Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2238
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1398: Hỏi Kẻ Lắm Mồm Nơi Phố Phường Không Bằng Hỏi Người Chốn Thôn Quê.
háng bảy, Nam Giang bắt đầu bùng lên những mạch nước ngầm, gió thổi mây phun. Diêu Trung Tắc là phó bí thư tỉnh ủy được điều động đến mặt trận tổ quốc tỉnh, thế là được mọi người không ngừng nhắc tên.
Nếu so sánh với chuyện này thì càng nhiều người quan tâm đến sự kiện bí thư thị ủy Đông Hồng là Đậu Minh Đường được tỉnh ủy coi là nhân tuyển cho vị trí phó bí thư tỉnh ủy và đề cử lên trên. Tuy lời đề cử này còn chưa được tuyến trên cho ra định luận, thế nhưng vẫn hấp dẫn ánh mắt của nhiều người.
Khi Đậu Minh Đường trổ hết tài năng thì ánh mắt những người chú ý lên Vương Tử Quân căn bản giảm đi.
Sáng thứ bảy Vương Tử Quân lái xe rất nhàn nhã, lần này hắn đi đến thành phố Lâm Hồ, ngồi phía sau còn có Mạc Tiểu Bắc và Tiểu Bảo Nhi.
Vương Tử Quân đến thành phố Lâm Hồ cũng không phải vì hứng thú nhất thời mà cải trang vi hành, sở dĩ hắn đến Lâm Hồ là bởi vì hai ngày trước lão gia tử gọi điện thoại đến, để cho Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc đến quận Hồ Đông thành phố Lâm Hồ thăm hỏi một người bạn gì của mình.
Người kia kết bạn với Mạc lão gia tử trong thời chiến tranh cách mạng, nói đơn giản thì năm xưa Mạc lão gia tử bị thương, được người chiến hữu đưa về nhà dưỡng thương, thế cho nên tình cảm giữa hai nhà bắt đầu khăng khít.
Khi người ta có tuổi thì thường hoài cựu, lúc này sức khỏe của Mạc lão gia tử lại không được như trước kia, thế cho nên tâm lý nhớ bạn cũ càng bành trướng.
Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc căn bản có thái độ trăm phần trăm chấp hành yêu cầu của Mạc lão gia tử. Lần này bọn họ đi đến thành phố Lâm Hồ bằng xe của Mạc Tiểu Bắc, vì vậy một nhà nhìn giống như đang đi du lịch.
- Tiểu Bắc, em có từng đến nhà ông cụ bạn của ông hay không? Vương Tử Quân vừa lái xe vừa hỏi Mạc Tiểu Bắc.
Mạc Tiểu Bắc đã quen với phương thức nói chuyện của Vương Tử Quân, nàng ôm Tiểu Bảo Nhi vào lòng rồi nói khẽ: - Em đã từng đến một lần, nhưng đã hơn mười năm rồi.
Mười năm đã qua, bây giờ muốn tìm đến chỗ cũ căn bản cũng không phải chuyện dễ dàng, căn bản đã thay đổi khá nhiều rồi.
- Tiểu Bắc, bạn của ông đang làm gì?
- Lần trước em đến thì nhà bọn họ làm nông.
"Làm nông?" Vương Tử Quân chợt có chút sững sốt, sau đó hắn dùng giọng nghi ngờ hỏi: - Anh cũng hiểu tính cách của ông, đáng lý ông phải...
Vương Tử Quân muốn nói gì thì Mạc Tiểu Bắc hiểu rõ ràng, nàng cau mày một lúc, sau đó mới khẽ nói: - Em có nghe bố nói về việc này, năm đó ông định sắp xếp cho con thứ hai của ông Lý đến bên cạnh mình, thế nhưng ông Lý từ chối. Nghe bố nói thì ông Lý là một người chú trọng thi thơ.
Mạc Đông Tường là một người kiêu ngạo, có thể làm cho lão đánh giá như vậy, ông cụ kia trong mắt lão cũng không phải tệ.
Vương Tử Quân chạy xe mất hai giờ từ thành phố Đông Hồng đến Lâm Hồ, khi bọn họ đến nơi thì mặt trời đã ngã về tây, những ánh nắng nóng bỏng đang bao phủ mặt đất.
- Có lẽ rẽ sang bên kia là đến. Mạc Tiểu Bắc giống như đã từng đi qua nơi này, nàng lên tiếng chỉ huy Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân từng đến thành phố Lâm Hồ, nhưng hắn chủ yếu đến là nghiên cứu công tác, đừng nói là biết được đường, dù đi đến nơi nào cũng không cần hắn quan tâm. Lúc này hắn đến thành phố Lâm Hồ tất nhiên là không biết được gì nhiều.
Lâm Hồ là một thành phố xếp hàng thứ ba trong tỉnh Nam Giang, dù cấp bậc hành chính chưa tăng lên thế nhưng lại phát triển cực nhanh ở phương diện kinh tế. Đường lớn trong thành phố bừng bừng sức sống, nhìn qua cực kỳ vui sướng và thoải mái.
Hèn gì thành phố Lâm Hồ có thể cho ra nhiều cán bộ cấp tỉnh như vậy, dựa vào tình huống hiện tại của thành phố Lâm Hồ, ai có thể nghĩ trước đây mười năm đây chỉ là một thành phố cấp ba của tỉnh Nam Giang.
- Ôi, hình như đi nhầm rồi. Khi đi đến tận cùng thì căn bản mới phát hiện đây là ngõ cụt, Mạc Tiểu Bắc chợt vươn đầu lưỡi rồi dùng giọng thẹn thùng nói.
Mặc dù trên xe có hệ thống định vị toàn cầu, thế nhưng dù sao thì bọn họ cũng đang đi tìm người, không có tiêu chí nào rõ ràng. Vì vậy ngoài chuyện xuống xe hỏi một câu thì cũng chỉ căn cứ vào trí nhớ của người từng đến một lần là Mạc Tiểu Bắc, cố gắng để ý xem người kia đang ở nơi nào.
Lại gặp một con hẻm cụt, Vương Tử Quân đã chạy đi khá lâu, bây giờ cũng mất kiên nhẫn. Hắn dừng xe ở ven đường rồi dùng giọng chứng thực nói: - Tiểu Bắc, em xác định nơi này thật sao?
Mạc Tiểu Bắc chợt nhíu mày, nàng dùng giọng khó hiểu nói: - Em nhớ rõ là chỗ này, vì sao lại không đi được nữa chứ?
Vương Tử Quân nghe những lời như vậy thì đành thôi, hắn nở nụ cười trêu chọc nói: - Xem ra cũng không trông cậy vào vợ được nữa rồi, chỉ có thể để anh tự đi hỏi mà thôi.
Sau khi hỏi thăm một lúc, Vương Tử Quân cuối cùng đã hỏi ra một con đường khác, xe lại tiếp tục chạy đi.
Một khu dân cư cũ kỹ hiện ra trước mặt, Vương Tử Quân thở dài một hơi, cuối cùng cũng xem như đến đúng mục đích. Khi hắn chẩn bị lái xe đi vào, chợt nghe thấy Tiểu Bảo Nhi nói: - Bố, bố xem đó là cái gì kìa?
Vương Tử Quân nhìn về phía con trai đang chỉ, chợt thấy nơi đó có một chậu hoa nhỏ. Hắn đang cảm thấy phấn chấn tinh thần, đang định nói hai câu với con trai, nhưng lúc này kinh nghiệm lái xe nhiều năm đã buộc hắn phải thắng gấp lại.
- Két. Tiếng thắng chói tai vang lên bên tai Vương Tử Quân, khi âm thanh này vang lên, xe nhanh chóng dừng lại trước một miệng cống dài hơn nửa mét. Nếu như không phải thắng kịp thời, chỉ sợ xe đã lao vào trong miệng cống kia rồi.
Tuy cái cống kia căn bản không làm tổn hại cho người ngồi trên xe, thế nhưng Vương Tử Quân cũng không dám chậm trễ, như vậy sẽ không phải sinh ra va chậm mạnh.
- Ai mà đào một cái cống như vậy ở chỗ này? Đúng là thiếu đạo đức. Vương Tử Quân nhìn miệng cống mà không khỏi hoảng sợ. Khi ở trên xe thì không những hắn mà vợ và con cũng bị chúi về phía trước, nếu hai vợ con đập đầu vao kính thì hắn cũng rất đau lòng.
Mạc Tiểu Bắc nhíu mày ôm Tiểu Bảo Nhi xuống xe. Khi bọn họ xuống xe mới phát hiện cũng không phải chỉ có một đoạn nhỏ mà thôi, có người đào một cái hố rộng hơn một mét bằng chiều rộng của mặt đường, căn bản ngăn trở những người đi ra đi vào trong tòa nhà kia.
Vương Tử Quân nhìn mặt cống mà không khỏi lóe lên một ý nghĩ, nhưng bây giờ hắn không phải đễn xử lý công tác, thế cho nên cũng không có tâm tư dò xét, thế là nhanh chóng đi về phía tấm ván gỗ nhỏ bắc ngang qua mặt cống.
Vương Tử Quân đi qua tấm ván, vợ con cũng nhanh chóng theo sau, cả ba người đi vào trong khu dân cư, leo lên lầu. Khi Mạc Tiểu Bắc gõ một cánh cửa phòng ở lầu hai, chợt nghe bên trong có người nói: - Các người không cần đến lãng phí thời gian, nhà của chúng tôi chỉ có một ý kiến, đó là không đồng ý với điều kiện của các anh.
Những lời này càng làm cho Vương Tử Quân hiểu chuyện vừa rồi là có gì xảy ra. Khi hắn chuẩn bị mở miệng thì Mạc Tiểu Bắc đã dùng giọng trong trẻo nói: - Ông Lý có ở nhà không, cháu là Mạc Tiểu Bắc.
Ba chữ Mạc Tiểu Bắc thật sự có tác dụng, cánh cửa đang đóng chặt chợt mở ra, bên trong đi ra một người đàn ông hơn ba mươi tuổi. Người đàn ông kia nhìn Mạc Tiểu Bắc và Vương Tử Quân, sau đó mới giống như nghĩ ra điều gì đó: - Cô...Cô là Mạc Tiểu Bắc sao?
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của người đàn ông kia thì thấy giống như biết Mạc Tiểu Bắc, nhưng bộ dang hiện tại của Mạc Tiểu Bắc làm cho đối phương căn bản không nhận ra.
Mạc Tiểu Bắc nhìn người đàn ông kia, sau đó nàng khẽ chần chờ rồi hỏi: - Em là Mạc Tiểu Bắc, anh là Nhị Kiếm có phải không?
Người kia nghe thấy Mạc Tiểu Bắc gọi được tên mình thì vẻ mặt có chút hưng phấn, hắn nhanh chóng hô vào trong nhà: - Ông ơi, bố ơi, là người nhà của ông Mạc.
Khi người đàn ông này lớn tiếng kêu lên, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đi ra, lão nhìn rồi cười cười với Mạc Tiểu Bắc: - Tiểu Bắc đấy à, vào nhà đi cháu.
Căn hộ không lớn, khi Vương Tử Quân đi vào thì bên trong có bảy tám người, thế nên một nhà Vương Tử Quân đi vào càng làm cho căn hộ thêm chật chội. Căn hộ này có hình thức không tồi, ba gian đều có ánh sáng mặt trời, chỉ là diện tích hơi nhỏ mà thôi. Nhìn vào phong cách lắp đặt thiết bị, rõ ràng là những thứ đã cách đây hơn chục năm, cho thấy chủ nhân của căn hộ cũng không phải là người có tiền.
- Tiểu Bắc, cháu từ thủ đô đến sao? Người mở miệng là một ông cụ tóc bạc, tuy đã lớn tuổi nhưng giọng nói vẫn khá lớn, lão nói chuyện với Mạc Tiểu Bắc bằng giọng điệu có vài phần thân thiết.
Vương Tử Quân nhìn ông lão, hắn cảm thấy người này căn bản khá đẹp lão. Tuy tuổi tác có hơi cao thế nhưng tinh thần của ông lão lại cực kỳ tốt.
- Không phải, ông lý, bây giờ cháu và Tử Quân đang công tác ở Nam Giang. Mạc Tiểu Bắc nói rồi chỉ tay vào Vương Tử Quân rồi nói: - Ông Lý, đây là chồng cháu.
Mạc Tiểu Bắc giới thiệu, Vương Tử Quân đưa mắt nhìn khắp bốn phía. Hắn phát hiện người đàn ông mở cửa cho nhà mình vừa rồi nghe Mạc Tiểu Bắc giới thiệu mà vẻ mặt có chút ảm đạm, nhưng ngay sau đó lại lộ ra nụ cười.
Vương Tử Quân biết rõ tình huống kia có ý nghĩa là gì, mà thế sự thường là như vậy, hắn bây giờ cũng không còn là một người quá đơn giản khi quan sát tình huống chung quanh.
- Ha ha, mới đó đã hơn hai mươi năm rồi, nha đầu này bây giờ đã lớn, tính thời gian thì cũng nên kết hôn là vừa. Mạc lão vẫn khỏe đấy chứ? Ông lão được Mạc Tiểu Bắc gọi là ông Lý nở nụ cười cực kỳ từ ái, thậm chí Vương Tử Quân cảm thấy ông lão kia còn chuyển dời nụ cười sang người mình.
Vương Tử Quân cảm thấy rất có lòng tin với mình, thế nhưng hắn biết rõ đây là ông cụ yêu ai yêu cả đường đi lối về. Sở dĩ mình nhận được đãi ngộ như vậy, cũng là vì ông cụ nể mặt Mạc Tiểu Bắc mà thôi.
Sau khi cả nhà Vương Tử Quân ngồi xuống, người nhà ông Lý đến rót trà, Vương Tử Quân uống trà rồi nghe người nhà ông Lý trò chuyện với Mạc Tiểu Bắc. Đừng thấy Mạc Tiểu Bắc bình thường ít nói mà lầm, nhưng lúc này nàng đến nhà ông Lý lại tỏ thái độ khác thường làm cho Vương Tử Quân giật mình không thôi.
Ông Lý nghe nói đến Mạc lão gia tử thì thổn thức một lúc lâu, tỏ vẻ hoài niệm. Sau đó ông cụ nói với Mạc Tiểu Bắc: - Cháu đã đến Nam Giang, sau này dễ gặp lại hơn, khi có thời gian rảnh thì đến chỗ ông một chút, nhìn thấy cháu thì ông cũng không quá nhớ nhung Mạc lão.
Mạc Tiểu Bắc cũng không lưỡng lự mà đồng ý lời mời của ông Lý. Lúc này ông Lý cũng rất thích Tiểu Bảo Nhi, liên tục sờ đầu cậu bé, sau đó phân phó con tìm một quán cơm để cả nhà đi dùng cơm.
Nói thật thì Mạc Tiểu Bắc căn bản không giỏi ăn nói, ngược lại tính cách của nàng có vẻ hơi lạnh nhạt. Phải nói là sau khi kết hôn thì nàng có chuyển biến nhiều hơn. Chưa nói đến phương diện khéo hiểu lòng người, hơn nữa còn có thể nói vài lời nghênh đón, cũng càng biết phát triển câu chuyện. Vì vậy cho đến bây giờ thì nàng căn bản đã có thể cung kính trò chuyện vui vẻ với ông Lý, thế cho nên làm cho ông Lý rất vui.
Nhưng một lúc sau thì Mạc Tiểu Bắc đã lộ nguyên hình, bắt đầu trầm mặc không nói thêm nhiều điều. Ông Lý cũng nói nhiều và có chút mệt mỏi, còn Mạc Tiểu Bắc thì bắt đầu thu người vào trong hồ lô của mình.
Dù nói từ phương diện nào thì cũng đến nhà người ta làm khách, Vương Tử Quân là chồng của Mạc Tiểu Bắc, lúc này phải lên tiếng thay cho vợ, thế cho nên hắn nhanh chóng mở miệng tiếp nhận đề tài câu chuyên.
Vương Tử Quân căn bản là người giỏi ăn nói, hắn dùng mười phút để trở thành trung tâm câu chuyện trong nhà ông Lý. Từ ông Lý đến tình địch của mình hai mươi năm trước là người đàn ông ra mở cửa, Vương Tử Quân căn bản đều trò chuyện vui vẻ.
Cũng vì nói chuyện với nhau mà Vương Tử Quân biết được anh Nhị Kiếm trong miệng của Mạc Tiểu Bắc có tên là Lý Kiếm Tú. Mạc Tiểu Bắc sở dĩ gọi Lý Kiếm Tú là Nhị Kiếm, cũng là vì người này đứng thứ hai trong nhà.
Tuy Lý Kiếm Tú cảm thấy không thoải mái vì Vương Tử Quân lấy Mạc Tiểu Bắc, thế nhưng hắn vẫn có thể mở miệng nói chuyện vui vẻ với Vương Tử Quân. Sau khi nói vài câu, Vương Tử Quân nói đến câu chuyện vừa rồi của mình, nói rằng Mạc Tiểu Bắc đi tìm đường rất lâu, kết quả dừng lại ở con cống trước khu dân cư.
Những chuyện nhỏ nhặt này vốn có chút hài hước, nhưng lúc này cả nhà ông Lý lại trầm mặc. Lý Kiếm Tú thấy không có ai lên tiếng, hắn mới mở miệng giải vây cho Vương Tử Quân: - Thực tế Tiểu Bắc không nhớ lầm, chỗ đó xưa kia là đường, nhưng bây giờ đã bị người ta chặn lại.
Lý Kiếm Tú còn muốn nói tiếp, thế nhưng lúc này bên ngoài có người gõ cửa. Ông Lý nhíu mày, Lý Kiếm Tú nhanh chóng đi mở cửa, khi cửa mở ra thì có bốn năm người từ bên ngoài đi vào.
Đi đầu là một người đàn ông to béo, người này đeo một chiếc kính mát giống như đang muốn nói mình không phải là người tốt. Khi hắn vào nhà thì dùng ánh mắt không chút kiêng kỵ quét qua gương mặt từng người.
Khi đến người Vương Tử Quân thì ánh mắt đối phương có hơi chững lại, nhưng khi đến Mạc Tiểu Bắc thì ánh mắt có vài phần giật mình. Mặc dù Mạc Tiểu Bắc lúc này đã hơn ba mươi, thế nhưng nhìn qua vẫn cực kỳ quyến rũ xinh đẹp.
- Ông Lý, người thân đến nhà chơi sao? Tên đàn ông to béo cười cười với ông Lý, sau đó dùng giọng ngoài cười trong không nói.
Ông Lý tuy không muốn phản ứng với tên đàn ông béo kia, thế nhưng lão vẫn trầm giọng nói: - Lưu Nhị, có người thân đến nhà tôi chơi, anh có chuyện gì không? Nếu như không có gì, tôi cũng không có thời gian tiếp đãi anh.
- Hì hì, ông Lý không có thời gian tiếp đãi tôi, nhưng công tác của tôi lại có chuyện cần tìm ngài. Ngài cần gì phải nói những lời như vậy, chỉ cần ngài đồng ý, hôm nay tôi xin mời rượu cả nhà. Lưu Nhị nói rồi nhìn sang Mạc Tiểu Bắc: - Xem như hôm nay mở tiệc tẩy trần cho em gái kia.
- Lưu Nhị, không có việc gì của anh ở chỗ này, anh cũng đừng nói lung tung. Lý Kiếm Tú chợt đứng lên nói với Lưu Nhị bên kia.
Bí Thư Trùng Sinh Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu Bí Thư Trùng Sinh