Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Chạnh lòng phận ở rể
V
ợ chồng tôi bắt đầu những cuộc tranh luận gay gắt không có hồi kết mỗi khi tôi đề nghị vợ "lấy chồng thì phải theo chồng" hoặc chuyển ra ngoài thuê nhà ở riêng.
Tôi 27 tuổi, đang công tác tại một cơ quan nhà nước, vợ chồng lấy nhau được ba năm và có một bé trai gần hai tuổi. Nói về quá khứ một chút, ngày đó, chúng tôi may mắn được đi du học với nhau, cùng nhau rửa bát, bưng bê, đi làm thêm rồi yêu nhau từ khi nào không hay. Tôi và em dự định sau khi trở về nước sẽ ổn định công việc và cưới nhau, bố tôi đã xin sẵn cho một chỗ trong công ty xuất nhập khẩu và dự định xin việc cho vợ tôi vào một ngân hàng. Tôi yên tâm với lộ trình đã đề ra nhưng nào ngờ cuộc đời không cho ai được như ý hoàn toàn.
Sau khi về nước được ba tháng, ổn định công tác của tôi thì bố vợ bị ung thư giai đoạn cuối và mất ngay sau đó ít thời gian. Nhà vợ chỉ có hai chị em, vợ tôi là cả, lúc đó cả gia đình nội ngoại nhà vợ đều khuyên răn, mong muốn tôi ở rể để gánh vác việc kinh doanh gia đình và là chỗ dựa tinh thần. Tôi thấy vai trò, trách nhiệm của mình thật quan trọng nên quyết định từ bỏ công việc hiện tại, làm công tác tư tưởng với bố mẹ đẻ để có thể được ở bên cạnh người mình yêu, an ủi, động viên tinh thần, một thời gian sau ổn định sẽ cùng vợ trở về.
Vợ tôi nhanh nhẹn, tốt bụng, khéo léo, quan tâm gia đình và mọi người xung quanh, đây cũng chính là phẩm giá khiến tôi yêu vợ nhiều như thế. Hết tang bố vợ, chúng tôi cưới nhau, cuộc sống dần theo đúng quy luật của nó. Tôi làm việc Nhà nước nên sáng đi chiều về, công việc kinh doanh của bố vợ để lại cho tôi làm không suôn sẻ như trước. Cũng bắt đầu từ đó, tôi nhận ra ánh mắt của mọi người bên họ hàng nhà ngoại khác đi. Công việc kinh doanh của mẹ vợ, tôi cũng không giúp được gì nhiều, mọi người nghĩ rằng công việc nhà nước của tôi nhàn hạ theo đồng lương còn công việc của gia đình vợ bận bịu từ sáng tới tối mà tôi không giúp đỡ.
Tôi bắt đầu nhận ra giá trị của cuộc sống tự do mỗi khi đi tiếp khách say mèm hay khi vợ chồng đi chơi với bạn bè về muộn, khi tôi muốn dọn dẹp nhà cửa theo ý mình, khi muốn dạy con theo cách của một người bố, khi muốn gia đình nhỏ ra ngoài ăn, khi muốn điều hành công việc theo cách của bản thân và quan trọng khi muốn định hướng con mình theo hướng của tôi; còn rất nhiều cái "khi" nữa mà tôi kể ra đây không tiện. Vợ chồng tôi bắt đầu những cuộc tranh luận gay gắt không có hồi kết mỗi khi tôi đề nghị vợ "lấy chồng thì phải theo chồng" hoặc chuyển ra ngoài thuê nhà ở riêng. Vợ tôi chỉ muốn ở cùng với mẹ đẻ để chăm sóc, báo hiếu. Tôi không còn là chính mình với cuộc sống hiện tại nữa, cảm thấy mình nhu nhược, yếu đuối, lời nói không còn trọng lượng và hơn cả là tôi sợ hình mẫu của người đàn ông ở rể.
Tôi thích những chuyến đi công tác xa nhà vài ngày hay cả tháng, thích ngồi ì ở góc làm việc hơn trở về nhà. Nói như vậy không có nghĩa tôi hết yêu vợ thương con hay muốn xa họ, ngược lại đó chính là niềm tự hào, hạnh phúc của tôi. Tôi thật sự muốn trở về nơi sinh ra lớn lên, cùng sống một cuộc sống với vợ và các con yêu quý, tài sản vô giá nhất trên đời này nhưng làm sao để thoát khỏi cái ách ở rể thì chính là câu hỏi lớn đối với tôi. Lúc này đây, tôi thật sự bối rối, rất mong các chuyên gia, bạn đọc cho tôi một lời khuyên hữu ích. Xin cảm ơn!
Hùng