Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2582
Phí download: 35 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1075-2: Lên Kế Hoạch Hành Động(2)
a Tuệ Ninh nói: “Ông ấy bận lắm, tháng sau còn phải đi Bắc Mỹ nữa, mẹ cũng phải đi cùng ông ấy.”
Trương Dương cười nói: “Vậy thì tốt quá, bảo Yên Nhiên đi tìm cha mẹ, để chiêu đãi cha mẹ cho tốt.”
La Tuệ Ninh nói: “Dù là con không nói, thì mẹ cũng phải đi gặp con dâu tương lai của mẹ.”
Lý Vĩ bước vào, buổi tối La Tuệ Ninh còn phải tham dự một buổi tiệc ngoại giao, đương nhiên không thể ăn cơm cùng Trương Dương được, Trương Dương nói: “Mẹ nuôi, mẹ làm việc của mẹ đi, còn còn ở kinh thành một vài ngày cơ.”
La Tuệ Ninh nói: “Có phải đến để mừng thọ Tiết lão không?”
Trương Dương không giấu diếm, hắn gật đầu nói: “Nếu không có chuyện của chú Hà, con sẽ đến muộn hơn một chút.”
La Tuệ Ninh nói: “Đại thọ của Tiết lão, ta và cha nuôi của con đều sẽ đến, đến lúc đó, chúng ta hẹn đi cùng nhau nhé. Con cũng lâu rồi không gặp cha con.”
Trương Dương gật đầu lia lịa.
Sau khi La Tuệ Ninh đi khỏi, Trương Dương lại gọi điện cho Tần Manh Manh, vẫn không liên lạc được, Trương Dương nghĩ đi nghĩ lại, trực tiếp gọi điện cho Chung Trường Thắng ở Mỹ, Chung Trường Thắng sau khi được Trương Dương giới thiệu cho Hà Trường An, luôn phụ trách bảo vệ sự an toàn của hai mẹ con Tần Manh Manh, nhưng câu trả lời của Chung Trường An làm cho Trương Dương thất vọng, giờ đây gã chỉ chuyên bảo vệ sự an toàn của Tần Hoan, còn về Manh Manh, thì gã không chịu trách nhiệm bảo vệ cô ấy.
Trương Dương dựa theo phương thức liên lạc của Lệ Phù cho hắn, phát tín hiệu liên lạc. Một tiếng đồng hồ sau, Lệ Phù gọi điện lại cho hắn, hẹn hắn gặp mặt tại quan rượu Locke tại Hinh Nguyệt Loan.
Trong biệt vườn Hương Sơn vẫn còn một chiếc xe máy hiệu Quang Dương. Chiếc xe này là của Trương Dương tặng cho Trần Tuyết, vì hắn thấy bình thường Trần Tuyết đi lại vất vả, đặt ở đây nói là công cộng, thật ra là để cho Trần Tuyết dùng, nhưng Trần Tuyết chưa từng dùng đến.
Biệt vườn Hương Sơn khá hẻo lánh, Trương đại quan lần này không lái xe, hơn nữa cũng không ngồi nhờ xe của La Tuệ Ninh, tên này đẩy chiếc xe máy đầy bụi này ra ngoài, may mà chiếc xe máy này vẫn còn khởi động được, đạp mấy lần là đi được rồi.
Trình độ đi xe máy của Trương đại quan không ra sao cả, hắn lắc lư một lúc mới thích ứng được, xuống dưới núi đổ đầy xăng, rửa xe, rồi lái chiếc xe máy màu hồng này đến Hinh Nguyệt Loan.
Td lái xe một tiếng đồng hồ mới đến quán rượu Locke mà Lệ Phù nói, còn lâu nữa mới đến thời gian gặp mặt, td đến quán mỳ bên cạnh ăn một bát mỳ.
Màn đêm buông xuống, quán rượu bắt đầu sáng đèn, Trương đại quan đã lấp đầy bụng, bước vào trong quán rượu, hắn tìm một chỗ khuất người rồi ngồi xuống, gọi một cốc bia, vừa nhấm nháp, vừa thưởng thức âm nhạc.
Xem ra việc làm ăn của quán rượu rất tốt, hơn nữa khách đến đây đa phần đều là người nước ngoài tóc vàng mắt xanh. Những gương mặt phương đông như td giờ lại trở nên hiếm hoi, người phục vụ cũng là người nước ngoài, nói tiếng anh rất chuẩn. Trình độ tiếng anh của Trương đại quan đã khá hơn nhiều, những cuộc đối thoại thường nhật bằng tiếng anh hắn đều có thể nói được.
Đợi hơn hai mươi phút trong quán rượu, vẫn không thấy Lệ Phù đến, Trương đại quan hơi khó chịu nhìn đồng hồ, lúc này trong quán rượu đã vang lên tiếng nhạc rập rình, người phương tây thoải mái hơn rất nhiều, rất nhiều người đã lắc lư theo điệu nhạc.
Một cô gái tóc vàng mắt xanh lắc mông đến bên cạnh td, móc móc ngón tay với hắn, Trương đại quan tìm thấy ánh mắt quen thuộc trong đôi mắt xanh của cô gái người tây này, hắn nhận ra cô gái này chính là Lệ Phù đóng giả thành, thật ra Lệ Phù vốn là con lai, nguồn gen phương tây càng chiếm ưu thế trên cơ thể cô, Trương đại quan đứng dậy, cùng khiêu vũ với Lệ Phù.
Hai người càng nhảy càng gần, đến cuối cùng ôm lấy nhau, mặt sát vào nhau, Trương đại quan ôm lấy eo Lệ Phù, thấp giọng nói: “Em nhuộm tóc vàng, anh suýt nữa thì không nhận ra đấy.”
Lệ Phù cười đánh vào vai hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn, ánh mắt xanh như hải dương nhìn hắn đắm đuối: “Tìm em gấp thế, là vì chuyện gì?”
Td ôm lấy cô lắc lư dần ra khỏi đám người, thấp giọng nói về chuyện của Hà Trường An.
Lệ Phù nói: “Anh lo lắng cô ấy sẽ về?”
Td nói: “Anh đoán rằng có người cố ý đồn tin Hà Trường An bị bệnh nặng ra ngoài, chỉ cần cô ấy quay về nhất định sẽ rất phiền phức.”
Lệ Phù chau chau mày nói: “Họ đối xử với Hà Trường An như vậy, chẳng lẽ chỉ vì muốn lấy tài sản của Hà Trường An sao?” Cô ngay lập tức lắc đầu nói: “Anh không cảm thấy việc này hơi kỳ lạ sao?”
Td nói: “Anh không để ý được nhiều đến thế, cô ấy là em gái nuôi của anh, Tiểu Hoan là con trai nuôi của anh, anh cần đảm bảo cho hai mẹ con cô ấy được an toàn.”
Lệ Phù nói: “Khi anh gặp Hà Trường An, ông ấy có nói điều gì không?”
Td lắc đầu, khi hắn gặp mặt Hà Trường An, từ đầu đến cuối đều có cảnh sát giám sát, ngoài ám thị về Bắc Quốc Sơn Trang mà Hà Trường An cho hắn biết, thì y không nói thêm gì cả.
Lệ Phù nói: “Em sẽ bảo người điều tra về những người xuất nhập cảnh, chỉ cần phát hiện ra cô ấy, sẽ lập tức bảo vệ cô ấy ngay.”
Td nói: “Có tin tức của cô ấy, em phải báo cho anh ngay nhé.”
Lệ Phù gật đầu, nói nhỏ: “Đi đi!”
Hai người rời khỏi quán rượu Locke, Lệ Phù nhìn thấy chiếc xe máy của td liền bật cười, td nói: “Em cười gì vậy?”
Lệ Phù nói: “Anh lấy ở đâu ra thế? Anh định đưa em đi ngăm cảnh đêm ở kinh thành sao?”
Trương đại quan nói: “Đi xe số vẫn cảm thấy thoải mái hơn.” Hắn ngồi lên xe, Lệ Phù ngồi đằng sau hắn, Trương đại quan tăng tốc, rồi nhanh chóng đạp thắng, cơ thể Lệ Phù vì quán tính nên đổ sát vào người td, cô cười đánh vào lưng td.
“Em ngồi cho vững vào!” Trương đại quan lại cố ý làm lại, Lệ Phù lần này đã có phòng bị, nên trực tiếp đổ vào người hắn.
Trong tiếng cười của hai người, Trương đại quan lái xe hòa vào dòng người.
Ngọn gió đêm ấm áp làm say lòng người, td nói: “Nha đầu, hai chúng ta có phải là tìm một nơi để hưởng thụ đêm nay không!”
Lệ Phù nói: “Buổi tối em còn có việc.”
“Việc gì vậy?”
Lệ Phù nói: “Anh quên rằng anh vừa giao nhiệm vụ cho em sao, anh đưa em đến Đức An Môn.”
Trương đại quan thở dài đầy thất vọng: “Trời thanh gió mát thế này đáng lẽ phải là một đêm lãng mạn mới đúng.”
Lệ Phù cười nói: “Sao em lại cảm thấy đây là một đêm đen tối muốn giết người nhỉ?”
Trương đại quan nói: “Xì, anh muốn giết em lắm, muốn nuốt cả xương cốt em luôn ấy chứ.”
Lệ Phù mắng: “Anh độc ác thật đấy.” Hai tay cô ôm td chặt hơn nữa, rồi thấp giọng nói: “Còn chẳng biết ai ăn ai đâu.”
Trương đại quan cười, thật sự vậy, thường thì hắn là người bị ăn.
Lái xe máy đèo theo con gái vốn là một việc rất bình thường, nhưng lái một chiếc xe màu hồng, đèo theo một cô gái Tây mắt vàng tóc xanh thì lại không bình thường. Dù là trong dòng xe tấp nập của kinh thành, nhưng vẫn chú ý không ít ánh nhìn.
Một chiếc xe ô tô màu đen chạy qua người họ, xe đi chậm lại, rồi thả cửa xe xuống, một người thanh niên thò đầu từ ghế phụ, huýt một hơi sáo dài, rồi nói về phía td: “Được lắm, tiểu tử, tán được cả gái Tây, thật là vinh danh người Trung đấy.”
Trương đại quan cười.
Thật ra câu này vốn chẳng có gì, nhưng tên này lại nói tiếp một câu: “Này người anh em, cảm giác ngủ với gái tây thế nào? Lông ở dưới có phải là màu vàng không?”
Lệ Phù vốn không phải loại thường, vừa nghe câu này, ngay lập tức đã nổi giận, cô cởi một chiếc giày cao gót ném ra đằng đó, chiếc giày xoay vù vù trong không trung, tiểu tử đó nhìn thấy một vật đen sì bay đến, muốn rút đầu vào trong nhưng không còn kịp nữa, chiếc giày đập bốp vào mũi gã, lần này không hề nhẹ, ngay lập tức làm gã hoa mắt, gã kêu lên: “Ông bà ông vải nhà mày…”
Chiếc giày cao gót này của Lệ Phù đã gây rắc rối, chiếc xe Golf quay hướng chặn trước chiếc xe của họ, đằng sau còn năm chiếc xe nhỏ nữa cùng vây lại.
Trương đại quan thở dài rồi nói: “Nha đầu, em hà tất phải chấp với lũ lưu manh đó.”
Lệ Phù trừng mắt với hắn: “Anh ngồi im cho em, hôm nay em không thoải mái.” Cô xoay người xuống xe, chiếc giày còn lại cũng đã tháo ra, cô đi chân trần qua đó.
Trương đại quan nhắc nhở đằng sau: “Em yêu, em ra tay nhẹ nhàng thôi, đừng dính đầy máu lên người.”
Lệ Phù cười mắng: “Anh thật là lằng nhằng.”
Một người đàn ông cao to từ trong xe bước ra, gã chỉ vào mặt Lệ Phù nói: “Mẹ kiếp, sao cô dám tùy tiện đánh người…”, trong màn đêm, Lệ Phù đã xông về phía gã, người đàn ông ngớ ra, vì gã không thể ngờ Lệ Phù lại dữ dằn đến thế, việc tiếp theo làm cho gã càng không ngờ đến, Lệ Phù nhảy lên không trung, một chân đã đá vào mặt hắn, làm cho tên này ngã ngửa ra mặt đất, hai tên đồng bọn xông lên muốn giúp, Lệ Phù đá xoay ngược lại, hai người đều bị cô đá ngã ra mặt đất.
Tiểu tử bị Lệ Phù ném giày cao gót trúng mặt ôm lấy mũi, trong tay cầm một thanh gậy sắt, muốn xông đến báo thù, nhưng nhìn thấy sức chiến đấu của Lệ Phù, gã sợ đến độ vội vàng kéo cửa xe chui vào trong.
Lệ Phù nhặt lại chiếc giày cao gót dính máu của cô, quay người về bên cạnh td, chầm chậm đi hai chiếc giày cao gót, hai chân cô giậm giậm, rồi ngồi lên chiếc xe máy, ôm lấy người td, mặt ép vào lưng td, như chú chim nhỏ gần người vậy. Nếu không nhìn thấy bộ dạng cô ra tay vừa rồi, chẳng ai tin được rằng cô gái tóc vàng xinh tuyệt này lại là một hắc tinh ra tay rất mạnh.
Y Đạo Quan Đồ Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư