Người mà cố gắng rồi thất bại vẫn tốt hơn nhiều so với người không cố gắng gì cả và thành công.

Lloyd James

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2238
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1493: Tôi Làm Công Tác, Anh Ăn Chặn.
ó một câu tục ngữ thế này: Ai mà không nói người sau lưng? Ai không bị người ta nói sau lưng? Trong cuộc sống thì chuyện này là thật nhưng đối với những người đang đi trong quan trường, anh không thể nói ra những lời chó má. Nếu anh đứng trước một vị lãnh đạo này nói xấu về vị lãnh đạo khác, như vậy anh cũng sẽ là cái gai trong mắt lãnh đạo hiện tại.
Lúc này Trịnh Thanh Tuyền ngồi trên ghế của mình mà khẽ cau mày, hắn nghe Lý Thông Viêm lải nhải phàn nàn về uất ức của mình mà không khỏi muốn nhắc nhở một câu, đó là đừng tiếp tục tính cách như vậy, cuối cùng nó sẽ là ngọn lửa thiêu lên người anh. Đối đãi với bất kỳ chuyện gì cũng không nên nói bậy, đối với một người như Trịnh Thanh Tuyền thì cực kỳ tôn kính những kẻ lấy ơn báo oán.
Trịnh Thanh Tuyền tuy không thích Vương Tử Quân thế nhưng lúc này nghe Lý Thông Viêm nói ra những lời không chút kiêng kỵ như vậy thì vẫn thấy rất khó chịu. Hắn thầm nghĩ với vị trí hiện tại của anh, sao lại nghị luận lung tung như vậy với Vương Tử Quân? Hơn nữa Vương Tử Quân muốn lập uy ở Nam Giang thì cần phải nắm bắt anh sao? Đúng là quá coi trọng chính mình.
Trịnh Thanh Tuyền thầm nghĩ như vậy mà tâm tình đồng tình với Lâm Trạch Viễn giảm xuống quá nhiều, thật sự muốn nói thêm hai câu rồi bỏ đi. Nhưng hắn nhớ đến tình cảm giữa mình và anh của đối phương, không muốn vì chút chuyện thế này mà làm cho hai bên mất thoải mái. Hắn trầm mặc giây lát, sau đó dùng giọng thấm thía nói: - Anh đấy, sau này không cần phải như vậy nữa, nhất định phải đặt tâm tư lên phương diện công tác, làm việc phải cho ra thành tích, như vậy tôi mới có thể nói tốt cho anh trước mặt lãnh đạo được.
- Cám ơn thư ký trưởng, tôi nhất định sẽ vùi đầu vào công tác, tuyệt đối không làm cho ngài mất mặt. Lý Thông Viêm cực kỳ có năng lực ở phương diện tỏ thái độ.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, chủ nhiệm Hà Phúc Quân ban cơ yếu đi đến. Người này có dáng người béo tốt, đi khá gấp, vầng trán đầy mồ hôi.
- Thư ký trưởng, là điện khẩn của thượng cấp. Hà Phúc Quân cũng không quan tâm chào hỏi Lý Thông Viêm, hắn trực tiếp đưa văn kiện cho Trịnh Thanh Tuyền.
Trịnh Thanh Tuyền có chút không vui vì hành vi lỗ mãng không có sự cho phép của mình mà tiến vào của Hà Phúc Quân. Khi hắn đang suy nghĩ xem có nên cho đối phương một bài học hay không thì lại giật mình vì nội dung của văn kiện trong tay.
Dịch bệnh bùng phát trong nước, bây giờ đã dùng xu thế không thể ngăn cản để hoành hành trong hơn chục tỉnh và khu tự trị, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng.
Trịnh Thanh Tuyền tỉnh táo lại trong cảm giác sợ hãi, hắn khẽ gật đầu với Hà Phúc Quân, sau đó cầm văn kiện chạy ra ngoài phòng làm việc của mình.
- Thư ký trưởng... Lý Thông Viêm thấy Trịnh Thanh Tuyền vội vàng chạy đi thì biết rõ có việc gấp, thế nhưng dù gấp gáp thế nào cũng phải để hắn nói vài lời cáo từ đã chứ?
- Anh về nhà chờ đợi đi. Trịnh Thanh Tuyền nhìn gương mặt của Lý Thông Viêm rồi khẽ nói, những lời này hắn nói rất ôn hòa, giống như đang an ủi một người đang rất đau thương.
Lý Thông Viêm không ngờ thư ký trưởng lại đối đãi với mình như vậy, cảm kích trong lòng hắn với Trịnh Thanh Tuyền chợt tăng tiến mạnh mẽ. Hắn tin tưởng chỉ cần mình theo sát tiến độ của Trịnh Thanh Tuyền, sau này chắc chắn có phát triển mạnh mẽ trong công tác.
- Tạm biệt thư ký trưởng.
Lý Thông Viêm rời đi nhưng ánh mắt Trịnh Thanh Tuyền lại lấp lánh vài phần thương tiếc. Ai bảo anh đâm dao vào họng, đúng là quá không may mắn. Hắn vốn nghĩ rằng Lý Thông Viêm sẽ có thể phát triển lên, không ngờ sự việc lại thế này.
Nhưng Trịnh Thanh Tuyền chỉ có thể cảm khái mà thôi, ngay sau đó hắn nghĩ đến nội dung công điện, nghĩ đến tình thế được miêu tả rõ ràng, thế là trong lòng cực kỳ cố kỵ. Chuyện này xảy ra thì Vương Tử Quân sẽ như thế nào? Chỉ cần Vương Tử Quân xử lý viên mãn, tất cả sẽ biến thành cơ sở cho trưởng phòng Vương tiến lên như diều gặp gió.
Đúng là như diều gặp gió.
Trịnh Thanh Tuyền cảm thấy cực kỳ ghen ghét, hắn nhanh chóng đi về phòng làm việc của Diệp Thừa Dân. Khi đi được nửa đường thì hắn thấy Vương Tử Quân đi đến, hắn nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân mà không nhịn được phải mở miệng: - Chào trưởng phòng Vương.
Diệp Thừa Dân ngồi trong phòng làm việc của mình, bên trong còn có năm người Lý Thừa Uyên, Đậu Minh Đường, Vương Tử Quân và Trình Viên Lệ. Sau khi Diệp Thừa Dân truyền đạt nội dung văn kiện của trung ương, ánh mắt của Lý Thừa Uyên và Đậu Minh Đường nhìn về phía Vương Tử Quân và Trình Viên Lệ chợt trở nên cực kỳ khác biệt.
Với trí tuệ của hai người Lý Thừa Uyên và Đậu Minh Đường, bọn họ không ngờ sự việc lại phát triển đến mức độ như vậy. Tình thế dịch bệnh rối ren trong và ngoài nước càng tạo nên sự đối lập quá rõ ràng.
Công lao này là của ai? Dù nói đó là của cả tỉnh ủy Nam Giang, thế nhưng thực tế chuyện gì đã xảy ra thì quá rõ ràng, công lao này là của Vương Tử Quân và Trình Viên Lệ.
Lãnh đạo thượng cấp càng nhìn thấy rõ ràng, nếu không tiến hành khen ngợi hai người Vương Tử Quân và Trình Viên Lệ một cách đặc biệt, như vậy chỉ sợ không còn gì để nói.
Trình Viên Lệ thì bỏ đi, vì độ tuổi đã lớn, cho dù tiếp tục tiến lên thì không gian cũng có hạn. Nhưng Vương Tử Quân thì lại khác, dù sao người này cũng còn quá trẻ, vì thế có lực ảnh hưởng rất lớn.
Khi mọi người chỉ trích công tác phòng chống dịch của Nam Giang là bé xé ra to, muốn lập công lớn thì tương lại của Vương Tử Quân bị ảnh hưởng nặng nề. Bây giờ thực tế chứng minh sự quan trọng của công tác phòng chống dịch, nếu như thượng cấp không cho ra phương án đền bù thì càng không còn gì để nói.
Lý Thừa Uyên cảm thấy cơ thể căng cứng, tin tức này quá đáng sợ.
Tuy Lý Thừa Uyên biết mình là quyền chủ tịch tỉnh Nam Giang và sự thật là khó thay đổi được, khả năng thay thế là không lớn, thế nhưng nếu như lãnh đạo thượng cấp muốn đền đáp công lao của Vương Tử Quân ở Nam Giang, chỉ sợ vị trí của hắn dành cho Vương Tử Quân là cực kỳ thích hợp.
Bây giờ chỉ sợ một vị trí phó bí thư là quá thấp với Vương Tử Quân.
Khi Lý Thừa Uyên nghĩ như vậy thì Trình Viên Lệ lại cực kỳ hưng phấn, nàng dù thế nào cũng không ngờ sự việc lại phát triển theo phương hướng như vậy. Nàng vốn cảm thấy lo lắng còn chưa đủ, bây giờ sau khi tổ nghiệm thu quay về, tương lai chính trị của mình sẽ tới giới hạn, không ngờ bây giờ sự việc xoay chuyển, hơn nữa mình có khả năng tiến thêm một bước.
Chẳng lẽ trước đó trưởng phòng Vương đã nghĩ đến điều này?
Ý nghĩ này vừa lóe lên đã bị Trình Viên Lệ chối bỏ, mặc dù nàng cực kỳ kính nể người đàn ông nhỏ hơn mình hai mươi tuổi này, thế nhưng nàng cũng không kính nể mù quáng. Nếu Vương Tử Quân biết được kết quả sẽ là như vậy, không phải là thần rồi sao?
- Các vị, bây giờ tôi thật sự nói hai chữ may mắn, trải qua những căn cứ xác minh của tổ chức y tế thế giới, tỉnh Nam Giang chúng ta là nơi phát dịch sớm nhất, thế nhưng lại là địa phương chịu ảnh hưởng nhỏ nhất. Vì sao lại như vậy? Diệp Thừa Dân hắng giọng một cái rồi dùng giọng không chút do dự nói: - Điều này không thể nào ly khai khỏi ánh mắt nhin xa trông rộng và phương án phòng chống dịch mạnh mẽ cực kỳ hiệu quả của đồng chí Vương Tử Quân và Trình Viên Lệ. Vì hai vị đồng chí này nhìn xa trông rộng cẩn trọng công tác mà tỉnh Nam Giang chúng ta mới giảm thiểu đến mức thấp nhất thiệt hại gánh phải.
Khi Diệp Thừa Dân lên tiếng thì tiếng gõ cửa vang lên, lão khẽ nhăn mày, dù sao đây cũng là đang họp, lão không muốn bị quấy rầy. Khuất Chấn Hưng đi theo lão thời gian dài căn bản cũng biết rõ thái độ này.
"Chuyện gì xảy ra?" Tuy Diệp Thừa Dân có chút mất hứng nhưng vẫn phải nói một câu mời vào.
Người đi vào không phải là Khuất Chấn Hưng, chính là thư ký trưởng Trịnh Thanh Tuyền. Hắn đi đến bên cạnh Diệp Thừa Dân rồi trầm giọng nói: - Bí thư Diệp, vừa rồi thượng cấp gọi điện thoại đến nói chúng ta nhanh chóng tổng kết kinh nghiệm phòng dịch, nửa giờ sau phải có văn bản báo cáo.
Diệp Thừa Dân khẽ gật đầu, ánh mắt lão rơi lên người Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Tử Quân, anh là tổ trưởng tổ phòng dịch tỉnh Nam Giang, anh sắp xếp chuyện này.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu xem như đồng ý, hắn nhìn thoáng qua Trình Viên Lệ rồi khẽ nói: - Bí thư Diệp, tôi còn có công tác cần báo cáo.
Diệp Thừa Dân căn bản có tâm tình rất phức tạp với Vương Tử Quân, sau khi nghe Vương Tử Quân nói có công tác cần báo cáo thì cười nói: - Có chuyện gì trưởng phòng Vương cứ nói ra là được.
- Bí thư Diệp, vừa rồi tôi biết được thượng cấp rất quan tâm và coi trọng công tác phòng dịch, tất cả tỉnh thành anh em chung quanh đều là lãnh đạo đứng đầu gánh trách nhiệm này, tôi gánh vác nhiệm vụ trọng đại như thế này cũng có chút chật vật, thế nên tôi mong sao ngài và chủ tịch Lý cùng nhau đứng lên gánh vác. Vương Tử Quân nói những lời này nếu đặt vào công tác khác thì nhất định sẽ làm cho người ta sinh ra cảm giác trốn tránh trách nhiệm, nhưng lúc này thành tích đã là quá rõ ràng, Vương Tử Quân tỏ tư thái như vậy càng là cống hiến công lao cho Diệp Thừa Dân.
Diệp Thừa Dân nhìn vào phần công lao này mà cực kỳ thèm thuồng, nếu nói không động tâm thì là giả. Bây giờ tình hình y tế trong nước đã tốt hơn, bây giờ dịch bệnh bộc phát, tỉnh Nam Giang lại khống chế được tình hình hiện tại, nhìn từ phương diện này thì thấy đã làm tốt công tác tránh được tổn thất lớn; nhìn từ phương diện khác lại thấy đây là một hành động vĩ đại vì tổ quốc.
Những thứ này đều được Diệp Thừa Dân nghĩ đến, thế nhưng dù lão thèm nhỏ giãi thì cũng không dày mặt đến mức đứng lên nhận hết về mình. Hội nghị thường ủy trước đó lão và Lý Thừa Uyên căn bản trốn tránh trách nhiệm của sự kiện này còn chưa kịp, bây giờ có thành tích thì lại nhảy xổ ra giành chén canh, không phải là quá mất mặt sao?
Hơn nữa thượng cấp đã nắm trong tay danh sách lãnh đạo tham gia tổ công tác phòng dịch ở Nam Giang, nếu Diệp Thừa Dân tiến lên tranh giành lợi ích, như vậy lãnh đạo nhìn vào sẽ nghĩ thế nào?
- Trưởng phòng Tử Quân, anh và chủ tịch Trình làm rất tốt ở công tác phòng dịch lần này, tôi thấy cũng không nên có thay đổi gì cả. Cái gì cần tôi và chủ tịch Lý phối hợp thì các anh cứ nói, bây giờ tôi muốn nắm bắt công tác phòng dịch ở một mức độ cao hơn. Diệp Thừa Dân nói cũng không nằm ngoài dự đoán của Vương Tử Quân, hắn không nói thêm điều gì mà nhìn thoáng qua Trình Viên Lệ. Lúc này Trình Viên Lệ hiểu ý của Vương Tử Quân, bây giờ có công lao lớn, hai người bọn họ muốn ăn thì cũng phải xem người ta có ghen ghét hay không. Bây giờ công lao đã rơi lên đầu mình, còn không bằng thoải mái ném ra vài phần bánh, cho vài người có lợi ích, cùng nhau cộng hưởng, như vậy rõ ràng là biết làm người, làm mất đi những phần công kích của người khác.
- Bí thư Diệp, ngài cũng không nên từ chối trách nhiệm ở phương diện này. Văn kiện của thượng cấp đã ghi rõ lãnh đạo chủ yếu phải là người phụ trách hoàn toàn trách nhiệm, đây là ý gì? Đó là lãnh đạo thượng cấp ném ra một cái lồng cho ngài, dù ngài có muốn trốn tránh cũng không được. Trình Viên Lệ cười và nói xong thì vẻ mặt mọi người đều vui vẻ.
Diệp Thừa Dân chỉ vào Trình Viên Lệ rồi nói: - Hay cho chủ tịch Trình, chị rõ ràng ép tôi lên ngôi.
Sau đó Trình Viên Lệ lại nói với Lý Thừa Uyên: - Chủ tịch Lý, ngài cũng là người phải chịu trách nhiệm chủ yếu, hai vị cũng không nên tiếp tục chối bỏ được nữa.
Lý Thừa Uyên cười hì hì nhưng thật lòng thì cực kỳ tình nguyện tiếp nhận lời đề nghị của Vương Tử Quân. Dù sao thì lão còn chưa ngồi vững trên vị trí chủ tịch Nam Giang, còn chưa có ấn tượng sâu sắc trong suy nghĩ của lãnh đạo trung ương. Nếu như hắn có được một phần công lao trong chuyện này, tất nhiên sẽ là một việc cực kỳ tốt, còn giống như một cơn mưa đúng lúc.
Nhưng Diệp Thừa Dân là cáo già lại mở miệng từ chối, điều này làm cho hắn không thể nói xen vào. Diệp Thừa Dân đúng là khốn kiếp, anh mở miệng biểu hiện sự khoan dung, sao không suy xét đến ý nghĩ của người khác? Khi hắn đang thầm căm hận Diệp Thừa Dân thì cũng không khỏi liên tục mong mỏi sự việc phát triển theo đúng như lời nói của Trình Viên Lệ.
Trình Viên Lệ nói thêm hai câu, Diệp Thừa Dân nói ra những lời giúp đỡ, thế nhưng dù thế nào thì lão cũng không chịu nhận làm tổ trưởng tổ công tác phòng dịch, điều này làm cho bầu không khí hội nghị có chút quỷ dị.
Đậu Minh Đường và Trịnh Thanh Tuyền ngồi ở bên kia cười mà không nói. Lúc này hai người bọn họ đều hiểu rõ ràng, công lao như một chiếc bánh ngọt, dù có được chia thành hai phần bằng nhau, dù có thái độ thế nào cũng bị coi là khoa chân múa tay, khó ăn nói với tất cả các bên.
Vương Tử Quân thật sự không chịu được cách thức từ chối từ mọi phương diện của Diệp Thừa Dân, hắn cười nói: - Bí thư Diệp, có câu đi theo số đông thì không bị đánh, các tỉnh thành anh em đã phân phối rõ ràng, chúng ta nên tiến hành theo phương án của bọn họ.
Vương Tử Quân nói như vậy thì Diệp Thừa Dân không còn lý do để từ chối, dù sao thì người nào cũng không tình nguyện chia chén canh cho ai khác, nếu lão chối bỏ quá mức thì người ta sẽ nghĩ thế nào? Sẽ làm ọi người ngại ngùng, dẫn đến những tiến hành ngu xuẩn.
- Nếu trưởng phòng Tử Quân đã nói như vậy, vậy cứ xử lý theo đề nghị của anh. Nhưng có một điều thế này, tôi và chủ tịch Lý sẽ là tổ trưởng danh dự, tất cả công tác chứng thực đều phải do trưởng phòng Vương anh xử lý. Diệp Thừa Dân nói đến đây thì xem như bánh ít đi bánh quy lại, cũng phản ánh bí thư Diệp có chừng mực ở phương diện này. Vương Tử Quân do dự một chút rồi nói: - Bí thư Diệp, tuy phòng chống dịch rất quan trọng, thế nhưng phươgn diện triển khai mở rộng công tác vẫn không nên quên công tác xây dựng phát triển kinh tế, chúng ta nên nắm hai công tác một lúc, công tác nào cũng phải cứng.
Bí Thư Trùng Sinh Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu Bí Thư Trùng Sinh