Số lần đọc/download: 904 / 19
Cập nhật: 2020-09-23 22:20:26 +0700
Chương 1724: Hậu Quả Rất Nghiêm Trọng
H
ạ Tưởng hiếm khi giận dữ, không ngờ dẫn đến một trận sóng gió...
Nga Ni Trần vốn định dọa lui đối phương, bởi vì đối phương chỉ là một học sinh khoảng 20 tuổi, không cần đánh, nếu không thì có vẻ y quá mất thân phận rồi. Hơn nữa y cũng không phải kẻ thích ức hiếp người khác.
Ai ngờ lại nhìn sai rồi, chẳng lẽ bố của cậu học sinh chủ xe là cán bộ cấp Sở?
Hạ Tưởng cũng không lên xe, mà có vẻ hứng thú tựa vào thân xe, nhìn xem thần thánh phương nào giáng lâm.
Đoàn người Hạ Tưởng tuy rằng nhân số không ít, nhưng khá nhiều phụ nữ, vẫn là Dương Uy hiểu biết, mặc kệ đối phương là ai, trước tiên đưa phần lớn phụ nữ lên xe. Vệ Tân cũng sửa sang lại đầu tóc, tâm trạng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, đi cùng Tùng Phong Nhi lên xe.
Giữa sân, chỉ còn lại ba người Nga Ni Trần, Dương Uy và Hạ Tưởng, Tề Á Nam cũng lên xe, không phải anh ta lâm trận bỏ chạy, mà là ngồi ở trong xe có thể điện thoại bất cứ lúc nào.
Theo sau một loạt tiếng bước chân lộn xộn truyền đến, một người đàn ông trung niên bụng phệ xuất hiện, tuy rằng dáng người y biến dạng nghiêm trọng, nhưng lại đeo một chiếc kính gọng vàng, khi bước đi, cũng tỏ ra khoan thai không chút lo lắng, rất có tác phong, giống như là quan to một tỉnh vậy.
Phía sau người đàn ông bụng phệ đeo kính có năm ba người đi theo, hiển nhiên cũng là vừa mới cơm nước xong, đã hơi chuếnh choáng. Trong đó hai người vừa nhìn đã biết là lái xe và thư ký, một người cầm chìa khóa, một người cầm cặp, từ phong cách tiền hô hậu ủng đó thì phái đoàn quả thật không nhỏ.
Cũng đúng, ở Bắc Kinh, cán bộ cấp cục quá nhiều, không phải trưởng phòng ban ngành quan trọng thì ngay cả chiếc xe cũng không có, cho nên người đàn ông bụng phệ đeo kính phỏng chừng đúng là cán bộ cấp Sở.
Đều nói không đến Bắc Kinh không biết quan nhỏ, hiện tại Nga Ni Trần biết mình nói sai rồi, quả thật là y coi thường đối phương.
Người đàn ông bụng phệ đeo kính khoan thai bước đến trước mặt học sinh chủ xe, sờ sờ đầu của cậu ta:
- Thằng bé này, cha đã sớm nói với con, đừng đỗ xe không đúng chỗ, sớm muộn gì cũng bị người ta trừng trị, thế nào, đụng tới bọn cứng đầu rồi? Ở Bắc Kinh, người như thế nào cũng có, tuy nhiên đều có một tật xấu là mắt chó nhìn người thấp!
Nga Ni Trần cười nhạt một tiếng:
- Mắng người khác mắt chó nhìn người thấp, chẳng lẽ ông không thế?
- Tôi cũng không kết luận ông là cán bộ cấp bậc gì, tôi còn muốn nâng cao ông một phen, nói ông là Bộ trưởng, tuy nhiên ông rõ ràng không phải, ông phỏng chừng chưa có cả cấp bậc. Dựa vào biểu hiện vừa rồi của các ông, cán bộ cấp bậc lớn nhất trong các ông cũng chỉ là cấp phòng thôi.
- Đúng vậy, nhìn bọn họ lái xe gì kia? Magotan, Audi Concave, còn có một chiếc BMW, chẳng qua có một cái có vẻ biết hàng, đi một chiếc Volvo, cũng là loại kém nhất, một đám người không có cấp bậc, không có tiền, có thể có tố chất gì?
Học sinh chủ xe rất khinh thường nói,
- Không chừng ngay cả đại học cũng chưa được đi học ấy chứ.
Người đàn ông bụng phệ đeo kính cười ha hả, dường như đối với tầm mắt của đứa con mình rất vừa lòng:
- Nói rất hay, không cấp bậc lại không có tiền, cũng dám ngang ngược.
Nga Ni Trần mặt không đổi sắc, Hạ Tưởng không nói chuyện, Dương Uy rốt cục không thể nhịn được nữa, đi từ trên xe xuống, bước đến trước mặt người đàn ông bụng phệ đeo kính, khinh miệt mỉm cười:
- Tốt, chúng ta là kẻ không cấp bậc cũng không có tiền, xin hỏi các hạ họ gì, cấp bậc gì, có bao nhiêu tiền?
Người đàn ông bụng phệ đeo kính khẽ cười một tiếng, không nói lời nào, hiển nhiên là khinh không thèm nói chuyện với Dương Uy, thư ký bên cạnh liền biểu hiện đúng lúc: Tại
- Chủ nhiệm Ti là chủ nhiệm văn phòng tỉnh Cát Giang ở Bắc Kinh...
Hạ Tưởng vừa nhận điện thoại vừa đi tới, cách người đàn ông bụng phệ đeo kính khoảng ba mét thì đứng lại, nhìn người đàn ông bụng phệ đeo kính, hỏi một câu:
- Ti Phương Chính?
Người đàn ông bụng phệ đeo kính bị Hạ Tưởng gọi đích danh, không khỏi ngẩn ra, theo bản năng gật gật đầu.
Hạ Tưởng liền mỉm cười, lại nói vào điện thoại:
- Bí thư Tống, ông có biết Ti Phương Chính?
...
Thật ra cũng không phải Hạ Tưởng cố ý kể tội Ti Phương Chính, cũng là ác nhân đều có ác báo, đúng lúc Tống Nhất Phàm gọi điện thoại tới, hắn lại vừa vặn nghe được thư ký của Ti Phương Chính giới thiệu, tiện lời hỏi một câu.
Trong điện thoại liền truyền đến tiếng Tống Nhất Phàm ồn ào:
- Cha, chắc chắn Ti Phương Chính chọc giận anh Hạ, nếu không sao anh Hạ lại nói tên của ông ta? Cha nhất định phải giúp anh Hạ báo thù, cho lão ta một trận.
Hạ Tưởng cười nói:
- Tiểu Phàm, lòng dạ rất hẹp hòi nha, hơi chút đã muốn trả thù người khác. Anh chỉ muốn nhắc nhở bí thư Tống, phải chú ý tố chất nhân viên ở văn phòng Bắc Kinh một chút, dù sao chuyện cũng liên quan đến thể diện một tỉnh.
- Vẫn là anh Hạ lợi hại, trả thù người khác cũng không cần một câu nói xấu.
Tống Nhất Phàm cũng không đơn giản, hiểu ra ngụ ý của Hạ Tưởng.
Tống Triêu Độ tiếp nhận điện thoại:
- Mà Ti Phương Chính nói ra thì cùng cậu còn có quan hệ sâu xa, ông ta là thân thích của Nha Nội...
Về phần thân thích thế nào, Tống Triêu Độ không nói, chắc là họ hàng không quá xa.
Thật đúng là nói thế giới lớn thì lớn, mà nói nhỏ cũng nhỏ, Hạ Tưởng càng có cảm giác giữa hắn và Nha Nội có thể phải trình diễn một hồi đấu sức.
Buông điện thoại, lại nhìn Ti Phương Chính, Ti Phương Chính đã cười trừ, thay đổi thành vẻ mặt thân thiết:
- Hóa ra là bạn của bí thư Tống, thất kính, thất kính. Xin hỏi cậu họ gì?
Ti Phương Chính tuy rằng kính Hạ Tưởng có thể trực tiếp trò chuyện với Tống Triêu Độ, nhưng thấy Hạ Tưởng trẻ tuổi, cũng không nghĩ đến Hạ Tưởng là nhân vật cấp cao gì, cho nên chủ động đưa tay ra.
Hạ Tưởng lại không thèm bắt tay y, chỉ ném lại một câu!
- Tôi họ Hạ...
Sau đó xoay người đi, hắn biết, cho dù Ti Phương Chính là họ hàng của Nha Nội, hôm nay bị hắn nói với Tống Triêu Độ như vậy thì triển vọng của Ti Phương Chính đã không ổn.
Người khác có lẽ sẽ để ý mặt mũi Nha Nội, Tống Triêu Độ thì chưa chắc.
Đám người Hạ Tưởng đi hồi lâu rồi, Ti Phương Chính còn sững sờ ở tại chỗ, mồ hôi trên mặt chảy ròng ròng. Khi y nghe được Hạ Tưởng nói chuyện trực tiếp với Tống Triêu Độ, y không cho là có chuyện gì, bởi vì y biết Tống Triêu Độ chưa chắc sẽ làm gì y. Nhưng khi y nghe được Hạ Tưởng tự giới thiệu, tâm trạng y liền tụt xuống...
Chọc ai không chọc, sao lại chọc vào Hạ... Tưởng!
Là một quan lớn cấp phó tỉnh trẻ tuổi nhất trong nước, uy danh của Hạ Tưởng rất thịnh, đối với Ti Phương Chính cũng là như sấm bên tai, huống chi gần đây Nha Nội có việc cần nhờ Hạ Tưởng, nhiều lần nhắc tới Hạ Tưởng như thế này như thế kia, khiến cho hình tượng Hạ Tưởng trong cảm nhận của y cao lên rất nhiều.
Tuy là một chuyện nhỏ ngẫu nhiên phát sinh, ngay cả Hạ Tưởng cũng chỉ một chốc là quên, lại không ngờ, bởi vậy mà hắn và Ti Phương Chính kết chặt với nhau khăng khít, đúng rồi, còn có Ti Nam – con trai Ti Phương Chính.
Ngày hôm sau, sáng sớm Hạ Tưởng đã nhận được điện thoại của Cổ Thu Thật.
- Hạ Tưởng, tôi tôi không muốn lộ diện, nhưng Hạo Thiên không đồng ý, ông ta nói tôi và cậu quan hệ tốt, tôi ra mặt sẽ có hiệu quả tốt hơn nhiều. Không có biện pháp, tôi chỉ có thể cố hết sức, bây giờ cậu tới phòng 21 ở Nam Các đi.
Buông điện thoại, Hạ Tưởng duỗi người, lắc đầu cười, Trần Hạo Thiên thật đúng là rất kiên nhẫn, phỏng chừng ông ta cũng biết trừ phi hắn gật đầu đồng ý, nếu không muốn thông qua mấy trạm kiểm soát đưa hắn từ tỉnh Tề đến Lĩnh Nam, gần như là nhiệm vụ bất khả thi.
Hạ Tưởng hiểu ra mọi chuyện, không khỏi cười cười, hoá ra trong lúc vô tình hắn đã có quyền quyết định được hướng đi của chính mình ở một trình độ nhất định!
Nam Các ở ngoại ô phía Nam Bắc Kinh, là một nơi non xanh nước biếc, phong cảnh rất đẹp, không khí cũng không tệ, Hạ Tưởng phát hiện, Bắc Kinh hoá ra cũng có cảnh đẹp khắp nơi, chẳng qua bình thường ít để ý thôi.
Suy nghĩ lại một chút, cũng không phải hắn ít để ý, mà là rất nhiều cảnh đẹp không lộ ra ngoài, người thường không thể biết.
Hạ Tưởng vội vàng đi đến, không muốn để hai vị Ủy viên bộ Chính trị Trần Hạo Thiên và Cổ Thu Thật chờ hắn, không ngờ khi hắn đến nơi, Trần Hạo Thiên và Cổ Thu Thật đã tới rồi, khiến cho hắn không khỏi xấu hổ. Dù sao hắn mới là cấp Phó tỉnh, bình thường hay nói chuyện với Cổ Thu Thật, không cảm thấy có gì, hôm nay bởi vì có Trần Hạo Thiên, hắn mới bỗng nhiên kinh hãi, hai Ủy viên bộ Chính trị cùng nhau chờ hắn, mặt mũi hắn thật sự là quá lớn rồi.
Phải biết rằng, Ủy viên bộ Chính trị trong nước tổng cộng mới hơn 20 người, đều là chính trị gia cao cấp nhất.
Cũng may bình thường Hạ Tưởng hay đến nhà ông cụ họ Ngô, quan hệ chặt chẽ với thế lực gia tộc, lại vừa mới gặp mặt Tổng bí thư, còn gần như thành thông gia, mặc dù không đến mức ngạo nghễ, nhưng lực lượng của hắn cũng rất đủ rồi.
- Khiến hai vị lãnh đạo chờ tôi, thật sự ngại quá.
Hạ Tưởng vội vàng tỏ ra khiêm tốn, mặc kệ như thế nào, thái độ cũng phải khiêm tốn.
Trần Hạo Thiên xếp hạng cao hơn Cổ Thu Thật, cho nên ông ta bắt tay với Hạ Tưởng trước:
- Phó Bí thư Hạ, không cần khách khí, cũng không phải người ngoài.
Phòng 21 của Nam Các, Hạ Tưởng nghĩ chỉ là một căn phòng, kỳ thật không phải, là một tầng nhỏ. Căn nhà không lớn, cao hai tầng, diện tích bằng một căn biệt thự, xây dựng theo kiểu giả cổ, hơn nữa tất cả đều làm từ gỗ, bước trên đó tạo ra tiếng kẽo kẹt, có một cảm giác khác lạ.
Hôm nay thời tiết lại không tệ, xem như một ngày trời nắng ấm áp hiếm thấy, Hạ Tưởng và Trần Hạo Thiên, Cổ Thu Thật ngồi ở trên lầu, hóng gió uống trà, cũng là nhàn nhã thanh tịnh.
Chẳng qua nhàn nhã chỉ là vẻ ngoài, thanh tịnh thì là vì gió mát, mà không phải mấy người đang ngồi.
Theo thường lệ, Trần Hạo Thiên mở đầu câu chuyện, Cổ Thu Thật chỉ phụ họa vài câu, cũng không ủng hộ, khiến Hạ Tưởng hiểu được Cổ Thu Thật rất tôn trọng ý kiến của hắn, không hề ra mặt khuyên bảo hắn đi đến Lĩnh Nam.
Trần Hạo Thiên nói vài chuyện phiếm, xem như mở đầu, rồi mới nhắc tới chuyện chính:
- Nghe nói ngày hôm qua cậu gặp Tổng bí thư?
- Đúng vậy.
Hạ Tưởng gật đầu thừa nhận, cũng không nói nhiều.
Trần Hạo Thiên mỉm cười liếc mắt nhìn Cổ Thu Thật một cái, khẽ gật đầu nói:
- Phó Bí thư Hạ, thật sự không chịu đến Lĩnh Nam giúp tôi?
Lần đầu tiên, một Ủy viên bộ Chính trị dùng giọng điệu nhờ vả nói chuyện với một Phó bí thư, quả thật là một cảnh tượng cực kỳ hiếm thấy trong cuộc sống chính trị. Chỉ có điều, ngoài sự vinh hạnh trong lòng, Hạ Tưởng vẫn kính cẩn mà giữ vững lập trường như cũ, đáp:
- Nếu cá nhân tôi thì chuyện ở tỉnh Tề chưa xong, tôi hy vọng trước sau vẹn toàn. Nếu cơ quan sắp xếp thì cá nhân tôi sẽ phục tùng quyết định của cơ quan.
Trần Hạo Thiên nhìn Hạ Tưởng hồi lâu, sau đó bỗng nhiên đứng lên, giọng điệu có vài phần nghiêm khắc:
- Hạ Tưởng, tôi mấy lần mời cậu, cũng đưa ra đủ thành ý, cậu đều không nể mặt chút nào, chẳng lẽ cậu không sợ đắc tội tôi chút nào? Tôi lại nói cho cậu biết, đắc tội Trần Hạo Thiên tôi, hậu quả cũng rất nghiêm trọng!