Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Chương 1076-1: Ngẫu Nhiên Hay Là Quả Nhiên(1)
T
rương đại quan nói: “Người làm anh không nên nói như vậy đâu.”
Kiều Bằng Phi thở dài nói: “Anh không biết, cả ngày ông nội đều nhớ đến nó, từ sau khi nó đến Tân Hải, rất ít khi gọi điện về nhà.”
Trương Dương đương nhiên hiểu được lý do của việc đó, nhưng hắn không thể nói với Kiều Bằng Phi, hắn học Kiều Bằng Phi thở dài nói: “Việc của dì Mạnh là một cú sốc với cô ấy, cần phải cho cô ấy một thời gian để chấp nhận nó.”
Kiều Bằng Phi gật đầu, vừa lái xe vừa nói: “Trường đảng của tôi đã kết thúc tập huấn rồi, gần đây tôi phải đến Xuân Dương để nhậm chức.”
Trương Dương cười nói: “Hoan nghênh phó huyện trưởng Kiều đến quê hương tôi triển khai công tác.”
Kiều Bằng Phi nói: “Anh đừng giở trò này với tôi, tôi không biết gì về Xuân Dương cả, về sau nếu như gặp phải chuyện phiền phức này, thì anh phải giúp tôi giải quyết đó.”
Trương Dương nói: “Không cần tôi đâu, Đỗ Thiên Dã là bí thư thị ủy Giang Thành, có anh ấy chăm sóc anh, quan đồ của anh nhất định sẽ là một màn sáng lạn.”
Kiều Bằng Phi nói: ‘Tôi coi anh là mục tiêu của mình, xem xem liệu sĩ đồ của tôi có đuổi kịp anh không.”
Trương Dương nói: “Đừng thế, anh đừng nhìn vào tôi, mục tiêu không được đặt quá thấp, tôi luôn gặp phải khó khăn trên sĩ đồ, đến giờ tôi đã bỏ ra không biết bao nhiêu mồ hôi nước mắt, làm quan như tôi quá mệt mỏi.”
Kiều Bằng Phi cười hà hà nói: “Trương Dương, tôi nghe nói gần đây anh lại gây phiền phức.”
Trương Dương nói: “Tôi lúc nào cũng đen đủi, dù là tôi không gây phiền phức, thì phiền phức cũng tự đến tìm tôi.”
“Đừng nói mình đáng thương vậy, có điều bất cứ xã hội nào cũng đều là đánh vào người xuất chúng, thành tích của anh càng xuất sắc, thì càng nhiều người muốn đánh gục anh.”
Trương Dương nói: “Chút thành tích này của tôi cũng chỉ là trình độ học sinh tiểu học mà thôi, vất đề là có biết bao người thành tích kém hơn tôi, vì vậy tôi mới có vẻ xuất chúng.”
Kiều Bằng Phi cười ha ha.
Trương Dương nói: “Xem ra tâm trạng của anh tốt lắm, có phai vì sắp được lên làm phó huyện trưởng không?”
Kiều Bằng Phi nói: “Nghĩ đến việc sắp được lên một cương vị công tác mới, trong lòng tôi không khỏi vui vẻ và mong đợi.”
Trương đại quan nói: “Làm việc gì cũng vậy, mới bắt đầu thì đầy hứng thú, nhưng anh làm càng lâu, thì trái tim của anh càng trở nên mệt mỏi, đến cuối cùng khi đã nhìn thấu thì cảm thấy tất cả đều trở nên vô vị rồi.”
Kiều Bằng Phi nói: “Tôi hiểu, giống như anh gặp được một cô gái đẹp, càng nhìn càng yêu, nhưng nếu như thật sự ngủ với cô ấy rồi, ngủ càng nhiều thì càng cảm thấy không còn mới mẻ nữa.”
Trương Dương xì một tiếng: “Thật là tầm thường. Kiều Bằng Phi ơi là Kiều Bằng Phi, anh đã trở nên tầm thường như vậy từ lúc nào vậy, đã ngủ với người ta thì phải chịu trách nhiệm, đã ngủ rồi thì phải tin tưởng chắc chắn rằng, nhất định phải ngủ cả đời.”
Kiều Bằng Phi nói: “Tôi là tỉ dụ vậy, chứ không phải là ngủ với ai thật.”
Trương đại quan nói: “Ở cùng với anh, tôi nhất định cũng sẽ trở nên tầm thường mất.”
Kiều Bằng Phi nói: “Anh nhất định thuộc loại tầm thường vậy, nếu như cản anh không cho anh tầm thường, chỉ sợ anh không sống nổi một ngày mất.”
Hai người cùng cười lớn lên.
Nụ cười của Kiều lão đã nhiều hơn trước kia, nhưng trong nụ cười đó lại có nhiều suy nghĩ, cười là vì lịch sự, nhưng gần đây không có nhiều việc làm cho ông thật sự vui vẻ.
Trương Dương đưa những quần áo Kiều Mộng Viện nhờ gửi cho Kiều lão, Kiều lão nhìn, không mặc thử mà để sang một bên, thấp giọng nói: “Bắc Cảng cách kinh thành đâu có xa.”
Trương Dương nói: “Không xa. Đi máy bay chỉ cần 1 tiếng là đến.”
“Sao tôi cảm thấy thật là xa quá?”
Trương Dương cười: “Vì ông nhớ cháu gái rồi, hay là mấy ngày nữa, ông đến Tân Hải cùng tôi, tiện thể thăm Kiều Mộng Viện.”
Kiều lão điềm đạm nói: “Vấn đề thật sự không phải là khoảng cách.” Tấm lòng đã xa nhau, Kiều lão thật sự cảm nhận thấy, cô cháu gái của ông đã ngày càng cách xa căn nhà này, và cũng ngày càng cách xa ông.
Kiều Bằng Phi nói: “Ông à, đề nghị của Trương Dương không tồi đâu, lần này ông đi cùng cháu đi, cùng cháu đến Xuân Dương, tiện thể bảo mấy chú mấy bác ở Bình Hải chăm sóc cháu nhiều hơn chút.”
Kiều lão trừng mắt nói: “Cháu đến Xuân Dương nhậm chức, không được nhắc đến tên của ông, cháu là cháu, làm quan phải làm cho tử tế, làm người phải làm cho đường đường chính chính, đừng nghĩ dựa vào quan hệ gì, trên sĩ đồ không có đường tắt đâu.”
Kiều Bằng Phi bị ông nội mắng một trận, ngay lập tức gật đầu lia lịa: “Ông à, cháu nói vậy chỉ là nói đùa với ông thôi, mà ông lại tưởng thật rồi.”
Kiều lão nói: “Sống trên đời nếu không sống thật, thì sẽ lãng phí sinh mạng, những người thanh niên như các cháu ấy à, chỉ muốn sống cho qua ngày, được thì được mất thì mất, mà không biết rằng như vậy chính là tự sát dần dần.”
Trương Dương cười nói: “Kiều lão dạy đúng lắm, giờ đây tôi phải cố gắng sống tốt từng ngày một.”
Kiều lão nói: “Công việc của Mộng Viện bên đó thế nào?”
“Rất nỗ lực, rất hết mình, và cũng rất có khả năng, giờ đây tôi cảm thấy thật nguy hiểm rồi.”
Kiều lão: “Cậu cảm thấy nguy hiểm gì chứ?”
Trương đại quan cố tình làm mặt khổ sở: “Cô ấy có năng lực như vậy, tôi lo lắng rằng sẽ bị cô ấy vượt mặt, không lâu sau, cái chức bí thư thị ủy của tôi sẽ biến thành của cô ấy mất rồi.”
Kiều Bằng Phi cười ha ha, Kiều lão cũng cười, ông hiểu rằng Trương Dương đang nói đùa, thở dài nói: “Mộng Viện đến làm công tác chiêu thương ở chỗ cậu, chỉ là tìm một chỗ yên thân thôi, tôi hiểu cháu gái tôi, nó không có dã tâm chính trị.”
Trương Dương nói: “Kiều lão, thật ra lần này Mộng Viện rất muốn đến đây cùng tôi, nhưng gần đây công tác chiêu thương ở cảng Phúc Long mới bắt đầu, cô ấy phụ trách việc này, thật sự là không có thời gian.”
Kiều lão gật đầu nói: “Cậu không cần giải thích cho nó, tôi hiểu mà.”
Nhìn thái độ thất vọng của Kiều lão, Trương đại quan cảm thấy đồng cảm, nếu như Kiều lão biết Kiều Mộng Viện không phải là cháu gái ruột của ông, thì không biết chuyện này mang lại cho ông bao đau đớn.
Kiều lão nói: “Cậu đến kinh thành là để mừng thọ Tiết lão đúng không?”
Trương Dương gật đầu nói: “Đây là một nguyên nhân, còn một nguyên nhân nữa…Tôi có một người bác bị bệnh, vì vậy tiện thể đến đây thăm ông ấy.”
Kiều lão không hỏi kỹ thêm, mặc dù Hà Trường An hô phong hoán vũ trong giới kinh doanh, nhưng vẫn chưa đến mức làm cho Kiều lão chú ý.
Kiều lão nói với Kiều Bằng Phi: “Gọi điện cho bác cháu đi, nói rằng Trương Dương đến rồi, buổi trưa cùng ăn cơm.”
Nghe Kiều lão nói vậy, Trương đại quan cảm thấy mình được “sủng ái” quá mức, hắn chỉ là một cán bộ cấp huyện, có thể được Kiều gia xem trọng như vậy, Kiều gia thật sự yêu quý hắt quá mức, Kiều lão đối xử tốt với Trương Dương như vậy, không phải là vì hắn từng chữa bệnh cho ông, còn vì một lý do quan trọng hơn nữa đó là trong lúc Kiều gia gặp nạn hắn vẫn không rời bỏ Kiều gia, hắn bảo vệ, chăm sóc Kiều gia, tất cả đều được Kiều lão cảm nhận và xem trọng.
Trên đàn chính trị không thiếu những nhân vật dựa quyền dựa thế, nhưng có thể tìm được một người thực sự trung thành là điều rất khó, Trương Dương có một tinh thần nghĩa hiệp, Kiều lão thậm chí còn nghĩ rất nhiều lần rằng, nếu như Trương Dương chưa đính hôn, thì hắn và Kiều Mộng Viện là một đôi trời sinh.
Kiều Chấn Lương hôm nay cũng nghỉ, chức bộ trưởng bộ nông nghiệp nhàn hơn nhiều so với khi còn làm việc ở Bình Hải, nghĩ đến khi y còn làm việc ở Bình Hải, thật sự không thể nghỉ một ngày nào, sau khi đến kinh thành, Kiều Chấn Lương tìm được một sự yên ổn hiếm có, đương nhiên cảm giác này xây dựng trên cơ sở sau khi y đã trải qua sóng gió, trận sóng gió chính trị trong nội bộ gia đình lần trước đã làm cho Kiều Chấn Lương tâm trí nguội lạnh, y thậm chí từng nghĩ đến việc ra khỏi đàn chính trị.
Đến tận khi gió bão đã đi qua, tất cả trở về vị trí cũ, y được làm bộ trưởng nông nghiệp, Kiều Chấn Lương cuối cùng đã tìm được chốn bình yên của cõi lòng mình, y vui mừng với sự yên ổn này, và hưởng thụ nó, nhưng chẳng mấy lâu sau, cái chết của vợ phá vỡ sự yên ổn mới được gầy dựng, nội tâm Kiều Chấn Lương lại xáo động một lần nữa.
Một con người khi mất đi một điều gì đó, lại nghĩ đến việc giành được gì đó, đây là điều bình thường, Kiều Chấn Lương đã coi cuộc hôn nhân và gia đình mình là một bi kịch, chính vì vậy, nội tâm của y lại mất đi sự bình ổn, sự mất cân bằng này biểu hiện ở việc y một lần nữa nhiệt tình với chính trị, y càng khao khát đạt được thành quả chính trị hơn bao giờ hết.
Kiều lão cảm nhận được sự thay đổi này của con trai, nhưng ông cho rằng đây là vì một loạt biến cố đã tạo thành sự thay đổi đó, sự thay đổi này chưa hẳn đã là xấu đối với Kiều Chấn Lương. Một điểm rõ ràng là, trước kia gặp phải sự việc lớn, con trai thường tìm ông để thương lượng trước, nhưng bây giờ Kiều Chấn Lương đã rất ít nói với ông về công việc của mình, có lẽ rằng y đã có thể tự giải quyết bất cứ việc gì, cũng có lẽ là y cho rằng ông đã già rồi.
Sự thay đổi cùa Kiều Chấn Lương rõ ràng nhất sau sự ra đi của Mạnh Truyền Mỹ, Kiều lão cho rằng con trai mình cũng giống như cháu gái vậy, ngày càng xa cách mình, mặc dù ngày nào cũng sống chung dưới một mái nhà, nhưng ông không thể nào tìm thấy cảm giác giữa hai cha con như ngày trước nữa, ông cứ cảm thấy dường như giữa hai người có gì đó ngăn cách.