Good friends, good books and a sleepy conscience: this is the ideal life.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2672
Phí download: 35 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 16278 / 486
Cập nhật: 2015-10-29 03:32:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 921: Tiến Vào Trung Đô
"Ê, ngươi nhìn gì ta? Có phải có ý đồ gì với bổn thiếu gia hay không? May tới đây quỳ xuống nhận lỗi,
"Gì? Không tới à? Còn dám mắng ta à? mẹ Xử lý hắn! Không ngờ dám mắng bổn thiếu gia, bổn thiếu gia mà ngươi cũng có thể mắng ư?"
Xoẹt xoẹt, keng keng, a, rầm rầm, xì xì, xào xào.
"Ê, lão bất tử kia, ngươi nghiệm cướp đồ à? Cái này gọi là giả thấy thì có phần, chia đây cho ta một nửa."
"Gì cơ? Không nghe lời à? Mẹ nó, giết hắn! Không cho một nửa, bổn thiếu gia dứt khoát muốn tất, không đưa tiền thì đưa mạng đây!"
Xoẹt xoẹt, keng, rầm!
"A, thôi rồi, không tốt rồi, Cửu đại gia à Cửu đại gia, tiểu nhân không chơi được, Cửu đại gia của ta, Cửu đại gia ngài mau cứu mạng."
Đây là đụng phải gốc rạ cứng rắn.
Cao thủ Hoàng công tử mang đến không nghi ngờ gì nữa không ít, ngay cả cao thủ trình độ chí tôn cũng có mấy vị, bình thường gốc rạ cứng rắn có thể khiến Hoàng công tử gào to thê thảm như vậy, ít nhất cũng phải là trên chí tôn tam phẩm.
Mỗi khi như vậy, hai tên chỉ sợ thiên hạ không loạn Kỉ Mặc và La Khắc Địch xuất thủ.
Về phần những người khác, khẳng định sẽ không xuất thủ, ngay cả Mặc Lệ Nhi thực lực thấp nhất cũng không thèm quan tâm, chúng ta đều là cường giả chân chính, động thủ với võ giả cấp thấp, quả thật là thắng cũng không vinh.
Trường hợp này, cũng chỉ hai tên Kỉ Mặc và La Khắc Địch toàn không có giác ngộ của cường giả chí tôn cửu phẩm là cường thế xuất thủ, với thực lực trước mắt của hai người bọn họ, quả thật là chỉ thổi một cái cũng có thể diệt sát võ giả trước mắt, cho nên lại.
Keng keng, rầm rầm, a, xì xì, xào xào.
"Chúng ta đặt chân ở đâu?"
"Hắc hắc, Cửu đại gia xin yên tâm, chúng ta ở Trung Đô cũng có sản nghiệp, còn mở cả khách sạn nữa. Trước đó đã khách sạn trong lúc thiên đỉnh đại hội tiến hành thì không tiếp khách, đặc biệt giữ lại cho chúng ta ở."
"Ồ, thì ra là thế, cũng có lòng đó."
"hắc hắc."
"Ê, ta không khích lệ ngươi, ngươi khiêm tốn cái rắm."
"Ặc."
Sở Dương và Mạc Thiên Cơ trên đường vừa đi vừa bàn, đương nhiên, hai người bọn họ sử dụng truyền âm, dù sao tiếng người ồn ào, bàn bạc cũng không tiện.
"Có phát hiện gì không?"
"Không có."
" Kỳ quái, Hỗn loạn như vậy, vốn là không đúng, cho dù bên chấp pháp giả có Pháp Tôn giở trò, để mặc võ giả đánh nhau thì phía Dạ gia cũng không thể hoàn toàn không có động tác chứ."
"Xuất hiện tình huống như vậy, hoặc là cũng chỉ có thể nói là cố ý phóng túng, không chỉ phía chấp pháp giả, Dạ gia hoặc là các đại gia tộc đều như thế."
"Phóng túng ư?"
"Đúng vậy. Kỳ thật chỉ cần dùng thần thức dò xét một chút là biết ngay, chỗ sau khi những người đó chết, cách một đoạn thời gian là lực lượng linh hồn sẽ đột nhiên biến mất, bị quét sạch."
"Ý của ngươi là nói, Thiên Ma hiện giờ kỳ thật đang ở ngay trong thành? Thậm chí đang liên tục có động tác?"
"Hẳn là như vậy."
"Nhưng cửu đại gia tộc vì sao không có động tác? Nhất là người của Dạ gia cũng không xuất hiện, bọn họ là địa đầu xà nên sớm hoài nghi về đại hội lần này chứ? Không thể hoàn toàn không phát hiện ra một chút dấu vết nào được, cứ để mặc như hiện tại là vì sao?"
"Ta nghĩ Dạ gia hiện tại rất có thể đã là ốc còn không mang nổi mình ốc, đơn giản không muốn tiêu phí tinh lực vào những việc này. Cửu Trùng Thiên cái khác thì hiếm, chứ võ giả lại là thứ không hiếm nhất, các đại gia tộc khác chắc cũng vậy."
"Có chút đạo lý."
"Nếu nói trắng ra. Ha ha, hiện tại đám đại gia tộc chắc đã phát giác sự tồn tại và nguy hại của Thiên Ma, nhưng Thiên Ma hiện giờ thủy chung ẩn thân trong, chỗ tối bọn họ không có mục tiêu căn bản không có cách nào xuất thủ. Cho nên chỉ có thể chờ Thiên Ma xuất hiện, tụ lại đánh một kích, hòng một kích tất sát. Thành Trung Đô hiện tại loạn như vậy, chưa chắc đã không phải là diệu chiêu đối phó Thiên Ma."
"Ừ, không sai, chỉ từ hóa thi phấn đột nhiên xuất hiện nhiều như vậy, đã nói lên Dạ gia đã sớm có chuẩn bị, đối với loạn cục này cũng đã để lại hậu thủ."
"Đúng vậy, điều này cũng chứng tỏ, cửu đại gia tộc hiện tại đã coi Thiên Ma là kẻ địch cuối cùng. Cửu Kiếp kiếm chủ ngươi hiện tại bọn họ cho dù không triệt để bài trừ ngươi ra khỏi tầm mắt của bọn họ thì ít nhất đã không phải địch nhân cuối cùng rồi."
"Ha ha, thế sự biến ảo, chỉ sợ bọn họ lúc này không rảnh đối phó với chúng ta. Thiên Cơ, lần này, có lẽ còn có khả năng hợp tác với cửu đại gia tộc."
"Chỉ sợ là không có khả năng, dựa theo xu thế hiện tại, hợp tác cơ hồ đã là thế ắt phải làm. Nhưng nếu hợp tác, điều phải chú ý nhất chính là đừng để bị đẩy ra làm vật hi sinh, có thành hay không thành cũng phải bảo trì tính bí ẩn và độc lập, một kích không trúng thì lập tức chạy xa ngàn dặm."
"Ta vốn cũng nghĩ như vậy."
"Chúng ta tạm thời cứ tĩnh quan kì biến đi. Hiện giờ loạn cục đã xảy ra rồi, chúng ta cũng là ngăn được."
Trải qua một phen bôn ba gian khổ, cuối cùng cũng tìm tới khách sạn của Hoàng gia, lúc này đang có vô số người giang hồ tụ tập xung quanh khách sạn, đều kêu gào chửi bới.
"Nếu mở điếm buôn bán thì vì sao không cho người ta vào ở? Chẳng lẽ tiền của lão tử không phải là tiền ư?"
"Thà để phòng trống cũng không cho người ta vào ở là cớ làm sao?"
"Chúng ta là vàng thật bạc trắng vào ở trọ, sao còn cự tuyệt?"
"Đặt trước rồi ư? Người đặt chưa tới, chúng ta ở trước vài ngày thì có sao?"
"Mọi người vào đi."
Cục diện đã như chỉ mành treo chuông.
Phải nói khách sạn trong thành Trung Đô vốn không ít, nhưng, cũng tuyệt đối không chịu nổi thiên hạ phong vân hội tụ. Khách sạn hiện tại đối mặt đám đông trước mắt chẳng khác nào như muối bỏ biển.
"Đuổi đi!" Hoàng công tử ra lệnh một tiếng. Cao thủ hộ vệ của Hoàng gia lập tức xuất thủ.
"Ối, đau."
"Ai đẩy ta..."
"Là ai?"
"Khí thế cường đại vậy."
Trước sau không tới một khắc, mọi người đã đến trước cửa khách sạn, Hoàng Hà Liễu đứng trên xe ngựa, đắc ý nói: "Khách điếm này chính là bổn thiếu gia đặt trước, hiện tại muốn vào ở, nếu ai không phục thì cứ đuổi lão tử đi. Chỉ cần ngươi có bản sự này thì lão tử tự nhận xui xẻo, ngươi nếu không có bản sự này thì chết ở đây cũng coi như là mình xui xéo, đừng có oán thán, về phần hối hận gì đó thì để giành kiếp sau đi."
Lời nói kiêu ngạo của Hoàng công tử vừa ra khỏi miệng, lập tức dấy lên một mảng huyên náo.
"Mẹ!Khệnh thế!"
"Lên!"
"Mọi người giết chết hắn! Mỗi người nhỏ một ngụm nước miếng cũng đủ dìm chết hắn rồi!"
Một người ùa lên, nhưng lại ngã rạp một mảng.
Một lát sau, đã có người lui ra sau, bởi vì những người trước mặt này giống như ác ma, nhất là hai thiếu niên đứng trước nhất, quả thực so với ác ma còn ác ma hơn, thực lực lợi hại lại không có nhân tính, đúng là không phải người.
Đám người Sở Dương tất nhiên là ở mười một phòng tốt nhất, vừa hay chiếm cả một tầng.
Hoàng Hà Liễu vốn định ở phòng mười hai còn trống nhưng lại bị Sở Dương một cước đá lên lầu.
Lý do là chỗ chúng ta có nữ quyến, một ngoại nhân như ngươi ở đây thì còn ra thể thống gì?
Hoàng công tử đành phải rưng rưng trở về phòng, ôm lão bà ngủ.
"Công tử, mấy người này rốt cuộc là ai vậy?"
Trên đường đi, cao thủ Hoàng gia cơ hồ đều không có cơ hội nói chuyện với Hoàng Hà Liễu, hiện tại mới cuối cùng tóm được cơ hội để hỏi.
"Hừ. Bọn họ đều thần tiên!" Hoàng Hà Liễu ngửa đầu, rất rắm thối nói.
"Thần tiên,sặc!" Một vị cao thủ của Hoàng gia thấp giọng nói: "Người nào có thể khiến chúng ta phải lễ độ như vậy."
Hoàng Hà Liễu trừng mắt, ngay sau đó lại thở dài: "Được rồi được rồi, ta nói thật cho các ngươi biết, nếu không đám các ngươi vạn nhất đắc tội với người ta rồi thì ta khóc cũng không có chỗ khóc, ta giở hết mọi pháp bảo mới quan hệ được với đám đại năng này, từ khi ta có nhi tử, cha ta không thèm quan tâm tới ta nữa, hừ, nhưng ta cũng không thể để hắn khóc cũng không có chỗ khóc."
Mọi người dở khóc dở cười.
Gia chủ trong khoảng thời gian này thực sự đã dồn hoàn toàn tinh lực lên hai người đứa cháu, đối với ngươi không quan tâm cũng là chuyện trong tình lý, thằng ôn này không ngờ còn oán hận.
Hơn nữa, để ý tới ngươi để làm chi? Ngươi là một tên hoàn khố không chuyện ác nào không làm, có tác dụng gì chứ? Lúc trước tác dụng duy nhất cũng chỉ là sinh con mà thôi, hiện tại ngay cả tác dụng này cũng không còn tác dụng."
"Các ngươi nhớ rõ bệnh của ta chứ?" Hoàng Hà Liễu nhướn mày.
"Có."
"Vậy còn nhớ là ai đã chữa khỏi cho ta không?"
"Là công tử của Sở gia, Sở thần y." Người của Hoàng gia ai nấy đều nghiêm túc: "Về sau lại nghe nói ví Sở công tử ấy chính là Cửu Kiếp kiếm chủ trong lời đồn, một cách nói khác thì hắn là hóa thân của vực ngoại Thiên Ma, không biết cái nào là thật."
"Phì, cái gì mà vực ngoại Thiên Ma, Sở Dương đại gia cũng chỉ có một thân phận là Cửu Kiếp kiếm chủ thôi, nhớ rõ rồi chứ hả!" Lỗ mũi của Hoàng Hà Liễu nghếch lên trời: "Người mà các người hỏi cũng chính là người lúc trước đã chữa khỏi cho ta, cũng chính là... Về phần mười người bên cạnh hắn, các ngươi tự nghĩ xem đó là ai đi."
"Trời ạ, thì ra..."
Bùm một tiếng!" Một vị cao thủ chí tôn của Hoàng gia sợ tới mức trực tiếp lệch người, ngã xuống đất, nhưng chỉ kinh ngạc chứ hoàn toàn không cảm thấy đau đớn.
"Trời ạ, trời ơi." Tất cả mọi người thở dài trong khiếp sợ, trong mắt phát ra quang mang hưng đến cực điểm. Trong lòng Mỗi người đều có suy nghĩ giống nhau.
Cửu Kiếp kiếm chủ!
Cửu Kiếp kiếm chủ còn cả cửu kiếp huynh đệ của hắn!
Trời ạ, chúng ta không ngờ đi chung một đường với Cửu Kiếp kiếm chủ, hơn nữa bây giờ còn ở cùng một chỗ, chúng ta chẳng khác nào là cùng một trận tuyến.
Đại gia của ta ơi, thân đại gia của ta ơi.
Mọi người trong phút chốc minh bạch ý tứ trong câu nói kia của Hoàng Hà Liễu: "Nghe nói, ngài chính là Cửu đại gia?"
Cuối cùng cũng minh bạch.
Cửu đại gia thì ra là một Cửu đại gia.
Nhân người đó là Cửu đại gia, thật sự là rất đáng giá.
Nếu là Cửu Kiếp kiếm chủ, đừng nói là Cửu đại gia, Cửu gia gia, Cửu thái gia cũng được, cho dù là Cửu tổ tông cũng có thể thương lượng.
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Phong Lăng Thiên Hạ Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên