Số lần đọc/download: 2728 / 70
Cập nhật: 2015-11-08 05:35:41 +0700
Quyển 18 - Chương 114
V
ưu tỷ, sao lại gọi xa lạ như vậy? Bây giờ chúng ta không phải quan hệ cấp trên cấp dưới trực tiếp, còn gọi chủ nhiệm gì thế?
Giọng Triệu Quốc Đống đầy sức trùng kích làm màng tai Vưu Liên Hương hơi ngứa ngứa.
Vưu Liên Hương nóng lên, chuyện lần đó bắt đầu hiện lên trong đầu cô.
Rất nhiều thứ không phải mình cứ nghĩ là nó biến mất là biến mất, nhưng lúc thích hợp thì nó lại chui ra. Vưu Liên Hương cũng không biết chuyện lần đó sẽ mang tới cái gì nữa.
Nghĩ đến ngày đó khi Kỳ Dư Hồng sẽ rời khỏi chức Bí thư thị ủy Ninh Lăng, mình gọi điện cho Triệu Quốc Đống, giọng của đối phương khá mập mờ, hơn nữa bên cạnh còn có tiếng phụ nữ rên rỉ làm cả người cô khô nóng. Người này lúc ấy rõ ràng là đang làm chuyện xấu với bạn gái. Nghĩ vậy Vưu Liên Hương vừa xấu hổ vừa giận cùng mới cảm giác xao động khó hiểu.
Triệu Quốc Đống lúc ấy còn chưa kết hôn, hơn nữa hắn ở An Đô, vợ hắn bây giờ ở Bắc Kinh, nói cách khác là người phụ nữ khác của Triệu Quốc Đống. Trực giác thậm chí nói cho Vưu Liên Hương biết người phụ nữ bên cạnh Triệu Quốc Đống lúc đó không phải cô gái trẻ tuổi mà là một người phụ nữ trưởng thành.
Ai cũng nói Triệu Quốc Đống có quan hệ mập mờ với Trình Nhược Lâm – bây giờ làm giám đốc công ty điện ảnh Niết Bàn, Vưu Liên Hương mặc dù chưa bao giờ hỏi Triệu Quốc Đống về vấn đề này nhưng trực giác nói với cô đây là không phải tin đồn vu vơ. Vì thế đêm đó cô lo Triệu Quốc Đống dẫm vào vết xe đổ bị Vương Lệ Mai đưa vào bẫy nhưng mà…
Về phần đêm hôm đó, Vưu Liên Hương đã không dám nghĩ tới nữa, mặc dù thi thoảng ngủ mơ lại hoặc là có tâm sự nghĩ lại nhưng Vưu Liên Hương thầm muốn chôn nó thật sâu, không cho nó đánh động tâm tư của mình nữa.
Triệu Quốc Đống cũng vừa tắm xong, ăn cơm xong đã là 7h30. Tề Hoa ngồi ăn cùng hắn, đối phương rất nhiệt tình khách khí nhưng lại thiếu một loại không khí nên bữa ăn không thể đẩy lên được cao trào. Hắn từ chối lời mời đi dạo đêm ở An Đô. Hắn đi chơi ở An Đô còn cần người mời đi sao?
Triệu Quốc Đống trực tiếp trở về khách sạn tắm rửa, tắm rửa xong đi ra thì thấy máy có mấy cuộc gọi nhỡ. Vưu Liên Hương gọi hai, Chung Dược Quân một, Tiêu Phượng Minh một, Lỗ Năng một.
Đầu tiên hắn gọi cho Vưu Liên Hương, Chung Dược Quân cùng Tiêu Phượng Minh biết hắn về An Nguyên là vì muốn tới khảo sát Ninh Lăng. Lỗ Năng bây giờ tại Ban Tuyên giáo tỉnh ủy, tin tức có được cũng không lạ gì. Vưu Liên Hương không biết từ đâu nhận được tin mình về.
Bên kia như không có âm thanh làm Triệu Quốc Đống rất khó hiểu. Hắn nhắc hai tiến thì bên kia mới truyền tới giọng của Vưu Liên Hương.
- Cậu bây giờ là phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, ngay cả chủ tịch tỉnh cũng phải tự mình tiếp đón. Tôi gọi tên cậu không phải là tôi không biết lễ phép sao?
Vưu Liên Hương khẽ thở dài một tiếng.
- Đây không phải trường hợp chính thức, quan hệ cá nhân mà có cần như vậy không?
Triệu Quốc Đống không cho là đúng.
- Ừ, cậu đang ở đâu?
Vưu Liên Hương không nói thêm nữa, một cảm giác khó hiểu quanh quẩn trong lòng cô làm cô rất muốn gặp hắn.
- Khách sạn An Nguyên, chị cũng biết rồi đó, tới An Nguyên còn có thể ở đâu? Tôi thật ra muốn về nhà ở nhưng sáng sớm mai đến Ủy ban nhân dân thành phố An Đô, ngày kia đến Ninh Lăng, ngày cuối cùng tới Miên Châu.
Triệu Quốc Đống cười nói.
Vưu Liên Hương nhìn đồng hồ, 7h45 tối, bây giờ đến An Đô mất gần tiếng, tới khách sạn có thể là 9h. Ngày mai, kia có lẽ Triệu Quốc Đống càng bận hơn chưa chắc có thời gian.
- Ừ, 9h tôi tới, lâu như vậy không gặp cậu. Cậu bây giờ tay cầm quyền to, ngày sau tôi còn nhiều việc phải nhờ cậu. Tôi và hai vị phó thị trưởng Đường Giang sẽ tới, coi như là đến gặp mặt lãnh đạo cao cấp.
Triệu Quốc Đống có chút giật mình. Hắn nhìn đồng hồ, Vưu Liên Hương có lẽ đang ở Đường Giang nhưng Kiều San lai lập tức tới. Triệu Quốc Đống mặc dù không dám có hành vi gì quá mức với Kiều San ở đây nhưng kiểu gì cũng có sự ngọt ngào. Nếu như bị người quen gặp phải sẽ không hay.
Nhưng Vưu Liên Hương muốn tới thì hắn lại không thể từ chối. hơn nữa Vưu Liên Hương còn nói dẫn theo hai phó thị trưởng Đường Giang thì cũng là có ý. Vưu Liên Hương làm việc ở z không dễ, có thể được thì Triệu Quốc Đống đương nhiên sẽ giúp một chút.
Trường hợp này đương nhiên không phải cơ hội tốt để hẹn Kiều San, nhưng Kiều San cứ muốn tới thì hắn cũng không thể từ chối. Hắn cũng nhớ các cô, cũng may Tiểu Âu đi Hongkong, ngày kia mới về nếu không sẽ có cảnh quái dị xảy ra.
…
Âu Dương Cẩm Hoa cùng Triệu Quốc Đống về khách sạn rồi đợi sếp sai việc. Sếp về quê thì sẽ có nhiều cuộc gặp, y làm thư ký phải nhạy bén đôi chút.
Đầu tiên là một cô gái xinh đẹp đến tìm sếp, sếp đã sớm có lời nên Âu Dương Cẩm Hoa mang đến phòng của sếp rồi đóng cửa lại. Mặc dù không biết cô gái cao hơn mình kia có quan hệ gì với sếp nhưng Âu Dương Cẩm Hoa cảm thấy hai người rất quen.
Cô gái khá cao, mặt đẹp, dáng người chuẩn, váy ngắn lộ đùi thon dài trắng nõn làm Âu Dương Cẩm Hoa không nhịn được nhìn vài lần. Cô gái này xuất sắc hơn bạn gái mình nhiều, quả thực là người mẫu trời sinh. Nhất là khi Âu Dương Cẩm Hoa đưa mắt nhìn đối phương từ sau, bóng lưng, vòng mông đó làm Âu Dương Cẩm Hoa phản than thở. Phụ nữ An Nguyên dù từ làn da hay dáng người đều hơn hẳn các tỉnh phía nam.
Sếp là người An Nguyên, đây coi như là về quê nên gặp người là bình thường. Nhưng một cô gái trẻ trung như vậy lại nói với giọng không giống khẩu âm An Nguyên mà giống bên Giang Tích.
Lúc cô gái kia rời đi, Âu Dương Cẩm Hoa vô tình cảm thấy một tia khác thường, tâm trạng cô gái tốt hơn nhiều, ánh mắt sinh động quyến rũ. Âu Dương Cẩm Hoa cũng có kinh nghiệm trong quan hệ nam nữ, Quách Yểu ở cạnh mình không phải cũng có ánh mắt này sao? Âu Dương Cẩm Hoa không dám nghĩ tiếp nhưng cảm giác tò mò lại muốn y tìm hiểu quan hệ giữa cô gái và sếp là gì. Bọn họ ở trong phòng lâu như vậy chẳng lẽ là?
Ngay cả Âu Dương Cẩm Hoa cũng thấy mình sao lại xấu xa như vậy. Y cố khống chế mình không nghĩ về việc này nhưng không thành công. Mãi cho tới khi nữ thị trưởng Đường Giang dẫn theo hai người nữa tới thì hắn mới dừng suy nghĩ miên man.
Triệu Quốc Đống đương nhiên không có quan hệ với Kiều San ở đây, chẳng qua xa cách luôn làm người ta nhớ nhung. Nhất là hôm nay Kiều San rất chú ý ăn mặc khiến mấy tháng nay Triệu Quốc Đống ít ăn thịt không kiềm chế được mà ôm lấy cô hôn. Kiều San cũng to gan không sợ.
Mãi tới khi Vưu Liên Hương cùng hai phó thị trưởng Đường Giang tới, Triệu Quốc Đống vẫn còn hoảng hốt, ánh mắt không tránh được nhìn tới bộ ngực của Vưu Liên Hương.
- Chủ nhiệm Quốc Đống, đây là thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng thường trực Liễu Tử Kiến, đây là trợ lý thị trưởng, trưởng ban thư ký Đường Giang – Từ Kinh Vĩ.
Vưu Liên Hương ăn mặc khá đơn giản, mái tóc búi lên trông khá nhẹ nhàng, đôi môi đánh màu mật làm cô trẻ hơn vài tuổi.
Triệu Quốc Đống không quá quen thuộc cán bộ bên Đường Giang nhưng tên Liễu Tử Kiến thì hắn đã nghe Vưu Liên Hương nhắc tới. Đây là người khôn khéo, có năng lực, hai năm qua là trợ thủ đắc lực nhất của Vưu Liên Hương. Còn vị trợ lý thị trưởng, trưởng ban thư ký ủy ban thị xã kia thì hắn chưa nghe tới.
- Thị trưởng Liễu thì tôi đã sớm nghe thị trưởng Liên Hương nhắc tới, nói mấy năm qua anh giúp thị trưởng Liên Hương rất nhiều, hôm nay mới lần đầu gặp. Trợ lý Từ thì chắc mới sang ủy ban thị xã không lâu?
Triệu Quốc Đống cười cười mời ba người ngồi.
- Đây là thư ký Âu Dương Cẩm Hoa của tôi, sau này các vị lên Bắc Kinh làm việc có thể gọi cho tôi, cũng có thể trực tiếp gọi cho cậu ta.
Âu Dương Cẩm Hoa khá khách khí đưa dánh thiếp cho ba vị lãnh đạo, trong lòng cũng thấy ấm áp. Đây là lãnh đạo bắt đầu tạo quan hệ cho mình. Vị thị trưởng Liễu và trợ lý Từ kia là tâm phúc của thị trưởng Vưu, mà thị trưởng Vưu lại có quan hệ không bình thường với sếp