Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Chương 1359: Nô Tài Công Bộc.
M
ặc dù Lý Hồng Phảng nói một câu biết rồi mất kiên nhẫn với chủ nhiệm La, thế nhưng thật lòng thì hắn vẫn hoảng sợ với thông tin mình vừa nhận được. Lúc này hắn cũng thật sự bất mãn với những đồng sự là lãnh đạo đơn vị trong thành phố của mình, vì sự việc không leien quan đến anh, các anh lại điên cuồng chạy đến, không phải cố ý đặt Lý Hồng Phảng tôi lên bệ nướng sao?
Lý Hồng Phảng vừa nghiến răng nghiến lợi với những người này vừa nghĩ đến Trần Gia Hòa. Nếu như bây giờ hắn đi đến tham gia thì căn bản đắc tội với Trần Gia Hòa; nhưng nếu hắn không qua, như vậy lại đắc tội với Vương Tử Quân, là một trong ba vị lãnh đạo nhân sự trong tỉnh. Hắn là người trà trộn trong quan trường lâu năm, mặc dù Vương Tử Quân lấy danh nghĩa cá nhân tham gia lễ truy điệu, thế nhưng đối phương tham gia có ý nghĩa là gì thì hắn hiểu rất rõ ràng.
- Hừ, thật sự là quá khó chịu. Lý Hồng Phảng cắn môi rồi cho ra quyết định, hắn nhanh chóng gọi thư ký rồi đi xuống dưới lầu.
Xe đã chuẩn bị xong, khi hắn định đi vào trong xe, chợt thấy chủ tịch Đào bên kia đi ra. Chủ tịch Đào là phó chủ tịch được phân công quản lý tư pháp, thế nên hắn và đối phương căn bản có vài va chạm khi công tác. Mặc dù tất cả đều được giải quyết trong vô hình, thế nhưng thật lòng thì hai người đều căn bản là mất vui. Nhưng lúc này hai người bọn họ lại nhìn nhau cười, dưới tình cảnh hai bên cùng cảnh ngộ như thế này, bọn họ lại cảm thấy khoảng cách giữa mình và đối phương như được rút ngắn lại.
- Đi ra ngoài à bí thư Lý? Chủ tịch Đào chủ động mở miệng nói.
Lý Hồng Phảng gật gật đầu, hắn cũng chỉ đáp lại một câu cho qua: - À, tôi đi ra ngoài có chút chuyện.
Hai người có thể cảm nhận được vẻ xấu hổ của nhau, thế nên đều nhanh chóng lên xe. Có thể miêu tả bọn họ bằng một câu như thế này: Hai người căn bản đều là kéo không đi nhưng bị đánh vào mặt thì đi.
Khi hai người đã chui vào trong xe, một chiếc xe cách đó năm mươi mét cũng chuyển động. Lý Hồng Phảng nhìn chiếc xe kia chạy đi như bay, thế là Lý Hồng Phảng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Chiếc xe kia có biển số mang số hai, chính là xe của Trần Gia Hòa. Lúc này Lý Hồng Phảng đi ra ngoài, chủ tịch Trần không thấy đấy chứ? Tuy hắn thầm nghĩ như vậy, thế nhưng lại thầm hận mình hôm nay uống nước lạnh cũng tắc răng, một việc nhỏ nhặt mà lại làm cho chính mình khốn khổ như vậy.
- Đi đến nhà tang lễ. Khi xe chạy đi, Lý Hồng Phảng phát hiện chủ tịch Đào giống như đang đuổi theo xe mình, hai người một trước một sau, căn bản là quá ăn ý.
Lý Hồng Phảng thầm cảm khái, cảm thấy mình và chủ tịch Đào rơi vào hoàn cảnh giống nhau, thật sự là việc nhỏ làm cho lòng người quá ngột ngạt. Khi hắn đang thầm suy nghĩ đến vài chuyện khó khăn, chợt thấy chiếc xe số hai đang chạy trước mặt mình.
Thời tiết tháng sáu ở Nam Giang khá khô nóng khó chịu, mặc dù là sáng sớm nhưng Du Giang Vĩ vẫn cảm thấy giống như có mồ hôi dính vào người, hắn hận không thể tắm vài ngày cho thoải mái.
Khi xe chạy vào trong khu nhà thường ủy tỉnh ủy, Du Giang Vĩ đưa mắt nhìn đám cảnh vệ cúi đầu chào, hắn chợt nói: - Tiểu Hà, cậu cảm thấy những cảnh vệ kia nếu đổi lại là nữ cảnh sát thì có phải đẹp mắt hơn không?
Tiểu Hà công tác bên cạnh Du Giang Vĩ cũng đã khá lâu, hắn ở trước mặt Du Giang Vĩ cũng có chút tùy ý, thế là vừa lái xe vừa nói: - Anh Du, khi ngài tiến vào nơi này, ngài có thể thay đổi một chút.
Tiểu Hà nói lời trêu chọc làm cho vẻ mặt Du Giang Vĩ có vài phần hớn hở vui sướng, không vì cái gì khác, câu nói tiến vào nơi này của lái xe làm cho hắn kích động. Dù sao thì hắn cực kỳ tình nguyện tiến vào nơi đây, điều này có nghĩa là hắn tiến vào hàng ngũ lãnh đạo tỉnh ủy Nam Giang.
Mặc dù bây giờ vị trí của Du Giang Vĩ chỉ là cấp phó cục, thế nhưng như vậy ăn bản là chưa thể đủ. Mỗi lần hắn đi cùng trưởng phòng Vương thì đều cảm thấy bầu không khí trong xe có vài phần buồn bực, tuy Vương Tử Quân không phải một người kiểu cách nhà quan, thế nhưng trong khung Du Giang Vĩ vẫn không thể nào lái mình ra khỏi hai chữ nô tài. Nếu là một người khác thì căn bản cũng không khác gì, vì nô tài chính là cách gọi chung cho đám thủ hạ trong quan trường. Nếu nói qt. như một cái thang, như vậy đám nô tài căn bản chỉ là những hạt cát chêm bên dưới, căn bản làm cho người ta không thèm quan tâm, nhưng nó lại khá quan trọng, vì không có nô tài thì anh đừng hòng có thể trở thành một vị cán bộ công bộc của dân một cách hoàn thiện.
Không bao lâu sau Du Giang Vĩ cảm thấy cực kỳ căm thù hai chữ nô tài, hắn là người công tác khá lâu, hắn hiểu một chuyện, đó là nô tài là cơ sở trong quan trường. Nếu quan trường không có nô tài, như vậy một kiếc trúc lớn nhưng không có cát, chắc chắn sẽ lạnh lẽo vỡ vụn, thế nên hắn cố gắng tích góp tất cả lực lượng của mình để tranh thủ tiến lên.
Khi Du Giang Vĩ đang nghĩ về những thứ linh tinh, lúc này xe đã dừng lại ở biệt thự số bảy trong khu nhà thường ủy tỉnh ủy. Lúc này cả nhà Vương Tử Quân đã đi ra, bên cạnh Vương Tử Quân là Vương phu nhân xinh đẹp lạnh lùng, còn có Tiểu Bảo Nhi đang cầm chai nước uống ừng ực bên cạnh, bộ dạng dựa lên người bố Vương Tử Quân.
- Chào trưởng phòng, chào chị dâu. Du Giang Vĩ nhanh chóng xuống xe rồi mở lời chào hỏi.
Tiểu Bảo Nhi thấy Du Giang Vĩ thì nhanh chóng chạy đến nghiêng đầu hỏi: - Chú, quần áo của cháu có đẹp không?
Du Giang Vĩ nhìn Tiểu Bảo Nhi, hắn cảm thấy có chút vui vẻ. Tiểu tử này hôm nay mặc áo tay ngắn màu xanh, trên bụng là một gấu nhỏ có vẻ ngây thơ đáng yêu. Bộ quần áo này được thiết kế tinh xảo, mặc trên người Tiểu Bảo Nhi có vẻ rất đẹp, rất hợp.
- Quá đẹp trai, ai mua áo cho Tiểu Bảo Nhi vậy? Chỉ sợ các bạn học ở nhà trẻ sẽ gây náo loạn với bố mẹ, sẽ đòi mua cho bằng được bộ áo gấu nhỏ giống như Tiểu Bảo Nhi mất. Du Giang Vĩ vừa trêu đùa Tiểu Bảo Nhi vừa nghĩ đến tình huống đi kiểm tra giám sát với trưởng phòng Vương vài ngày trước. Khi đó trưởng phòng Vương có kể một câu chuyện rất hay, là Tiểu Bảo Nhi lén lấy sữa tắm của mẹ để gội đầu, ngày hôm sau đi học lại hỏi cô bé bạn học là đầu của nó có thơm không?
Sau khi mọi người bắt chuyện đơn giản với nhau thì Mạc Tiểu Bắc đưa Tiểu Bảo Nhi đi nhà trẻ, Vương Tử Quân cũng leo lên xe.
Nhạc nhẹ khẽ vang lên, Vương Tử Quân nghĩ đến cuộc điện thoại nhận được sáng hôm nay.
Người gọi điện thoại đến chính là Triệu Thái Sóc, Vương Tử Quân vốn cho rằng đối phương sẽ nói đến chuyện gia đình, thế nhưng sự thật lại có chút bất ngờ. Triệu Thái Sóc gọi điện thoại mời hắn tham gia lễ đại thọ tám mươi của Hách lão gia tử. Vương Tử Quân đã từng gặp mặt Hách lão gia tử một lần, năm xưa người này là chiến hữu của ông nội hắn. Nhưng Hách lão gia tử lại cắm rễ tỉnh khác, Vương Tử Quân nhớ rõ bây giờ Hách gia ngoài có một người con gái làm chủ tịch thành phố tỉnh kia, căn bản những người kia đều đến thủ đô.
Triệu Thái Sóc cũng không nói rõ ràng trong điện thoại, chỉ là mời Vương Tử Quân đến tham gia, vì buổi tiệc lần này có nhiều người đến, mọi người tụ tập thì vẫn có lợi hơn.
Vương Tử Quân căn bản nghe và hiểu ý nghĩ của Triệu Thái Sóc, thế nhưng cũng không hoàn toàn hiểu rõ. Vì khi Vương lão gia tử qua đời thì Hách lão gia tử cũng là một trong những vị trưởng bối tự mình đến tham gia lễ tang, bây giờ mừng đại thọ của ông cụ, hắn cũng phải đến tham gia.
So sánh với tiệc mừng thọ của Hách lão gia tử, lúc này việc quan trọng bậc nhất của Vương Tử Quân chính là thúc đẩy cải cách nhân sự tỉnh Nam Giang. Lúc này đang tiến hành công tác thi tuyển cán bộ viên chức, tuy chỉ là chút dự bị sơ bộ, thế nhưng những phản ứng ở vài phương diện làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảnh giác cao độ.
Mặc dù Vương Tử Quân căn bản cảm thấy các nơi có phản ứng không đồng nhất với cải cách nhân sự, thế nhưng nhìn từ phương diện chỉnh thể thì không có thay đổi gì lớn. Trên cơ bản các thành phố đều làm theo yêu cầu của tỉnh ủy, cho ra phương án cụ thể, hơn nữa chỉ sau nửa năm thì công tác khảo sát đã làm xong.
Không có động tĩnh gì cũng không phải là việc tốt, vì đây là hành vi động chạm đến chức quyền của người ta, nếu như được thực hiện mà không gợn sóng sợ hãi thì căn bản là cám ơn trời đất. Nhưng Vương Tử Quân cũng không cho rằng mình có uy tín và lực quyến rũ mạnh mẽ như vậy.
- Giang Vĩ, lần này cậu được sắp xếp đển tổ giám sát số hai, cậu nên thường xuyên đi xuống bên dưới với trưởng phòng Triệu. Bây giờ cậu đi xuống quan sát cơ sở, cậu phải nhớ kỹ một câu, đó là nhìn nhiều nói ít.
Du Giang Vĩ khẽ gật đầu, hắn dù không nghĩ quá sâu xa như Vương Tử Quân, thế nhưng lại hiểu cải cách nhân sự có ý nghĩa thế nào với trưởng phòng Vương. Nếu như Vương Tử Quân làm tốt công tác cải cách, như vậy sẽ làm ra thành tích nổi tiếng, nhưng nếu có sơ suất thì rõ ràng sẽ sinh ra lỗ hổng lớn.
Du Giang Vĩ biết rõ địa phương là nơi quyết định thượng tầng, mà địa phương cũng không phải là bó tay bó chân chịu trói. Một khi liên quan đến lợi ích tư nhân hoặc địa phương, như vậy đám người bên dưới sẽ nghĩ cách đối phó.
Mặc dù cải cách nhân sự được tuyến trên và bí thư Diệp cực kỳ giúp đỡ, thế nhưng Du Giang Vĩ vẫn cảm thấy không quá mạnh mẽ, vì lúc này trưởng phòng Vương phải đối mặt với tình huống thay thế quá nhiều người.
- Trưởng phòng Vương cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm chú xem xét và học hỏi, sẽ báo cáo rõ ràng tình huống khắp nơi cho ngài. Câu trả lời của Du Giang Vĩ làm cho Vương Tử Quân cảm thấy hài lòng, hắn cười cười nói: - Tôi cũng không cho cậu nhiệm vụ gì khác, cậu chỉ cần cố gắng học tập là được, vừa tăng tiến kiến thức vừa tích lũy được kinh nghiệm ình.
Khi hai người Vương Tử Quân và Du Giang Vĩ trò chuyện với nhau, đột nhiên chủ tịch Mạnh Chí Đạo gọi điện thoại đến. Sau khi Du Giang Vĩ nói hai câu với Mạnh Chí Đạo, hắn nhanh chóng giao điện thoại cho Vương Tử Quân.
Tuy Vương Tử Quân là người có quyền uy khá lớn ở Nam Giang nhưng dù sao thì thời gian ở đây có hơi ngắn, bây giờ trong Nam Giang có hơn mười thhp., cũng chỉ có một mình Mạnh Chí Đạo là người được Vương Tử Quân đề bạt lên.
- Trưởng phòng Vương, bây giờ ngài có rảnh không? Tôi có vài công tác cần báo cáo với ngài.
Vương Tử Quân biết rõ tâm tính của Mạnh Chí Đạo, hắn trầm ngâm giây lát rồi gật đầu nói: - Anh đang ở chỗ nào?
- Trưởng phòng Vương, tôi đang ở thành phố Đông Hồng, ở khách sạn Đông Hồng. Mạnh Chí Đạo nói đến đây thì bổ sung thêm: - Tối qua tôi đẫ đến thành phố Đông Hồng, vì có hơi muộn nên không dám quấy rầy lãnh đạo nghỉ ngơi.
Vương Tử Quân có thể cảm nhận được sự vội vàng trong lời nói cung kính trung thành của Mạnh Chí Đạo, thế là lên tiếng phân phó: - Anh đến phòng làm việc của tôi đi.
Những ngày qua công tác ở thành phố Ô Phổ làm cho Mạnh Chí Đạo có thêm vài phần tự tin và khí phách hơn dĩ vãng. Hắn là chư hầu một phương, mặc dù khong thể nói là cực kỳ khí phách, thế nhưng nhất định cũng là người có lực lượng và uy vọng.
- Trưởng phòng Vương! Mạnh Chí Đạo bát chuyện với Vương Tử Quân, sau đó ngồi xuống. Vương Tử Quân đi thẳng vào vấn đề nói: - Anh tìm tôi có chuyện gì cứ nói, hai mươi phút sau tôi còn phải tham gia một hội nghị.
- Trưởng phòng, tôi muốn nói với ngài về việc cải cách nhân sự. Mạnh Chí Đạo nói ra những chữ này thì trong giọng nói có chút chần chờ. Ánh mắt của Vương Tử Quân rơi lên mặt Mạnh Chí Đạo, lúc này Mạnh Chí Đạo không khỏi nói tiếp: - Tôi cảm thấy chuyện này chúng ta có thể hoãn lại một chút.
Hoãn lại một chút, Mạnh Chí Đạo nói sự việc này nên hoãn lại một chút, nhưng công tác này cực kỳ quan trọng với Vương Tử Quân, Mạnh Chí Đạo căn bản không thể không biết. Hắn là một người có khả năng trong phái của Vương Tử Quân ở Nam Giang, thế nhưng hắn lại đề nghị hoãn một thời gian.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Mạnh Chí Đạo, tâm tình hắn càng thêm bình tĩnh, hắn cười cười nói: - Có phải phía thành phố Ô Phổ có khó khăn gì không? Hay là có chuyện gì khác?
- Trưởng phòng, thành phố chúng toi đã cho ra phương án, hơn nữa sẽ triển khai mở rộng khảo sát trong thời gian một tháng. Nhưng tôi luôn cảm thấy lo lắng với hạng mục công tác này. Mạnh Chí Đạo là chủ tịch thành phố Ô Phổ, hắn tiến lên nhờ có quan hệ với Vương Tử Quân, thế nên dựa vào quan hệ với Vương Tử Quân thì có thể coi như mở ra được cục diện ình. Nhưng hắn dù sao cũng mới đến thành phố Ô Phổ chưa được bao lâu, râu ria cũng chưa quá dài, nhưng cũng có không ít người tỏ vẻ thân cận với hắn.
Lần này Vương Tử Quân dựa theo sự thống nhất của tỉnh ủy để thúc đẩy cải cách nhân sự ở Nam Giang, Mạnh Chí Đạo nhìn vào và thấy đó căn bản không dễ dàng chút nào. Hắn là chủ tịch thành phố Ô Phổ, vốn không chủ quản hạng mục công tác này. Mặc dù khi thúc đẩy cải cách hắn có thể cho ra ý kiến của mình, thế nhưng dù sao thì vị rí của hắn cũng không có quyền lực tuyệt đối.
Nhưng khi phương án cải cách được triển khai mở rộng, Mạnh Chí Đạo cảm thấy có chút khác thường. Trong mắt hắn thì thành phố Ô Phổ triển khai các hạng mục công tác rất bài bản, thế nhưng những phương pháp này chủ yếu được thể hiện trên văn kiện mà thôi.
Vài ngày trước hắn cùng trao đổi công tác với chủ tịch Lâm, vị chủ tịch Lâm kia dùng vài giờ nói về phương diện cải cách. Tuy lời nói của đối phương không quá rõ ràng, thế nhưng hắn cảm thấy tính toán của người ta cũng không đơn giản.
Tuyến trên có thể thay thế những hạ cấp không có lực chấp hành, thế nhưng khi mà tất cả các hạ cấp đều có thái độ tiêu cực chống lại, như vậy sẽ tạo nên những ảnh hưởng lớn, có câu pháp luật không trách số đông, căn bản là như vậy.
Pháp luật không trách số đông, kết quả cuối cùng là người trên cao thậm chí phải lui ra, biện pháp tốt nhất chính là đưa người cho ra những quyết sách không hợp số đông đó ra khỏi vị trí hiện tại