Số lần đọc/download: 904 / 19
Cập nhật: 2020-09-23 22:20:26 +0700
Chương 1719: Tình Thế Lớn
T
hời gian buổi trưa đến rất nhanh, ánh mặt trời buổi trưa vàng óng cũng khiến cho người ta cảm thấy nóng hơn. Sau khi uống liên tiếp vài chén trà, trên trán Hạ Tưởng cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Ngô Tài Dương vẫn chưa có gì, sắc mặt vẫn rất bình thường, ông cụ Ngô càng thong dong thư thả, không cho Hạ Tưởng đụng tay vào, tự rót ình một chén trà. Mặc dù trà đã nhạt, nước chỉ còn âm ấm, ông vẫn thưởng thức được vị ngon như thường lệ, dường như trà nhạt thì dư vị sẽ thấm lâu hơn.
Giống như một câu nói rất bình thường cũng khiến người ta phải cảm thấy chấn động.
Ông cụ Ngô nhìn thấu thế sự, Trần Hạo Thiên cũng hiểu khó khăn nhất của anh ta khi muốn vào Thường vụ đang nằm ở đâu, chỉ có Hạ Tưởng vẫn còn khá mơ hồ. Nhưng sau khi thấm thía lời nói của anh cụ Ngô, Hạ Tưởng mới giật mình hiểu ra, mới hiểu được việc Trần Hạo Thiên mời hắn đến Lĩnh Nam, còn có dụng tâm rất sâu xa.
Không phải vì hắn thực sự có thủ đoạn biết phối hợp, là điểm để các thế lực giao lưu, mà vì hắn còn khá trẻ!
Không sai, dùng tuổi trẻ của hắn để làm nổi bật tuổi trẻ của Trần Hạo Thiên.
Bởi vì khó khăn lớn nhất của Trần Hạo Thiên khi vào Thường vụ chính là vì tuổi trẻ của anh ta!
Trần Hạo Thiên còn khá trẻ, nếu như sang năm thuận lợi vào Thường vụ, cũng là người trẻ tuổi nhất, mà quy luật bất thành văn là, 67 tuổi là tuổi tối đa vào Thường vụ, nhưng thời gian tham gia Thường vụ không lâu.. 70 tuổi, về căn bản là không thể tham gia Thường vụ được nữa. Trong số những Ủy viên chính trị có đủ tư cách lý lịch để gia nhập Thường vụ trong nhiệm kì mới này, không loại trừ có khả năng có một cấp vượt qua Ủy viên bộ Chính trị, trực tiếp lấy thân phận Ủy viên Quốc vụ mà vào Thường vụ, nhưng khó khăn khá lớn. Ngoài Đại Phục Thịnh ra, Trần Hạo Thiên là người trẻ tuổi nhất!
Đại Phục Thịnh nhất định vào Thường vụ, bởi vì là một người Tổng bí thư tận lực bồi dưỡng, cương vị làm người kế nhiệm Tổng bí thư của Đại Phục Thịnh, sớm đã được định từ mấy năm trước. Trần Hạo Thiên và Đại Phục Thịnh sinh cùng năm, Đại Phục Thịnh nhất định phải vào Thường vụ, Trần Hạo Thiên thân là người cùng một phe, thì nguy hiểm tương đối nhiều.
Bởi vì với độ tuổi của Trần Hạo Thiên, nếu đúng ý nguyện năm sau vào Thường vụ, nói không chừng phải đảm nhiệm ba nhiệm kì. Sự việc có vẻ trở nên phức tạp, vì Trần Hạo Thiên không phải là người được lựa chọn kế nhiệm, đảm nhận ba nhiệm kỳ thì lý lịch cũng tương đối dày rồi.
Mà tình hình chính trị trong nước từ trước đến nay đều có một nguyên tắc bất biến, trừ việc phải duy trì sự cân bằng tinh tế và để cho các phái hệ bằng lòng ra, thì việc chiếu cố cho các đồng chí lão thành hơn một chút đảm nhiệm một nhiệm kỳ Thường vu, cũng là điều hợp tình hợp lý. Cũng tức là khả năng Trần Hạo Thiên phải hoãn lại một nhiệm kỳ, trước tiên đến Bắc Kinh đảm nhiệm chực vụ phó Tổng giám đốc một nhiệm kỳ, sau đó nhiệm kỳ sau quay lại gia nhập Thường vụ cũng có thể xảy ra.
Tuy nhiên dựa vào biểu hiện của Trần Hạo Thiên để xem xét, lại dựa vào sự nhắc nhở của ông cụ, Hạ Tưởng hiểu, e rằng những người muốn Trần Hạo Thiên lui lại một nhiệm kỳ không phải là ít. Nhưng với hành động vội vàng lôi kéo hắn đến Lĩnh Nam của Trần Hạo Thiên thì biết, Trần Hạo Thiên không muốn nhường bước.
Cũng đúng, nhường bước trên lĩnh vực chính trị dường như từ sau Ngiêu, Thuấn, Vũ trở đi, hình như không còn ai có thể đạt được mức độ đạo đức cao như thế nữa.
Hạ Tưởng có thể hiểu được tâm tư của Trần Hạo Thiên, nếu như nhường bước trong nhiệm kỳ này, nhiệm kỳ sau tình thế ra sao vẫn còn chưa rõ, không bằng bây giờ cứ ngồi lên vị trí này, chỉ cần ngồi lên thì khó mà xuống được. Nhưng nếu bây giờ không ngồi lên được thì ai dám chắc nhiệm kỳ sau có thể ngồi lên?
Không ai có thể đảm bảo.
Cho nên nếu bây giờ hắn đi Lĩnh Nam, không những có thể giúp Trần Hạo Thiên lập công, diệt hỏa trừ nan, mà còn có thể có thể mượn sức gió đông. Gió đông ở đây là sự hỗ trợ từ phía thế lực gia tộc, chính là ưu thế của tuổi trẻ của hắn, chính là mối quan hệ phức tạp từ khắp nơi của hắn.
Không đề cập đến mối quan hệ giữa hắn với phe bình dân đã đến mức độ bất hòa nhất định, nhưng mối quan hệ của hắn với phe phản đối đã có dấu hiệu hòa hoãn, tạm thời vẫn có khả năng bắt tay, bởi vì lập trường của hắn ở tỉnh Tề hiển nhiên rất có hiệu lực với phe đối lập.
Hơn nữa dựa vào ưu thế tuổi trẻ của hắn, Trần Hạo Thiên có thể dùng để chứng minh, chứng tỏ tư tưởng lựa chọn nhân tài không theo một quy định khuôn mẫu nào của Trần Hạo Thiên, hoàn toàn phù hợp với chính sách chọn cán bộ trẻ tuổi tài giỏi của Trung ương dịp gần đây, cũng tạo dựng thêm ưu thế cho Trần Hạo Thiên vào Thường vụ.
Kế sách một công đôi việc thật sự rất thông minh.
Có thể là để cho Hạ Tưởng hiểu và phân tích hướng đi của cục diện chính trị từ nay về sau, ông cụ Ngô sau khi đưa ra vấn đề, thì không nói thêm lời nào nữa, điềm nhiên ngồi uống trà, mắt mơ màng nhìn lên trời xanh.
Trời, xanh đến mức làm cho con người ta cảm thấy trống trải, xanh đến mức người ta cảm thấy bất an, nhưng cũng làm cho tâm trạng thoải mái hơn nhiều.
Ngô Tài Dương cũng không nói gì, nhưng y cũng không uống trà, chỉ ngồi im. Ba người ngồi đối mặt nhau, chỉ nghe tiếng gió xào xạc bên tai,, gió mãi thổi giữa trời suốt mấy ngàn năm nay, không cần quan tâm đến thế gian khó khăn và lòng người bất bình, thỏa sức đi lại giữa lịch sử và thời gian.
Hạ Tưởng cũng không ngừng như con thoi đưa qua đưa lại giữa hiện thực và tương lai.
Cũng không biết là cứ thế bao lâu, có người đứng ở phía xa xa hỏi vọng xem có thể ăn cơm chưa, ông cụ Ngô mới sực tỉnh, vẫy vẫy tay trả lời:
- Mười phút nữa nhé.
Mười phút, đủ để Hạ Tưởng nghĩ thông suốt nhiều chuyện.
Đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Bí thư Trần không phải ai khác, mà chính là bản thân y. Hạ Tưởng nghĩ thông suốt một tình tiết then chốt trong đó, hắn đi Lĩnh Nam, ưu điểm là có thể rèn luyện bản thân tốt hơn. Có kinh nghiệm chính trị ở Lĩnh Nam, đối với con đường sau này, cũng là một bài học quan trọng cần phải có. Nhưng điểm xấu là, nếu ở Lĩnh Nam hắn dùng sức quá mạnh, sẽ đắc tội với những nhân vật lớn là đối thủ cạnh tranh trong cuộc đua vào Thường vụ của Trần Hạo Thiên. Và mối quan hệ hòa hoãn vừa mới được thiết lập với phe phản đối, cũng có thể vì thế mà lại rơi vào sự căng thẳng.
Lại thêm mối quan hệ bên ngoài hòa hoãn bên trong căng thẳng với phe bình dân, chỉ cần một chút vô ý, lần này hắn đi Lĩnh Nam, sẽ lại đâm đầu vào áp lực mà phe phản đối và phe bình dân liên kết tạo ra, đúng là đưa mình vào miệng cọp.
Bởi vậy, Hạ Tưởng đưa ra một kết luận kiên định - không đi cũng được.
- Không đi cũng được.
Ngô Tài Dương sau một lúc trầm mặc, cuối cùng cũng lên tiếng,
- Tôi nghĩ, cậu thực ra có thể đến Bắc Kinh an cư một hai năm, vừa hay Nội các chính phủ cũng đang trống một ghế Phó trưởng ban thư ký.
Hạ Tưởng không khỏi giật mình, Phó trưởng ban thư ký Nội các chính phủ cũng là cấp phó bộ, nhưng những công việc mà vị trí đó đảm nhiệm, cũng gần giống với Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy các tỉnh. Đề nghị của Ngô Tài Dương, không phải là để cho hắn đến phục vụ chủ tịch Quốc hội, mà là phục vụ Đại Phục Thịnh.
Nếu như hắn đoán không sai, nếu hắn đến Nội các chính phủ đảm nhận chức Trưởng ban thư ký, chắc chắn sẽ là Phó ban thư ký của Đại Phục Thịnh. Mà năm sau Đại Phục Thịnh thăng chức chính bộ, hắn cũng có thể được thăng một chức, được chính thức đãi ngộ như lãnh đạo cấp bộ.
Đãi ngộ cho Phó trưởng ban thư ký Nội các chính phủ cấp chính bộ, cũng có tiền lệ.
Nhưng Hạ Tưởng lần này lại có sự cố chấp trước nay chưa từng có, hắn không muốn rời tỉnh Tề lúc này. Bởi vì hắn biết, Ngô Tài Dương cũng vậy, lão Cổ cũng thế, sắp xếp đường đi cho hắn, không cần biết là đi lên bằng cách nào, đều có cùng mục đích nham hiểm giống nhau, đều là để trốn tránh một cửa khó khăn nhất của thế cục năm sau, đó là không muốn hắn vì thế cục cuối cùng của tỉnh Tề mà làm loạn với phe bình dân đến mức không thể hòa hoãn được.
Suy cho cùng vẫn phải hòa hoãn.
- Ăn cơm, chuẩn bị dọn cơm.
Ông cụ vẫy vẫy tay,
- Quyết định cuối cùng là ở cậu, tốt hay xấu chắc chắn cậu đều biết rõ cả rồi, còn vấn đề gì nữa không? Nếu không còn, chúng ta đi giải quyết vấn đề cái bụng đã nào...
- Bộ trưởng Ngô sang năm là Phó chủ tịch nước hay là Bí thư thường vụ, hay là...?
Hạ Tưởng nhân cơ hội này bèn hỏi câu mà trước nay ôm mãi trong lòng.
Theo tiền lệ thăng từ cấp Bộ trưởng bộ tổ chức Trung ương lên Ủy viên thường vụ, lại dựa vào thế lực và kinh nghiệm công tác của Ngô Tài Dương ở địa phương, nếu ông ta vào Thường vụ, sẽ không xếp hạng ở vị trí quá cao. Ban thường vụ quốc hội, Phó chủ tịch nước, hiệu trưởng trường Đảng là chức vụ hợp lí nhất, nhưng cũng có khả năng là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương.
Hạ Tưởng vừa dứt lời, ông cụ và Ngô Tài Dương nhìn nhau, rồi cùng cười ha ha.
Ông cụ lắc lắc đầu:
- Không nói, bây giờ không thể nói, nói cũng không biết phải nói thế nào.
Ngô Tài Dương lại có vẻ thích thú hỏi:
- Cậu hi vọng tôi sẽ đảm nhiệm chức vụ gì?
Hạ Tưởng cũng cười, suy nghĩ một chút:
- Tất nhiên trường hợp thứ nhất là tốt rồi. Trường hợp thứ nhất còn có thể kiêm nhiệm luôn Hiệu trưởng trường Trung ương Đảng, có liên quan đến công việc của Ngô Tài Dương hiện nay, cũng có lợi cho Ngô Tài Dương trong viêc tạo thế lực, bồi dưỡng thế hệ tiếp theo ra nhập Trung ương Đảng.
Ngô Tài Dương chỉ cười không trả lời, ngược lại còn đưa ra một một câu đố khác: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.
- Thế cậu thử nói xem, người đảm nhiệm chức bộ trưởng bộ Tổ chức Trung ương tiếp theo sẽ là ai?
Hạ Tưởng suy nghĩ một lúc, rồi trả lời:
- Mấy nhiệm kỳ Bộ trưởng bộ Tổ chức Trung ương trước, ảnh hưởng thế lực quá mạnh. Nhiệm kỳ sau có lẽ là một người nào đó đứng giữa các thế lực lên nhậm chức, bởi vì người kế nhiệm vị trí bộ trưởng bộ Tổ chức Trung ương còn nhiều trọng trách, phải gánh vác được trọng trách tuyển chọn và bồi dưỡng người nối nghiệp.
- Được, không tồi.
Ông cụ cười ha ha,
- Con mắt của cậu bây giờ càng ngày càng biết nhìn xa trông rộng, ngày càng có cảm giác tầng lớp rồi đấy. Tôi nghĩ, dù gì thì tôi cũng đợi sau khi cậu vào Cục rồi mới nhắm mắt, cần phải tận mắt nhìn thấy con đường sau này, xem cậu đi có ngày càng vững vàng hơn, quyết đoán hơn hay không.
Lúc ăn cơm, không có người ngoài, Ngô Tài Dương cũng ra mặt tiếp khách, cũng coi như là một bữa cơm quây quần của nhà họ Ngô.
Ông cụ rất thích thú, khó có cơ hội cùng Hạ Tưởng bàn luận chuyện quốc gia đại sự, càng hiếm gặp khi nói nhiều, lại chủ động đưa ra vấn đề:
- Theo tôi, Ban thường vụ nhiệm kỳ tới là chín người hay là bảy người, bây giờ vẫn chưa tiện nói. Chín người thì hơi nhiều, không có lợi cho việc xây dựng xã hội hài hòa. Chỉ cần nói nhiều một chút, liền ầm ĩ, rôm rả hẳn lên. Một khi ầm ĩ lên rồi, thì không dễ khống chế được nữa.
Chế độ chín người là kết quả cân bằng của mọi năm, cũng là kết quả đặc thù của thời kì chính trị đặc thù, chưa chắc đã bất lợi cho sự phát triển của xã hội, nhưng chắc chắn có nhiều hạn chế hơn là chế độ bảy người. Nếu thực sự khôi phục chế độ bảy người, e rằng đại kế gia nhập Thường vụ của Trần Hạo Thiên sẽ thất bại. Trần Hạo Thiên không muốn rút lui thì cũng phải rút lui, dù sao anh ta cũng vẫn còn trẻ!
Vào lúc quyết định, người trẻ tuổi cần phải nhường người già, cho dù không vừa lòng, nhưng xét ở góc độ chính trị và công bằng mà suy nghĩ thế cục, bảy ghế Ủy viên thường vụ Bộ chính trị, Trần Hạo Thiên chắc chắn không thể đạt được vị trí nào.
Nói cách khác, nếu như Hạ Tưởng đi Lĩnh Nam theo mong muốn của Trần Hạo Thiên, đợi đến khi Trần Hạo Thiên gia nhập Thường vụ thất bại, lại quay về Bắc Kinh, việc hắn đi Lĩnh Nam, không những phải trả giá nhiều, mà không thu được lợi lộc gì.
Sau khi nói chuyện với ông cụ Ngô và Ngô Tài Dương, Hạ Tưởng quyết định không đi Lĩnh Nam, cho dù rời khỏi tỉnh Tề, đến Nội các chính phủ đảm nhiệm vị trí Phó trưởng ban thư ký một thời gian, cũng tốt hơn việc đánh cược khi đi đến Lĩnh Nam.
Chỉ là buổi chiều xảy ra một chuyện, khiến Hạ Tưởng lại chìm vào thế tiến thoái lưỡng nan.