc dù là ngồi ở vị trí chủ tịch tỉnh cũng chưa chắc hoàn toàn làm theo ý mình được, chẳng qua không ngờ cảm giác khó khăn lại tới nhanh như vậy.
….
Những người khác đi hết, Triệu Quốc Đống một mình ngồi trên ghế mệt mỏi nhắm mắt suy nghĩ.
Hắn không phải người câu nệ, cổ hủ, nhưng có những vấn đề hắn phải thừa nhận mạo hiểm.
Hắn không sợ mạo hiểm về chính trị, chủ yếu nằm ở vấn đề gánh chịu mạo hiểm về chính trị và đạo đức có đáng giá không? Hắn cho rằng không đáng. Nếu như nói giải quyết việc phòng chống lụt bão mà muốn gánh chịu mạo hiểm chính trị, Triệu Quốc Đống không sợ. Nhưng đối với hạng mục thương mại này mà muốn mạo hiểm về đạo đức thì hắn cảm thấy không đáng.
Có phải thật sự không đáng không? Trong mắt người ngoài có phải đây là hạng mục thương mại thuần túy không? Có lẽ rất nhiều người thấy đây là cơ hội chấn hưng Thông Thành. Đúng, Triệu Quốc Đống cũng thử đứng ở góc độ đối phương mà phân tích vấn đề để xem có thể thuyết phục mình hay không?
Mình có phải vô thức mang theo tâm trạng địch ý không? Có phải là vấn đề này không có chút đường sống nào không?
Một vấn đề anh có lẽ rất khó dùng thái độ tuyệt đối khách quan để phân tích.
Điều Dương Kính Quang lo lắng hắn không phải không nghĩ tới, Lăng Chính Dược sẽ thấy việc này như thế nào? Hơn nữa Triệu Quốc Đống cũng có thể tưởng tượng chỉ sợ ở vấn đề này các thường vụ về cơ bản đều ủng hộ Lăng Chính Dược. Đây là đả kích mà mình khó có thể thừa nhận, làm mình mất điểm rất nhiều, làm công việc sau này của mình trở nên rất khó khăn.