Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Chúc anh bớt đau đầu vì người vợ như em
K
hi giận em đến mấy anh cũng chỉ nói nhẹ nhàng, hoặc khuyên bảo em với ngôn từ bắt đầu bao giờ cũng là “theo anh thì...”. Còn em khi giận anh la hét om sòm, gào lên ầm ĩ, đấm đá chăn bông bùm bụp, rồi khóc nức nở như thể bị oan lắm.
Lạ nhỉ, nhiều người gặp cứ hay hỏi rằng sao em lại yêu chiều anh đến thế. Họ nói lẽ ra phải ngược lại, tức em chỉ cần rung đùi mà nhận sự quan tâm từ anh, vì:
“So với em, anh xấu hơn” đó là mọi người nói như thế. Mọi người cứ nhìn vẻ bề ngoài mà phán xét, trong khi họ không nhận ra rằng trong khi giận em đến mấy anh cũng chỉ nói nhẹ nhàng, hoặc khuyên bảo em với ngôn từ bắt đầu bao giờ cũng là “theo anh thì...”. Còn em khi giận anh la hét om sòm, gào lên ầm ĩ, đấm đá chăn bông bùm bụp, rồi khóc nức nở như thể bị oan lắm. Vậy ai xấu hơn ai?
“So với em, anh thiếu tự tin hơn” đó là mọi người nói như thế. Bởi em có lẽ ngay từ khi sinh ra đã không biết (chính xác là kém) về cái gọi là đánh giá, nên ra đường em thường không biết ai xinh, ai xấu, ai giàu, ai nghèo để mà rụt rè, e ngại cả. Em không quan tâm. Đứng với người váy khăn lộng lẫy, em vẫn tự tin khi mình quần bò áo sơ mi, đứng với đại gia ô tô tiền tỷ, em vẫn ngẩng cao đầu với chiếc xe máy Honda của mình.
Suy cho cùng thì đứng cạnh ai đi nữa, em có mài mòn tý sắc đẹp, hay tiền bạc của họ đâu? Tại sao phải tự ti chứ. Còn mọi người nói là anh thì hay rụt rè hơn, ít nói, ít giao lưu hơn khi gặp những người mới. Đã sao, cái điều cốt yếu nhất là đứng trước anh, em rụt rè, nể phục. Vậy ai thiếu tự tin hơn ai?
“So với em, anh không giỏi kiếm tiền bằng”. Đành rằng em cũng không phải đứa giỏi giang đến độ kiếm tiền tiêu xả láng, nhưng ít ra em cũng đủ năng động để lo cho cuộc sống của chúng ta bữa no, bữa đủ. Hơn nữa, ai gặp em cũng phán tướng em chỉ có giàu, và giàu mà thôi, bởi thế nên dẫu giờ cơm rau, cơm mắm, em vẫn lạc quan tin có ngày bằng sự nỗ lực của mình, cuộc sống chúng ta sẽ tốt hơn (nói tốt hơn bởi bây giờ với em là đã tốt rồi nhé).
Còn anh, lựa chọn con đường đi trong nhà nước, lương bổng chỉ đủ chi tiêu cá nhân, anh đã “cảnh cáo” trước cho em từ ngày yêu rồi đó chứ, vậy mà có lúc em kêu ca, phàn nàn, anh cũng chẳng trách em. Anh cứ lặng lẽ làm việc, học tập, chẳng chi tiêu, mua sắm gì cho mình. Đúng là giờ anh chưa kiếm được nhiều tiền, nhưng rõ ràng anh giỏi tiết kiệm hơn em. Cứ đà này dăm năm nữa em sẽ thường xuyên phải nịnh nọt anh thôi.
“Đến bạn bè, em cũng nhiều hơn”. Thực ra thì em thấy không đúng lắm, bởi vì anh là người chân thành, nhiệt tình và tốt tính, nên bạn bè anh rất nhiều. Em cũng tự hào và hãnh diện khi lúc nào mình cần cũng có đám bạn ở bên. Chỉ có điều do em hay lanh chanh, nhanh mồm nhanh miệng, lại ham vui, nên chẳng biết tự bao giờ, có nhiều bạn của anh cũng trở thành bạn của em. Thi thoảng em lại tổ chức một buổi tụ tập, hàn huyên, nhìn anh vui vẻ em cũng quên hết mệt nhọc trong cuộc sống.
“So với anh, em là người hạnh phúc hơn”. Duy nhất điều này thì em không phản bác được, vì anh chỉ có một người con gái để yêu. Trong khi, ngoài anh ra, em còn một người con trai nữa để ôm hôn mỗi ngày, đó chính là bé Tom. Chúng ta đang có quá nhiều phải không anh?
Tại sao mọi người cứ hỏi sao em lại yêu và chiều anh thế nhỉ? Đơn giản vì anh là chồng em. Chúc anh tuổi 30 sẽ bớt đau đầu vì người vợ như em nhé.
Yến