Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Chúc bé của anh sống thật hạnh phúc
E
m hãy luôn tự hào rằng bất kỳ người đàn ông nào đều là người may mắn nếu lấy được em làm vợ. Em đã hỏi anh tại sao, nhưng anh luôn im lặng và nói để anh trả lời khi anh có diễm phúc đó. Giờ thì anh đã mất em rồi. (Trang)
From: Nguyễn Ngọc Khánh Trang
Sent: Thursday, December 02, 2010 3:09 PM
Bé ơi!
Anh không biết giờ này cuộc sống của em như thế nào. Đã lâu lắm rồi không được nghe tin về em nên anh rất hy vọng mọi việc của em đều tốt đẹp. Bé à, em phải giữ sức khỏe đấy, dạo này em còn chứng khó ngủ nữa không? Anh còn nhớ em cứ trằn trọc mãi, loi choi như con sâu vậy cho nên em hay bảo anh hát cho em nghe. Em nói rằng hồi nhỏ được ông bà và bố mẹ hát ru nhưng chẳng biết lúc đó em nghe được thế nào nên giờ anh phải ru em ngủ.
Em bảo anh hát hay nhưng anh biết anh hát không hay như em vẫn đem khoe với bạn bè của mình đâu bé nhỉ! Anh còn nhớ, em bé của anh còn nũng nịu bảo anh mỗi đêm kể chuyện 1.001 đêm, chuyện ngày xưa hay thậm chí là những chuyện thiếu nhi để em ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Bé của anh là như vậy đấy.
Lúc này anh đang ở sân bay, anh nhớ ngày xưa trước mỗi chuyến công tác, bé líu lo "Anh đi bé nhớ anh nhiều lắm. Anh cố gắng làm việc thật giỏi rồi nhanh về với bé nha anh. Khi nào anh về bé sẽ nấu cho anh những món thật ngon để bồi dưỡng những ngày làm việc mệt nhọc mà toàn ăn cái thứ đồ Tây mà anh rất ghét". Ôm bé vào lòng, dặn dò bé buổi tối đi học về đừng đi chơi nữa vì ngoài đường nguy hiểm lắm. Nếu có party gì của lớp thì hãy để xe ở trường rồi đi taxi về cho an toàn. Anh sẽ gọi điện về để chúc bé ngủ ngon mỗi đêm nên bé phải ngoan đấy nhé.
Em như một đứa trẻ hồn nhiên, vô tư nhất trần đời mỗi khi tíu ta tíu tít kể chuyện trường lớp, công việc cho anh nghe. Em nói bạn bè em ganh tỵ với em lắm vì anh luôn yêu thương và quan tâm em và chúng cũng thắc mắc vì sao anh đẹp trai, tài giỏi thế kia lại luôn ngọt ngào với một con bé tính tình ngang bướng như em. Anh bảo rằng, đấy là bạn bè em không biết bé của anh trên cả tuyệt vời.
Anh hay bảo anh rất may mắn mới gặp được bé, anh mong sao mình có diễm phúc được chăm sóc bé suốt cả cuộc đời này. Thế là bé lại cười tít mắt sung sướng mặc dù bé đang làm hư, khóc đến ngất xỉu thì thôi, đâu ai hiểu bé hơn anh nhỉ! Em luôn là niềm hãnh diện của anh, bé à. Bạn bè có thể nghĩ em chỉ được anh cưng chiều nhưng họ đâu biết em rất tài giỏi. Em luôn lẳng lặng chăm sóc anh và những người thân của anh nữa.
Anh đi công tác, em vẫn một mình đến thăm hỏi và chăm sóc mọi người. Mẹ anh luôn khen em xinh xắn lại ngoan hiền, làm anh tự hào quá đỗi. Em không kể cho anh nghe chuyện em đi chơi và mua sắm với mẹ, em cũng không thèm kể cho anh nghe chuyện em bóp tay, chân cho bà nội. Em chẳng chịu nói cho anh nghe em dạy tiếng Anh và vi tính cho em anh nữa. Anh nghe mẹ kể em ăn cơm được nhiều lắm chẳng như lúc anh ở nhà em cứ sợ mập chẳng chịu ăn làm anh phải dỗ mãi em mới ăn được hơn một bát cơm.
Anh hạnh phúc lắm khi sau một ngày làm việc mệt nhọc, anh như bị stress vì những hợp đồng hay những người nhân viên của mình thì em lại kể những câu chuyện khiến anh cười ngặt nghẽo đến đau cả bụng. Rồi cơn nhức đầu biến mất ngay khi em hỏi anh còn mệt không, nếu không thì đưa bé đi ăn kem nhé. Em là vậy đấy.
Anh đi công tác về lần nào cũng phải có quà chứ không là dỗi cho mà xem. Cho dù quà chỉ là một viên chocolate bé xíu anh mua vội ở sân bay nhưng em bảo làm vậy chứng tỏ anh mới nhớ đến em chứ. Em của anh ơi, anh không bao giờ quên một người như em được vì em rất dễ thương mà.
Giờ đây, anh đã ở lại luôn bên này mà không về Việt Nam nữa, anh có gặp đối tác hay có đi bù khú với bạn bè thì cũng chẳng có bé để kể chuyện. Anh vốn là một người cực kỳ ít nói, thế mà ngày xưa anh lại trở thành một kẻ lắm chuyện khi đi làm về thao thao bất tuyệt kể cho bé nghe hết chuyện này đến chuyện khác.
Bé hay nhất ở chỗ mỗi lần đi gặp bạn bè của anh, bé luôn tỏ ra là một người phụ nữ điềm đạm và thông minh. Bé có thể nói chuyện rất thoải mái với bạn của anh mặc dù họ đang nói về chiếc môtô mới mua hay là cái hợp đồng sắp ký kết.
Khi mọi người đứng dậy chào tạm biệt nhau ra về, chỉ vài phút sau đó em lại trở thành một cô bé ngây thơ bên anh với câu nói "Anh yêu ơi, bé muốn anh chở đi chơi vòng vòng xong rồi đi ăn kem nhé". Lúc trước anh còn nghĩ là nếu không còn ai bán kem nữa chắc anh phải học cách làm kem cho bé ăn vì anh không thể hiểu làm sao bé thích ăn kèm xoài và kem nhãn đến mức luôn mè nheo "Anh ơi bé muốn ăn 3 ly, 4 ly cơ".
Bé là một người tự lập nhưng anh rất muốn chăm sóc em vì em rất bé bỏng. Mặc dù bé có ý chí và nghị lực lắm nhưng anh muốn chia sẻ mọi khó khăn trong cuộc đời em. Anh còn nhớ hôm em ở bệnh viện, anh đi qua đi lại trước phòng mổ đợi bác sĩ ra để được vào trong xem tình hình bé thế nào. Cảm giác lo lắng, sốt ruột và bồn chồn không biết bé có chịu đau nổi không khiến anh ước gì mình có thể hy sinh cả mạng sống để đau thay cho bé.
Lúc bác sĩ mở cửa ra thông báo đã xong cuộc phẫu thuật và đang nằm chờ hết thuốc mê, bác sĩ chỉ cho một người vào thăm và đương nhiên anh đã giành ngay cái quyền đó về mình mặc dù bố mẹ và anh chị còn sốt ruột hơn cả anh nữa. Nhưng không, anh ích kỷ lắm, có bắt anh đứng thêm một phút nữa cũng không được vì anh mong gặp bé lắm rồi. Anh để bó hoa hồng nhung ngay bên cạnh để khi bé thức dậy có thể hiểu ngay là anh đang có mặt.
Anh biết bé luôn thích hoa hồng trắng nhưng vì ở bệnh viện cái gì cũng trắng toát, bé mổ xong lại nhợt nhạt nữa nên anh muốn em được tô điểm cho sinh động ấy mà. Giọt nước mắt anh trên khóe mi đọng lại khiến bé mấp máy muốn nói gì đấy nhưng vì đang còn yếu nên chưa nói được. Có phải bé ngạc nhiên sao anh lại khóc không? Anh không yếu đuối vậy đâu, nhưng nhìn bé xanh xao, tái mét thế kia anh không thể nào cầm được nước mắt. Anh muốn ôm bé vào lòng để sưởi ấm vì sợ chiếc chăn ở bệnh viện không đủ ấm cho em.
Em không chịu nằm lại bệnh viện mà đòi về nhà nên mọi người chiều ý em. Anh muốn nghe em nói em đau quá nhưng hoàn toàn không có một lời than vãn. Mọi người đều hiểu em buồn và đau lắm nhưng em quyết để trong lòng mình thôi. Em phải nghỉ ở nhà hai tuần, hàng ngày anh phải làm việc nên buổi sáng anh phải tranh thủ dậy sớm để mua đồ ăn sáng cho em vì em bảo em đã ngán ăn cháo anh nấu rồi.
Anh đút cho em ăn từng muỗng cháo và em bảo sao mình lại may mắn hạnh phúc khi có anh bên cạnh lúc em ốm đau như thế. Anh lại bảo rằng anh mới là người may mắn khi được kề cận chăm sóc em chứ không phải là người nào khác. Lúc trước em khỏe mạnh lắm, không phải hay xỉu ngoài đường như vậy đâu nhỉ. Anh phải tìm cách nào để làm cho em béo ú lên mới được, không sợ mập không sợ xấu đâu em ạ.
Anh còn nhớ có môt lần mình đi đám cưới, em hỏi anh là sau này anh có muốn cưới em làm vợ không? Nếu có em sẽ sinh cho anh một cậu con trai giống anh như đúc. Anh trả lời rằng anh không thích con trai đâu. Em đã rất ngạc nhiên hỏi anh tại sao lại thế và anh bảo rằng anh thích con gái hơn vì em muốn sinh con gái. Em nói em yêu con gái vì con gái tình cảm lắm mà em có thể làm điệu cho con và cùng con đi shopping được. Vậy mà giờ đây, anh không biết sau này em muốn sinh con trai hay con gái.
Bé ơi, em hãy sống thật hạnh phúc em nhé. Anh còn nhớ ngày xưa mỗi lần gặp bạn bè của anh, em hay hỏi anh rằng: "Hôm nay em được gặp ai hả anh? Em sẽ mặc đồ gì cho phù hợp? Em trang điểm thật đẹp để anh có thể tự hào với bạn bè mình nhé". Lúc đó anh chỉ cười và hôn lên trán em. Em đâu biết trong mắt anh em luôn là người đẹp nhất, anh thừa nhận khi em trang điểm nhìn em đẹp hơn hẳn nhưng anh yêu em vì chính em. Anh yêu sự giản dị và cái mộc mạc ấy.
Em hãy luôn tự hào rằng bất kỳ người đàn ông nào đều là người may mắn nếu lấy được em làm vợ. Em đã hỏi anh tại sao, nhưng anh luôn im lặng và nói hãy để anh trả lời khi nào anh có diễm phúc đó, giờ thì anh đã mất em rồi. Anh không biết lời anh nói có còn đúng không nhưng anh thấy mình thật sự thất bại khi đánh mất em trong cuộc đời mình. Em đã tha thứ và bỏ qua cho lỗi lầm của anh, nhưng mãi mãi em không trở về bên anh nữa.
Sau này sẽ không có ai ở bên cạnh làm thư ký cho anh trước mỗi chuyến công tác, cũng không có ai giỏi xoay xở hơn em khi anh gặp khó khăn bởi vì em có quá nhiều bạn và vì em rất tốt với mọi người, em luôn là em, một cô gái dễ thương, ngoan hiền và tốt bụng, nên em có thể gọi người này người kia khi anh cần giúp đỡ. Em sẵn sàng chịu thiệt thòi, hy sinh cho anh mọi thứ để anh hoàn hảo hơn và ngày càng phát triển sự nghiệp của mình.
Bé ơi, còn rất nhiều điều anh muốn tâm sự cho hết nỗi lòng, nhưng anh rất sợ nó làm vướng bận tâm hồn em, tâm trạng của anh lúc này mâu thuẫn lắm. Ngày anh trở về, anh mong chứng tỏ tình yêu mình dành cho em luôn nguyên vẹn và bù đắp tất cả thiệt thòi để em không phải rơi một giọt nước mắt nào nữa nhưng mọi thứ đã quá muộn rồi. Anh đã tự hứa với lòng sẽ cho em tất cả, sẽ mang đến cho em một cuộc sống thật hạnh phúc và sẵn sàng làm bất cứ điều gì em muốn mà trong khả năng của anh thì anh không ngại gì cả.
Thế rồi một tin như sét đánh ngang tai, em đã tha thứ cho anh từ lâu nhưng chúng mình mãi mãi sẽ là những người bạn tốt của nhau. Anh hy vọng cuộc hôn nhân của em sẽ luôn hạnh phúc đến đầu bạc răng long. Anh chúc em luôn mỉm cười hạnh phúc và đặc biệt là hãy giữ sức khỏe thật tốt em nhé. Em là người luôn biết vun vén cho hạnh phúc gia đình và anh tin em sẽ xây dựng một tương lai, một cuộc sống tràn ngập tiếng cười mãn nguyện.
Sống thật hạnh phúc nhé bé của anh!