Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2238
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1517: Nước Trong Vắt Cây Xanh Mát Rượi.
rương Tề Bảo đã từng là chủ tịch thành phố, hắn biết thành phố Rừng Mật có ý gì. Cấp tỉnh sẽ tuyệt đối không làm cho chuyện này gặp trắc trở, nếu như vậy thì có nghĩa là phía tỉnh sẽ quăng vào nhiều tiền hơn.
Hơn nữa những năm này Kim Chính Thiện luôn cực kỳ coi trọng đến phương diện xây dựng phát triển thành phố Rừng Mật, dồn tất cả lực lượng vào hai điểm sáng của thành phố: Nước trong cây xanh. Trước hết dù là những công trình lớn hay nhỏ thì đều phải là sản phẩm chất lượng, quỹ đất của thành phố được giữ lại, cũng không phải bán kiếm tiền mà có mưu đồ khác, xây dựng lên một công viên nước có phong cách.
Mặt khác chính là chú ý tăng trưởng kiến trúc nhưng lại chú ý hơn đến phương diện trồng cây xanh. Đi xe còn chưa vào nội thành Rừng Mật thì đập vào mắt là sông trong vắt cây xanh ngắt, không thể không thừa nhận báo cáo về phương diện đề cao chất lượng cuộc sống và môi trường của Kim Chính Thiện không phải là lời nói suông.
Hơn nữa đám cán bộ lớn nhỏ ở thành phố Rừng Mật có một câu nói ngoài miệng về Kim Chính Thiện: Vừa muốn giàu có vừa muốn môi trường sống trong lành. Dưới sự lãnh đạo của một người có lý niệm chính trị tốt như vậy, dù nhìn từ phương diện ngắn hạn hay dài hạn thì cũng thấy lợi ích của cấp ủy chính quyền sẽ giảm xuống, thế nhưng nhìn từ phương diện lâu dài thì thấy đây là một quân cờ cực kỳ ảo diệu.
Đứng từ xa nhìn có thể thấy núi xanh mây trắng, dòng sông hiền hòa, công viên xanh mát, nước chảy trong vắt, tạo nên một cảnh quan rất đẹp, trong thành phố có công viên, trong công viên có cảnh đẹp, làm cho điều kiện sinh thái của thành phố Rừng Mật trở nên cực kỳ tốt. Tất cả các xí nghiệp đến thành phố Rừng Mật đầu tư đều không thể cảm thán, bọn họ tự giác đặt hạng mục ở những khu được quy hoạch riêng biệt. Thành phố Rừng Mật có thể nói là không cố gắng nhiều sức ở phương diện phân bổ tài nguyên đất, thế nhưng lại nhận được sự tối ưu rất lớn, có thể nói là hành động hiếm có.
Nhưng một người có lý niệm xây dựng và phát triển một thành phố độc đáo như Kim Chính Thiện lại có ý thỏa hiệp.
Trương Tề Bảo vừa nghĩ như vậy vừa cảm thán về Vương Tử Quân, xem như lần này lãnh đạo tiếp nhận một củ khoai lang nóng trong tay.
Tục ngữ có câu càng là chuyện bí mật thì càng không bí mật, Trương Tề Bảo đã biết rõ những gì xảy ra trong hội nghị thường ủy trước đó, hắn có thể nghĩ ra được bầu không khí khi đó là cực kỳ căng thẳng, động vào sẽ bùng nổ. Nếu như bí thư Sầm và chủ tịch Đường căn bản cứ giằng co vì bất đồng ý kiến, như vậy sẽ sinh ra những ảnh hưởng khó thể dự đoán với ban ngành tỉnh Mật Đông.
Sau đó Vương Tử Quân chủ động đứng lên gánh vác trách nhiệm, không những ném ra bậc thang cho lãnh đạo, hơn nữa còn kéo sự việc quay về vị trí tốt đẹp. Còn có thể hoàn thành được hay không? Trương Tề Bảo cảm thấy nó không quá quan trọng, dù có chuyện không may xuất hiện thì hai vị lãnh đạo đứng đầu cũng không vì chuyện này mà sinh ra cảm giác bất mãn với bí thư Vương.
Dù sao thì tình hình khi đó vẫn quá rõ ràng, bí thư Vương dũng cảm tiến lên đảm đương căn bản là khó có được. Nghe nói ngay sau hội nghị thường ủy thì dù là bí thư Sầm hay chủ tịch Đường đều nói chuyện với Vương Tử Quân một lượt.
- Thư ký trưởng, đã đến rồi. Khi Trương Tề Bảo đang liên tục suy nghĩ đến nhiều vấn đề thì vị phó trưởng ban Tưởng Tiểu Hiền của số hai ngồi phía trước nở nụ cười nhắc nhở.
Trương Tề Bảo ngẩng đầu lên thì thấy tấm bảng ủy ban nhân dân và thị ủy Rừng Mật chói sáng dưới ánh nắng mặt trời trước mặt. Khi hắn chuẩn bị nhắc nhở lái xe chạy chậm lại, lúc này đoàn người tụ tập bên ngoài đã chú ý đến hắn. Sau khi cẩn thận nhìn đám người bên kia thì Trương Tề Bảo nói với Tưởng Tiểu Hiền: - Đám người đứng nghênh đón bên kia có phải là cán bộ thành phố Rừng Mật không?
Nếu so sánh với Trương Tề Bảo thì tất nhiên mắt của Tưởng Tiểu Hiền sẽ thấy rõ ràng hơn, hắn nhìn về phía bên kia rồi trầm giọng nói: - Thư ký trưởng, đó là những cán bộ lãnh đạo thành phố Rừng Mật, à...Kia hình như là bí thư Kim.
"Bí thư Kim cũng có mặt?" Trương Tề Bảo không nhịn được phải hít vào một hơi thật sâu. Bí thư Kim là ai? Hắn biết rất rõ điều này. Kim Chính Thiện không những là bí thư thị ủy Rừng Mật, còn là thường ủy tỉnh ủy Mật Đông, dưới tình huống bình thường sẽ không bao giờ chạy đến cổng đơn vị đón người. Bây giờ đối phương cho ra thái độ khác thường như vậy, rốt cuộc là nể mặt Vương Tử Quân hay còn có ý gì khác?
- Anh nhìn rõ một chút, có phải đó là bí thư Kim không? Trương Tề Bảo nhìn sang phía bên kia rồi trầm giọng hỏi.
Thật ra không cần Tưởng Tiểu Hiền trả lời, khi xe chạy đến gần thì Trương Tề Bảo đã thấy rõ Kim Chính Thiện đang đứng đầu nhóm người bên kia. Không những thấy rõ Kim Chính Thiện, Trương Tề Bảo còn thấy chủ tịch Hải Bác đứng bên cạnh Kim Chính Thiện.
Bí thư thị ủy và chủ tịch thành phố đều đồng loạt đứng chờ nơi đây, hơn nữa còn là bí thư và chủ tịch của thành phố Rừng Mật, điều này làm cho Trương Tề Bảo có chút hốt hoảng. Hắn hít vào một hơi rồi trầm giọng nói với lái xe: - Lần này nhất định phải dừng xe lại cho tốt.
Lái xe đã công tác bên cạnh Trương Tề Bảo lâu năm, hắn căn bản rất hiểu quy củ, lúc này trầm giọng đảm bảo: - Thư ký trưởng cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm cho ngài phải mất mặt.
- Ừ! Trương Tề Bảo nhìn thoáng qua lái xe của mình, hắn quay ra sau và thấy xe của bí thư Vương vẫn chạy phía sau, thế là không khỏi thở dài một hơi.
Sau khi xe dưng lại ổn định thì Kim Chính Thiện tươi cười tiến lên nghênh đón Vương Tử Quân đang đi xuống xe. Vương Tử Quân đã sớm gặp mặt Kim Chính Thiện, có câu người kính ta một thước ta kính lại một trượng, Kim Chính Thiện nể mặt mình như vậy, hắn không thể không nể mặt đối phương.
- Bí thư Vương, chào mừng anh đến thành phố Rừng Mật kiểm tra chỉ đạo công tác. Sau khi bắt tay Vương Tử Quân thì Kim Chính Thiện dùng giọng nhiệt tình nói.
Vương Tử Quân cười nhìn về phía Kim Chính Thiện rồi nói: - Bí thư Kim, anh khách khí như vậy làm tôi vã cả mồ hôi.
Sau khi Vương Tử Quân và Kim Chính Thiện hàn huyên vài câu, Kim Chính Thiện giới thiệu nhóm người Hải Bác cho Vương Tử Quân. Sau đó bọn họ vây quanh Vương Tử Quân như sao sáng quanh trăng đi vào trong khu văn phòng thị ủy. Trương Tề Bảo đi theo sau lưng ba người Vương Tử Quân, nụ cười trên mặt càng có thêm chút đắc ý.
Phòng họp của thành phố Rừng Mật đã được chuẩn bị xong, sau khi nhóm người Vương Tử Quân ngồi xuống thì trà nóng được dâng lên. Vương Tử Quân vừa cười vừa nói chuyện với Kim Chính Thiện, vừa nghĩ đến mục đích hôm nay của mình.
Mặc dù Sầm Vật Cương và Đường Chấn Huy đã bày tỏ quá rõ ràng, đó là phương diện chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao lần này sẽ do mình giám sát, có vấn đề gì chỉ cần phản ánh với hai người bọn họ là được. Thế nhưng Vương Tử Quân căn bản không nghĩ như vậy. Hắn xem sự kiện này chính là điểm đột phá của mình ở Mật Đông, sao có thể qua loa cho xong, tùy ý để cho phần công tác này kéo dài mãi được.
Vì công việc này mà Vương Tử Quân đã nhiều lần bày ra ý nghĩ và luận chứng của mình với Tần Hồng Cẩm. Sau khi xác định phương án có hiệu lực thì hắn mới bắt đầu hành động của mình. Các thành phố khác đều nắm thái độ đứng ngoài nhìn, nếu như có thể nắm bắt được thành phố Rừng Mật, như vậy kế hoạch của hắn xem như đã thực hiện được phân nửa.
Nhưng Kim Chính Thiện hình như cũng không phải là người dễ dàng thuyết phục.
Kim Chính Thiện căn bản có sự nghi ngờ và cảm kích với Vương Tử Quân, trong hội nghị thường ủy hôm đó nếu như Vương Tử Quân không chủ động đứng lên gánh trách nhiệm, dù kết quả cuối cùng là Sầm Vật Cương nhượng bộ hay là Đường Chấn Huy khuất phục, trách nhiệm của hắn là không thể chối cãi.
Mặc dù Kim Chính Thiện đã chuẩn bị kỹ càng thế nhưng vẫn cố gắng lãng tránh những tình huống nguy hiểm như vậy. Biểu hiện ngày hôm đó của Vương Tử Quân làm cho hắn kinh ngạc, hắn mẫn cảm ý thức được người này là không thể coi thường. Vì vậy lần này Vương Tử Quân đến thành phố Rừng Mật kiểm tra giám sát, hắn phải cho ra một đãi ngộ thật cao vời.
Dựa theo cấp bậc thì Vương Tử Quân đến và Kim Chính Thiện có thể tự mình đi ra tiếp đãi, cũng có thể lấy lý do bận việc để chối từ. Bây giờ hắn đưa theo tất cả lãnh đạo của bốn bộ ban ngành trong thành phố ra đón Vương Tử Quân, hắn tin tưởng Vương Tử Quân nhìn vào và hiểu vì sao có nghi thức nghênh đón long trọng này.
- Bí thư Tử Quân, những năm qua Rừng Mật chú ý đến phương diện xây dựng quy hoạch thành phố, tập trung tinh lực vào phương diện xây dựng và sửa chữa các con đường. Thông qua sự cố gắng vượt qua khó khăn của chủ tịch Hải Bác, chúng tôi đã có được vài thành tích khá tốt. Theo công tác thống kê thì khoảng thời gian gần đây trong thành phố căn bản không xuất hiện tình huống kẹt xe quy mô lớn. Lúc này kinh tế của thành phố Rừng Mật cũng chuyển biến từng ngày, thế nhưng chúng tôi luôn cường điệu công tác làm phải đẹp và hài hòa, đặt điều kiện sống và chất lượng không khí trong thành phố làm trọng điểm, cố găng phát triển kinh tế sinh thái, chú ý đến chất lượng kinh tế...
Vương Tử Quân lẳng lặng lắng như những lời báo cáo của Kim Chính Thiện về thành phố Rừng Mật, nhìn từ phương diện coi trọng quy hoạch và xây dựng thành phố của bí thư Kim, Vương Tử Quân càng cho ra phán đoán của mình. Nhìn từ quan điểm của Vương Tử Quân, kinh doanh là một trong những bộ phận quan trọng để thúc đẩy một thành phố phát triển, thế nhưng Kim Chính Thiện có thể đứng trên độ ới để chứng thực công tác phát triển kinh tế, xem như là một vị quan có khả năng chứng thực.
Hải Bác là chủ tịch thành phố Rừng Mật, khi thấy bí thư tỏ ra nhiệt tình thì hắn lại cố gắng có chừng có mực. Hắn là một người trầm ổn, hắn cảm thấy những trường hợp thế này mình nên ẩn hiện vừa phải, những gì nên nói thì nhất định không bỏ qua, thế nhưng những gì không nên nói thì nên trầm mặc.
Lúc này có quá nhiều người, Vương Tử Quân cũng không dám cho ra những lời nghi vấn với phương án phát triển kinh tế của Kim Chính Thiện. Dù sao đây cũng là sân nhà của Kim Chính Thiện, hơn nữa đối phương có lý niệm tốt đã đẩy mạnh lợi ích xã hội và hiệu quả kinh tế của thành phố Rừng Mật, thành tích là quá rõ ràng.
Khi nhân viên tham gia hội nghị đang bàn luận vui vẻ thoải mái thì một nhân viên công tác đi đến châm trà cho Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân không quá quan tâm, hắn đang nghe chủ tịch Trần Hải Hác nói về hạng mục mở rộng cầu đường của thành phố Rừng Mật.
- Bí thư Vương, mời ngài uống nước. Giọng nói êm ái vang lên bên tai làm cho Vương Tử Quân gật đầu theo bản năng, khi hắn ngẩng đầu lên xem giọng nói quen thuộc này là của ai, khi thấy được gương mặt người phụ nữ rót trà ình thì hắn không khỏi ngây dại.
Nhưng ngay sau đó Vương Tử Quân nhanh chóng khôi phục như thường, hắn gật đầu với đối phương, sao đó bắt đầu nghe Trần Hải Bác giới thiệu.
"Sao lại là cô ấy?" Khi người phụ nữ kia nghiêm chỉnh đi rót nước ột vị lãnh đạo khác, Vương Tử Quân chợt thầm nghĩ như vậy.
- Hình như nhà cô ấy ở tỉnh Mật Đông... Vương Tử Quân nghĩ đến cô gái viết thư tình ình vào thời còn học đông hồng, hắn không khỏi thầm nghĩ như vậy.
Nhưng chút ký ức năm xưa vừa lóe lên đã nhanh chóng bị hắn áp chế trong lòng. Bây giờ điều hăn cần làm chính là kiểm tra công tác của thành phố Rừng Mật, còn vị cố nhân kia căn bản để khi khác rồi nói tiếp.
Thành Nghiên Tuệ đi ra khỏi phòng với tâm tình phức tạp, tuy nàng cố gắng che giấu tâm tình của mình thế nhưng bên trong lòng vẫn giống như bùng sóng khó thể bình tĩnh. Nàng biết Vương Tử Quân đến tỉnh Mật Đông nhận công tác, nàng không chỉ một lần ảo tưởng đến tình cảnh hai người gặp mặt nhau, thế nhưng lại không nghĩ rằng nguyện vọng của nàng được thực hiện theo kiểu như vậy.
Chẳng lẽ Vương Tử Quân không nhận ra mình? Nhưng nếu không nhận ra thì đối phương sao lại gật đầu với mình?
- Tiểu Thành, trưởng phòng vừa mới tìm chị, báo cáo này của chị sao lại xuất hiện nhiều vấn đề thế nào? Tôi nói cho chị biết, lần này nếu chị không làm tốt công tác, chị cũng chỉ có thể về quận làm việc mà thôi, vì thị ủy cũng không nuôi người rảnh rỗi. Khi Thành Nghiên Tuệ đang trầm tư thì một người đàn ông trung niên nhanh chóng đi đến rồi lớn tiếng nói.
Thành Nghiên Tuệ tuy cảm thấy cực kỳ oán hận lời răn dạy của người kia, thế nhưng nàng cũng không mở miệng tranh luận. Nàng cũng không phải là nhân viên chính thức của ủy ban nhân dân thành phố Rừng Mật, nàng chỉ tạm thời đi đến hỗ trợ, chỉ cần làm cho lãnh đạo chủ quản mất hứng thì nàng sẽ phải quay về quận.
Thành Nghiên Tuệ không muốn quay về, đối với nàng thì công tác ở ủy ban nhân dân thành phố không những làm ình hãnh diện, hơn nữa nàng thật sự có một nguyện vọng tốt đẹp là thông qua cố gắng của mình để ở lại nơi này.
Chỉ là chuyện này nói dễ dàng vậy sao? Muốn có được một biên chế chính thức ở nơi đây căn bản là quá khó khăn.
- Trưởng khoa Lý, tôi sẽ đi sửa chữa lại. Tuy Thành Nghiên Tuệ biết trưởng khoa Lý đang cố ý làm khó mình, thế nhưng nàng vẫn nhẫn nhịn nở nụ cười nói.
Trên mặt trưởng khoa Lý chợt nở nụ cười như hoa tươi: - Tiểu Thành, lãnh đạo đề cao tiêu chuẩn với chị, cho ra yêu cầu nghiêm như vậy là tín nhiệm chị, có gì không hiểu thì chị cứ nói, tôi có thể giúp đỡ vài phần.
- Cám ơn trưởng khoa Lý. Thành Nghiên Tuệ tuy cung kính nói một câu thế nhưng khi rời đi lại sinh ra cảm giác cực kỳ khó chịu. Nàng quay đầu rời đi, nàng cũng biết sau lưng có ánh mắt nóng hừng hực đang nhìn mình.
Thành Nghiên Tuệ là một người phụ nữ độc thân, bây giờ nàng có chút kiêu ngạo của mình, nàng không dám tưởng tượng một khi mình thỏa hiệp thì sẽ biến thành bộ dạng gì. Nàng nhìn qua bản báo cáo trong tay, sau đó nước mắt bắt đầu lăn dài.
Vì tranh thủ cơ hội đến rót nước cho vương tử quân mà nàng đã phải cầu cạnh nhiều người, cũng chính là muốn chào hỏi hắn một câu, như vậy người ta sẽ biết nàng và hắn là bạn học, như vậy cuộc sống của mình sẽ dễ dàng hơn.
Không ngờ Vương Tử Quân vẫn cứng nhắc như xưa, giống như không nhìn thấy mình. Biết đâu người ta bây giờ cũng là một bè lũ xu nịnh, chi muốn mua danh trục lợi mà thôi?
Buổi sang hôm nay căn bản là cực kỳ bận rộn với thành phố Rừng Mật, các cấp ban ngành trong thành phố đều được điều động chỉ vì không muốn phát sinh bất kỳ sai lầm gì khi bí thư Vương đến kiểm tra công tác. Phía văn phòng cấp ủy chính quyền tỉnh càng thêm bận rộn chuẩn bị các loại tài liệu, bất cứ lúc nào thì lãnh đạo cũng có thể cần đến.
Thành Nghiên Tuệ dùng nửa ngày để sửa chữa lại báo cáo của mình, nàng không khỏi sinh ra cảm giác nhức đầu hoa mắt. Nhưng nàng dù thế nào cũng phải kiên trì, những chuyện lặt vặt này làm cho người ta đau đầu, nếu không thì phía văn phòng ủy ban nhân dân thành phố cũng không mượn tạm người từ đơn vị cấp quận.
- Chị Nghiên Tuệ, chị làm xong chưa? Vừa rồi tôi nghe thư ký trưởng nói bí thư Vương đã kiểm tra xong vài hạng mục công tác, sẽ phải đi xem xét phương diện cuộc sống của cán bộ nhân dân, nếu như bây giờ không bắt buộc phải làm ngay cho thư ký trưởng, chị có thể để đến ngày mai. Ngồi dối diện với Thành Nghiên Tuệ là một cô gái hơn hai mươi tuổi, cô gái này ở bên cạnh thì căn bản chỉ là sao sáng so ánh trăng với Thành Nghiên Tuệ. Nhưng Thành Nghiên Tuệ căn bản biết rõ nơi này không nên trông mặt mà bắt hình dong, vì bố của cô gái kia là một vị cục trưởng trong thành phố.
Bí Thư Trùng Sinh Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu Bí Thư Trùng Sinh