Số lần đọc/download: 16278 / 486
Cập nhật: 2015-10-29 03:32:08 +0700
Chương 930: Đây Là Cửu Kiếp!
G
iờ phút này, khắp cả Trung Đô thành đều là tiếng người ồn ào, gần như muốn nổ tung vậy.
Vẫn có rất nhiều người đang tràn vào, vẫn có vô số cuộc chiến diễn ra, bị giết, giết người...
Vẫn có vô số hóa thi phấn vương vãi...
Bốn phương tám hướng, gần như đã biến thành đại hải sôi trào, càng lúc càng kịch liệt, chậm rãi áp thẳng về phía trung tâm. Đó là đám người Kỷ Mặc Cố Độc Hành đang tạo ngôn luận tứ phía, nói Pháp Tôn chính là Thiên ma, khiến đám đông trở nên hỗn loạn.
Ngươi tin hay không là một chuyện. Có thể tin, cũng có thể không tin. Chuyện này không ép buộc được. Nhưng chỉ cần tạo ra tin đồn rồi, tới thời khắc nhất định, mọi người sẽ phát hiện...
Đây có lẽ là thật!
Đây có lẽ là thật!
Đây là sự thật!
Đây là sự thật!
Thanh âm chiến đấu kịch liệt không ngừng vang lên, cũng là cửu kiếp huynh đệ đang chính diện đối chiến với chấp pháp giả.
"Trung Đô thành có diện tích bao nhiêu?" Sở Dương chậm rãi đặt câu hỏi.
"Tổng cộng không nhiều lắm. Tổng cộng bất quá chỉ có ngàn vạn người đang cư trú. Nếu như nói tới sức chứa tối đa, cũng chỉ gấp ba bốn lần là chật ních rồi." Sở Dương tự hỏi tự đáp: "Nhưng hiện tại, người từ bên ngoài tới đã vượt xa con số này."
"Cho nên ở xung quanh, hẳn cũng là loại cảnh tượng này."
“Vậy... số người bị Thiên Đỉnh thịnh hội hấp dẫn tới, chắc hắn cũng phải gần tới một ức!"
"Cứ suy luận như vậy, toàn bộ Cửu Trọng Thiên, gần như tất cả cao thủ đều đã tập trung ở nơi này! Võ giả không tới, trăm không có một, thậm chí là ngàn không có một!"
Sở Dương hít một thật sâu, lầm bẩm: "Chẳng lẽ... thật là thiên ý, hay là có người đằng sau, muốn nhân cơ hội này, muốn đại thanh tẩy Cửu Trọng Thiên một lần?"
Nghĩ tới đây, Sở Dương đột nhiên không rét mà run.
Hắn nghĩ tới một chuyện. Ở vị diện khác, võ giả cấp bậc chí tôn đã có thể phi thăng tiến vào Cửu Trọng Thiên Khuyết rồi. Nhưng ở Cửu Trọng Thiên đại lục nàêu cầu ít nhất cũng phải đạt tới chí tôn cửu phẩm đỉnh phong, còn phải nhờ cơ duyên xảo hợp, mới có thể tiến thêm một bước.
Ngoại lệ!
Vì sao lại ngoại lệ!
Lắc đầu, Sở Dương không nghĩ tiếp nữa. Hiện tại suy nghĩ những điều này, hoàn toàn không có ích gì. Chờ sau này rồi nghĩ tiếp đi!
Trong phòng.
Mạc Thiên Cơ khoanh chân mà ngồi, chín miếng tiền đồng lơ lửng trên không trung trước mắt hắn, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chậm rãi xoay tròn.
Theo nó xoay tròn, một đám ký tự huyền ảo bỗng nhiên hiện ra giữa hư không, sau đó lại đột nhiên biến mất.
Ở trước mặt Mạc Thiên Cơ, bày chín chiếc bình nhỏ. Trong mỗi một chiếc, đều có một giọt máu, đỏ tươi, không biết dùng phương pháp gì mà chúng ta không hề đông lại.
Vừa rồi Lăng Mộ Dương tới, Mạc Thiên Cơ đương nhiên có cảm ứng, nhưng hắn tin tưởng một mình Sở Dương có thể ứng phó, cho nên căn bản không có ý định lộ diện. Ngoài ra cũng bởi vì hắn đang làm một chuyện càng thêm trọng yếu.
Trong Chưởng Ác Thiên Hạ thần công, có bao hàm một môn tâm pháp dị thường kỳ dị.
Do tu luyện giả làm chủ, ấy mỗi người một giọt tinh huyết.
Sau đó dùng máu trong tim tu luyện giả làm dẫn, trong một thời gian nhất định có thể khiến tâm ý tương thông.
Mạc Thiên Cơ thủy chung vẫn không an tâm an nguy mấy huynh đệ, không tiếc hao tổn tu vi, thi triển môn dị thuật này, cam đoan các huynh đệ có thể an toàn.
Tiền đồng xoay tròn trước mắt, tuy tốc độ rất chậm, nhưng dần dần lại tạo ra vô số đạo hư ảnh.
Theo hư ảnh càng ngày càng nhiều, suy diễn ra cũng càng ngày càng chân thực, đó là vô số khoảng mông lung. Dần dần, trong kim quang lộ ra một tia huyết sắc.
Dần dần, một tiếng đập rõ ràng mà mong manh từ trong hư ảnh truyền ra....
Thịch thịch, thịch...
Mạc Thiên Cơ kêu lên một tiếng đau đớn, ném một viên Cửu Trọng đan vào miệng, sau đó tay trái cầm đao, một đao phanh lồng ngực mình ra, trong miệng vết thương, một trái tim đỏ tươi đang mạnh mẽ đập.
Trên trán Mạc Thiên Cơ đổ ra mồ hôi lạnh ròng ròng, nhưng cánh tay hắn lại cực kỳ ổn định, đâm vào không chút do dự.
Mũi đao nhẹ nhàng lướt qua, đã đâm rách lớp da trái tim, một giọt máu tròn xoe nháy mắt chảy ra, mũi đao hất lên, đưa giọt máu đó ra khỏi lồng ngực, đồng thời Mạc Thiên Cơ ngửa đầu, Cửu Trọng đan trong miệng trôi xuống yết hầu. Cái này không hề chần chờ được, tâm tạng bị phá, trái tim bị tổn thương, hở ra một cái là nguy hiểm tới tính mạng. Nếu không phải Mạc Thiên Cơ có Cửu Trọng Thiên bản đầy đủ trong tay, cũng chưa chắc đã dám thử nghiệm mạo hiểm như thế!
Tay phải vung lên, chín chiếc bình trước mặt ba một tiếng, toàn bộ vỡ nát.
Chín giọt máu bên trong sưu một tiếng, bay lên giữa không trung.
Một giọt máu của Mạc Thiên Cơ bay vờn xung quanh người hắn, tạo nên hình dáng một trái tim.
Kim quang bạo phát, rực rỡ chói mắt.
Mạc Thiên Cơ lại phun ra một ngụm máu: "Thành!"
Chín miếng tiền đồng cùng ngưng định trên không trung, một trái tim hư ảo tuyên cáo thành hình, tiếp đó, tổng cộng mười giọt máu chậm rãi dung nhập vào hư không.
Chín miếng tiền đồng lần lượt quay trở lại trong tay Mạc Thiên Cơ, trên mặt Mạc Thiên Cơ nở một nụ cười, vết thương trên ngực cũng chậm rãi khép lại.
"Vù” một tiếng, hư không khôi phục quang đãng.
Nhưng cùng lúc đó, Sở Dương đang ngồi dưới lầu, đám người Mạc Khinh Vũ, Cố Độc Hành, Đổng Vô Thương đang chiến đấu bốn phía, bận tối tăm mặt mũi, đều cảm nhận được một cảm giác quỷ dị.
Chẳng biết tại sao, thanh âm Mạc Thiên Cơ chợt vang lên trong lòng: "Mọi người không cần kinh ngạc. Từ giờ trở đi, trong vòng ba mươi sáu canh giờ, nếu muốn nói chuyện với các huynh đệ thì hãy mặc niệm trong lòng một lần là được, mọi người nhất định có thể nghe được. Nếu như gặp phải nguy hiểm, ngàn vạn lần không được sính cường, lập tức cầu viện các huynh đệ ở gần! Rõ chưa? Ngàn vạn lần không được mạo hiểm, lấy bảo vệ bản thân làm đầu!"
Sở Dương nghe được câu này, không khỏi chấn động.
Mạc Thiên Cơ thật sự vận dụng loại cấm thuật này.
Làm như vậy, đối với bản thân Mạc Thiên Cơ mà nói, có tổn hại rất lớn. Lúc trước hắn đã từng thương lượng với Sở Dương, Sở Dương nghiêm khắc cự tuyệt, thậm chí còn kịch liệt nghiêm cấm hắn không được sử dụng loại thủ đoạn này. Không nghĩ tới bây giờ, Mạc Thiên Cơ lại vô thanh vô tức làm rồi...
Điều này khiến Sở Dương thật chỉ muốn lôi Mạc Thiên Cơ ra đánh cho hắn một trận.
Con hàng này, thật sự không biết quý trọng bản thân.
Nhưng đồng thời một nỗi xúc động nồng đậm cũng theo đó là dâng lên. Mạc Thiên Cơ vì huynh đệ của mình, quả nhiên không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào....
Đúng lúc này, trong lòng Sở Dương chợt có người nói: "Thật vậy sao?"
Đúng là thanh âm Mạc Khinh Vũ.
Một người khác nói: "Thì ra là thật... ta thật nghe được Mạc Khinh Vũ nói chuyện."
Tiếng nói đó là của Tạ Đan Quỳnh.
Tiếp đó, một thanh âm âm dương quái khí vang lên: "Không ngờ là thật? Còn có chuyện này nữa à. Ta cũng thử xem... Cố lão nhị... Cố lão nhị... oa ha ha..."
Cố Độc Hành đang chiến đấu ở chính bắc gần như tức tới hộc máu, nghiến răng nghiến lợi nói trong lòng: "Kỷ Mặc, ta cho ngươi biết, ngươi chết chắc rồi. Ngươi cứ chờ đấy..."
Những người còn lại đều cười lớn, vui vẻ.
Cái này làm cho đám đối thủ của bọn họ buồn bực muốn điên rồi. Trong chiến đấu kịch liệt như vậy mà đối phương cứ cười hô hố? Đám người này không phải mắc bệnh thần kinh chứ? Chẳng lẽ ta thật đang giao thủ với một kẻ thần kinh không bình thường.......
Giờ phút này, khắp Trung Đô thành, từ bốn phương tám hướng đều có người bàn tán tin tức: "Pháp Tôn, chính là Thiên ma!"
"Mọi người phải chú ý, Pháp Tôn thật ra chính là Thiên ma, mục đích của Thiên ma chính là nô dịch toàn bộ Cửu Trọng Thiên đại lục, biến cả Cửu Trọng Thiên đại lục thành đại bản doanh của bọn hắn. Cho nên mục tiêu ma hóa hàng đầu của Thiên ma chính là Pháp Tôn - đại lục đệ nhất nhân, từ đó dần dần ma hóa tất cả."
"Nếu mọi người không chống cự thì cũng sẽ bị Thiên ma dùng một loại biện pháp cực kỳ tàn ác thay đổi hoàn toàn, ngay cả bản thân cũng trở thành nô lệ của ma tộc. hơn nữa, vạn kiếp không được siêu sinh."
"Hiện tại, Cửu Trọng Thiên đại lục đã lâm vào thời khắc sinh tử tồn vong. Nếu mọi người không muốn sa vào tay ma vật thì hãy liều mạng chiến một trận. Chiến với Pháp Tôn một trận! Cùng Thiên ma quyết tử chiến!"
"Thiên ma ăn thịt người mà sống, tà ác tới cực điểm. Pháp Tôn chính là Thiên ma, những năm qua cũng ăn không biết bao nhiêu người rồi..."
"Các huynh đệ chấp pháp giả, Pháp Tôn chính là Thiên ma. Chúng ta thân là người Cửu Trọng Thiên đại lục, lẽ ra nên sóng vai chiến đấu, tử chiến Thiên ma! Hi vọng các ngươi nhanh chóng bỏ gian tà theo chính nghĩa, đừng bị Pháp Tôn - khôi lỗi của Thiên ma mê hoặc..."
"..."
Các loại ngôn luận, ùn ùn, có thể nói là khí thế hừng hực, đa dạng chồng chất.
Đám người không rõ chân tướng, lộ vẻ mơ hồ.
"Thật sự sao? Thật sao?"
"nếu là thật thì quá đáng sợ..."
"Tin tức này là thật sự là... Dám nói Pháp Tôn đại nhân là Thiên ma, đám người này thật cũng dám nói..."
"Cho dù không phải, thế nào cũng phải đề phòng một chút, biết đâu là thật..."
"Chẳng lẽ Pháp Tôn đại nhân thật là Thiên ma? Không thể nào?!"....
Về phần một bộ phận khác, lòng lại đầy căm phẫn: "Pháp Tôn là Thiên ma? Con mẹ ngươi đi ăn phân đi! Ngươi mới là Thiên ma, cả nhà ngươi mới là Thiên ma!"
"Ngươi dám nói xấu Pháp Tôn đại nhân! Đi chết đi!"
"Giết đám khốn kiếp nói láo, mê hoặc lòng người này! Bọn hắn mới chính là khôi lỗi Thiên ma, lừa dối mọi người!"
"Thiên ma đang muốn khơi lên nội đấu, giết bọn hắn!"
"Lên! Đừng để bọn hắn tiếp tục bôi nhọ Pháp Tôn đại nhân, danh dự của Pháp Tôn đại nhân, làm sao có thể để bọn hắn phá hỏng?"
Thế là đánh nhau.
Còn có chấp pháp giả đang trà trộn trong đám đông, vừa nghe nói như vậy liền xuất thủ, tấn công đám người Cố Độc Hành không chút do dự.
Bôi nhọ Pháp Tôn, chính là địch nhân!
Ý niệm như vậy, đã sớm xâm nhập tâm trí bọn hắn rồi!
Đám người Cố Độc Hành được Mạc Thiên Cơ cùng Sở Dương an bài, chuyện không sợ náo loạn, mà còn càng loạn càng tốt, không chút do dự ứng chiến. Vỡi thực lực bọn họ hiện tại, đối diện với hoàn cảnh hiện tại, tuyệt đối không thể thua được. Cho dù nhân số đối phương đông gấp mấy chục lần, gấp trăm lần, cũng chẳng làm nên chuyện gì. Chẳng qua là tự tìm tai vạ thôi.
Trong lúc nhất thời, bốn phương tám hướng đều đánh nhau túi bụi.
Dần dần lại có thanh âm truyền ra.
"Đây là cửu kiếp!" Một thanh âm phấn chấn truyền ra: "Đây là huynh đệ cửu kiếp của Cửu Kiếp kiếm chủ đại nhân!"
Thanh âm này tựa như kinh lôi đánh giữa trời quang.