Love is the only satisfactory answer to the problem of human existence.

Erich Fromm

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2582
Phí download: 35 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1024-3: Cháy Rồi (3)
rương đại quan nhân cười nói: "Cái này gọi là kẻ tài cao gan cũng lớn!"
Bên ngoài bỗng nhiên xẹt lên một tia sáng, chiếu rọi cả căn phòng bên trong, chợt một tiếng sấm vang lên ngoài cửa sổ, Thường Hải Tâm hét lên một tiếng, chui vào lòng Trương Dương, ôm chặt lấy người hắn.
Bên ngoài nổi gió, hạt mưa to như hạt đậu hắt vào cửa sổ, Thường Hải Tâm nói khẽ: "mưa to quá!"
Trương Dương mỉm cười nói: "Mưa gió có to đến mấy cũng không việc gì phải sợ, có anh ở đây, anh sẽ vĩnh viễn là bến cảng cho em." hắn giang tay ra ôm lấy kheo chân của Thường Hải Tâm rồi nhấc cả người cô ta lên, đưa tới phòng nghỉ ở bên cạnh.
Cơn mưa xuân này mãi không tạnh, Trương đại quan nhân sáng sớm ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã không thể không bò dậy từ trong ôn nhu, đội mưa tới văn phòng của mình, đành chịu thôi, chỉ có mượn sự yểm hộ của màn mưa mới an toàn, vạn nhất để người ta nhìn thấy bí thư thị ủy đêm khuya lẻn vào văn phòng của bí thư đoàn ủy, chỉ sợ chuyện này sẽ rất náo nhiệt.
Thằng cha này tắm nước nóng rồi lên giường nghỉ ngơi, còn cách bốn tiếng nữa mới đến giờ đi làm.
Vừa hay có thể lợi dụng trong khoảng thời gian này để súc tinh dưỡng duệ.
Giấc ngủ này rất sâu, Trương đại quan nhân ở trong mộng tựa hồ bị ngươi ta trần truồng ném vào trong sa mạc không người, ánh dươi gay gắt chiếu xuống, tựa hồ khiến tất cả hơi nước trong người hắn bốc ra, nhưng cả người mềm nhũn không có sức, không ngờ một bước cũng không thể đi được, nằm trên sa mạc, chờ người đi qua, trong chốc lát hắn nhìn thấy những thân ảnh quen thuộc, trong đó có Hứa Thường Đức, Hứa Gia Dũng, Triệu Quốc Lương, bọn họ hoặc khinh bỉ, hoặc lãnh khốc nhìn, mỗi người trong tay đều cầm nước, nhưng không chịu đưa cho hắn một bình.
Trương đại quan nhân cảm thấy mình sắp chết khát rồi, trong lúc hoảng hốt, tựa hồ lại như đang nằm trên một con thuyền nhỏ, thân thể lắc lư theo sóng, mông lung bên tai truyền đến một giọng nói: "Bí thư Trương, ngài tỉnh lại đi, ngài tỉnh lại đi!"
Trương đại quan nhân khó khăn lắm mới mở được mí mắt trầm trọng ra, hắn lúc này mới ý thức được vừa rồi là đang nằm mơ, nhưng cơn khát vẫn tồn tại, hắn nhìn thấy Phó Trường Chinh đang đứng bên giường, vẻ mặt quan tâm nhìn hắn: "Bí thư Trương!"
"Nước!" Tiếng nói của Trương Dương khiến người ta giật nảy mình, giọng nói của hắn khản đặc, Trương Dương lúc này mới cảm thấy cả người bủn rủn vô lực, không ngờ hắn luôn khỏe như trâu cũng có lúc sinh bệnh.
Phó Trường Chinh hiển nhiên nhìn ra tình huống của Trương Dương không đúng, vội vàng đi rót cho hắn chén nước, Trương Dương một hơi uống cạn nước trong chén, suy yếu vô lực nói: "Tôi hình như sốt rồi."
Phó Trường Chinh nói: "Bí thư Trương, ngài tối hôm qua dính mưa à?"
Trương Dương gật đầu, ngay sau đó ho khan hai tiếng.
Phó Trường Chinh nói: "Để tôi gọi tiểu Chu tới đưa ngài tới bệnh viện."
Trương Dương lắc đầu: "Không cần đâu, tôi nghỉ ngơi chút là khỏe thôi, đúng rồi, anh đưa nhiệt kế lại đây cho tôi."
Trong lúc Phó Trường Chinh đi tìm nhiệt kế, Trương đại quan nhân sờ thử mạch của mình, mạch tượng khá là kỳ quái, lúc thì dồn dập lúc thì thong thả, lúc thì như hồng thủy, lúc thì như suối chảy. Trương đại quan nhân hai đời làm người đã nhìn quen các loại mạch tượng kỳ quái, nhưng vẫn là lần đầu nhìn thấy mạch tượng kỳ quái thế này, hắn tỉ mỉ nhớ lại những gì xảy ra hôm qua, trừ tối hôm qua kích tình ba độ xuân phong với Thường Hải Tâm ra thì chỉ là đội mưa chạy vào văn phòng, nhưng bằng vào tố chất sức khỏe của mình, điều này căn bản không là gì, sao lại sinh bệnh? Hơn nữa vừa bệnh đã nghiêm trọng như vậy, Trương Dương càng nghĩ càng hồ đồ, Phó Trường Chinh đưa nhiệt kế tới cho hắn, hắn bảo Phó Trường Chinh giữ bí mật cho mình, đừng để lộ ra chuyện hắn bị bệnh.
Đo nhiệt độ cơ thể, không ngờ nóng tới 39,5 độ C, Phó Trường Chinh kinh hô: "Bí thư Trương, sốt cao quá, ngài sao lại sốt như vậy, mau tới bệnh viện đi."
Trương Dương nói: "Tôi không sao, anh tìm cái nhiệt kệ lại đây cho tôi!"
"Ặc..."
Trương đại quan nhân nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Phó Trường Chinh thì lúc này mới ý thức được nhiệt kế đang ở trong tay hắn, lúc này đầu óc mơ hồ, tám phần là bị sốt tới hồ đồ rồi. Trương Dương cười cười.
Kiên trì xuống giường, chân vừa chạm đất thì giống như giẫm phải bông, mềm nhũn ra, không thể phát lực, hắn biết mình lần này bệnh không nhẹ.
Phó Trường Chinh nhìn thấy hắn đi đường cũng lắc lư, vội vàng chạy tới đỡ hắn, Trương Dương xua tay ý bảo không cần, tới toilet rửa mặt xong, sau đó tới bàn làm việc của mình rồi ngồi xuống, lấy giấy bút ra, viết một phương thuốc rồi đưa cho Phó Trường Chinh, bảo gã đi bốc thuốc cho mình, sắc xong thì mang về.
Phó Trường Chinh vẫn đề nghị hắn đi tới bệnh viện, nhưng Trương Dương lại khăng khăng không chịu đi, Phó Trường Chinh chỉ có thể bỏ cuộc.
Sau khi Phó Trường Chinh rời đi, Trương Dương nhắm mắt dưỡng thần, thử dùng khí tức trong đan điền xua tan đi nội nhiệt, nhưng vừa vận công liền cảm thấy đan điền giống như bị dao cắt, đau đến nỗi hắn chịu không nổi, Trương đại quan nhân chỉ có thể bỏ cuộc, cầm chung trà lên uống, trong đầu hồi tưởng lại cương yêu ghi chép trong đại tập quyết, tập trung suy nghĩ một lần, kết hợp với nội dung trong đại thừa quyết, Trương Dương bỗng nhiên ngộ ra, mình đã tới quan khẩu đột phá rồi, tu luyện đại thừa quyết cũng chia thành nhiều giai đoạn, tu luyện đại thừa quyết khác với công pháp tầm thường, mỗi một lần đột phá cảnh giới cũng bất đồng với võ công tầm thường, Trương Dương trong bất tri bất giác đã tu luyện đến ngũ trọng cảnh giới, theo sự đề thăng của cảnh giới, đột phá cũng trở nên càng ngày càng khó, mỗi lần đột phá đều giống như phá kén thành bướm, bướm vừa phá kén là lúc yếu nhất, Trương đại quan nhân cũng như vậy, đột phá lần này giống như một hồi bệnh nặng, với năng lực của hắn vốn có thể bình an vượt qua lần đột phá này, nhưng vừa hay tối hôm qua hắn lại sau khi miệt mài thì gặp mưa, cho nên mới dính bệnh nặng.
Di động trên bàn vang lên, Trương Dương nhìn thấy là điện thoại của Thường Hải Tâm, sau khi hắn bắt máy, chưa kịp nói gì thì đã ho khan.
Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói quan tâm của Thường Hải Tâm: "Anh bệnh à?"
Trương Dương nói: "Không, khụ, ho khan tí thôi."
Thường Hải Tâm nghe thấy giọng khàn khàn của hắn thì cơ hồ là không tin đây là Trương Dương, lập tức nói: "Em tới thăm anh!"
Trương đại quan nhân còn chưa kịp nói không cần thì bên kia đã gác máy, thằng cha này chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu.
Vừa bỏ điện thoại xuống chưa được bao lâu thì cửa phòng vang lên tiếng gõ, Phó Trường Chinh bước vào, hắn đã đưa phương thuốc cho Chu Sơn Hổ, còn mình thì ở lại thứ nhất để tiện chiếu cố Trương Dương, thứ hai cũng có thể giúp hắn ứng phó chuyện trong công tác. Phó Trường Chinh nói: "Bí thư Trương, bộ trưởng Vương tới, ngài có gặp không?"
Trương Dương nói: "Gặp, đương nhiên là phải gặp rồi... Khụ khụ..."
Phó Trường Chinh thở dài nói: "Tôi thấy ngài hay là nghỉ ngơi đi."
Trương Dương xua tay ý bảo hắn gọi Vương Quân Cường vào.
Vương Quân Cường tiến vào nhìn thấy bộ dạng của Trương Dương thì lập tức biết hắn bệnh rồi, Vương Quân Cường không học y, nhưng thần sắc có bệnh lần này của Trương Dương viết rõ trên mặt, sắc mặt tái nhợt, mắt đỏ lên, mũi cũng có chút đỏ lên, môi khô nứt, khác hẳn với cảnh tinh thần phơi phới ngày hôm qua. Vương Quân Cường cầm một tờ báo trong tay, hắn không nói chuyện này ngay mà quan tâm hỏi: "Bí thư Trương, ngài làm sao vậy?"
Hiện tại giọng của Trương đại quan nhân giống như là vịt đực: "À... tối qua dính mưa, bị cảm lạnh, hắt xì." Thằng cha này vội vàng rút khăn tay ra lau mũi.
Vương Quân Cường nói: "Tới bệnh viện khám chưa?"
Trương Dương gật gật đầu, cảm thấy đầu ong ong, mũi ngưa ngứa, muốn chảy nước mắt, hắn lau mũi nói: "Tìm tôi có chuyện gì?"
Vương Quân Cường đưa tờ báo trong tay cho hắn, đây là nhật báo Bắc Cảng xuất bản hôm nay, trên trang đầu đăng chuyện Tân Hải phát sinh hoả hoạn tối hôm qua, khiến Trương đại quan nhân căm tức là, trong bài báo trực tiếp vạch ra trận hỏa hoạn phát sinh ở Tân Hải có liên quan tới tiệc pháo hoa, do biện pháp phòng hộ không tỏa đáng tạo thành, trong bài báo còn nhắc tới trận hoả hoạn ở cảng Phước Long vào đầu năm, tựa hồ tính chất của hai bên như nhau, sau cùng còn chỉ rõ nơi phát sinh hỏa hoạn, nói những pháo hoa này đều là hàng buôn lậu bị tịch thu mà Trương Dương thông qua quan hệ lấy được, căn bản không được bảo đảm chất lượng. Trương Dương không xem thì thôi, xem rồi không khỏi giận tím mặt, hắn ném mạnh tờ báo lên bài, vừa định lên tiếng thì mũi lại ngứa, liên tục hắt xì ba cái, lúc này mới thoải mái hơn một chút, nói: "Nhật báo Bắc Cảng là báo chí của quan phương Bắc Cảng chúng ta, sao lại đưa tin vô trách nhiệm không có bằng chứng như vậy?"
Vương Quân Cường nói: "Chẳng những nhật báo Bắc Cảng, báo chiều và báo sáng cũng viết vậy, tôi thấy, lần này truyền thông Bắc Cảng thống nhất với nhau, dùng ngòi bút làm vũ khí chơi chúng ta, hiện tại phiền toái rồi, người dân đều cho rằng là tiệc pháo hoa của chúng ta dẫn phát trận hỏa hoạn này."
Trương Dương tức giận nói: "Còn chưa có kết quả điều tra mà bọn họ sao đã tuyên bố loại ngôn luận này? Quả thực là phỉ báng, tôi đi tìm Hoàng Bộ Thành." Nói đến chỗ kích động lại liên tiếp hắt xì mấy cái.
Vương Quân Cường nói: "Bí thư Trương, ngài đừng nóng giận, dưỡng bệnh quan trọng hơn, để tôi đi thông tri cho truyền thông Tân Hải chúng ta, không thể để bảo sao hay vậy, nói hưu nói vượn theo."
Trương Dương gật đầu nói: "Anh đi đi, chuyện bên trên tôi sẽ xử lý."
Vương Quân Cường mới vừa đi thì Thường Hải Tâm chạy tới, nhìn thấy bộ dạng của Trương Dương, cô ta không khỏi lo lắng, kéo Trương Dương bắt hắn tới bệnh viện, Trương đại quan nhân cười nói: "Đừng kéo, nơi này là văn phòng, em cảm thấy trên đời này còn có bác sĩ nào lợi hại hơn anh ư?"
Thường Hải Tâm nói: "Biết anh y thuật lợi hại rồi, nhưng y giả không thể tự chữa, anh trăm ngàn lần không thể khinh thường." Cô ta vươn tay ra sờ sờ trán Trương Dương, cả kinh nói: "Nóng quá, Trương Dương, nghe em đi, mau tới bệnh viện, tiêm một liều hạ sốt đã."
Trương Dương nói: "Tiêm hạ sốt đâu thể tiêm bừa? Em tới tủ lạnh, bên trong có mấy khối đá mà Phó Trường Chinh vừa làm giúp anh, cho vào cái túi to rồi đắp cho anh."
Thường Hải Tâm bất lực lắc đầu, tới tủ lạnh lấy đá ra, cho vào túi to rồi dùng khăn mặt đắp lên trán hắn.
Y Đạo Quan Đồ Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư