Chướng ngại chỉ đe dọa được bạn một khi bạn rời mắt khỏi mục tiêu.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Thụy Căn
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 2015
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2728 / 70
Cập nhật: 2015-11-08 05:35:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 17 - Chương 135
èn điện thoại di động nhấp nháy làm Triệu Quốc Đống đang buồn ngủ không quá thích. Tiếng chuông ở đầu giường liên tục vang lên nhắc hắn nhanh chóng phải nghe điện.
Triệu Quốc Đống rùng mình, tối thế này ai gọi? Mình đã không còn là Bí thư thị ủy, làm trưởng ban tổ chức cán bộ nên hình như không có chuyện gì muốn mình cần xử lý gấp mà.
Một cánh tay trần còn để trên ngực, Triệu Quốc Đống cẩn thận bỏ tay đối phương ra rồi cầm máy.
Đây là số điện thoại riêng của Triệu Quốc Đống, ngoài một ít lãnh đạo chủ yếu biết ra cũng chỉ có bạn bè thân mới biết được.
Người bình thường cũng chỉ có số điện thoại công việc của mình, mà số này bình thường đều do Đoạn Tự Lập cầm. Ở thời gian này nếu nhận được công việc gấp thì Đoạn Tự Lập sẽ lập tức gọi cho mình.
Triệu Quốc Đống cầm máy nhìn số thì số này hơi lạ. Là ai? Lại nhìn đồng hồ, đã hơn 1h đêm, mặc dù thời tiết Côn Châu ấm áp nhưng đây là giữa mùa đông, đứng bên ngoài vẫn có thể làm người ta thấy lạnh.
- Ai vậy anh? Sao muộn như thế này vẫn còn gọi cho anh?
Trình Nhược Lâm đã tỉnh lại, cô ngồi dậy hỏi.
- Không biết.
Triệu Quốc Đống nhăn mày, Lưu Nhược Đồng không dùng cách này để dò hỏi mình thì là ai chứ. Bây giờ chỉ có thể nghe điện mới biết.
Hắn ấn phím nghe nhưng không nói mà chỉ yên lặng nghe đối phương nói chuyện.
- Sư huynh, tôi là Lập Cường.
Tiếng Đinh Lập Cường truyền tới, Triệu Quốc Đống nghe ra là ai càng chấn động. Đinh Lập Cường lúc này gọi cho mình nhất định là có chuyện.
- Lập Cường, chuyện gì thế?
Triệu Quốc Đống không nói gì mà trực tiếp hỏi.
- Ừ, không biết anh có rảnh không, chúng tôi bắt được một người, người này mang theo thiết bị theo dõi. Tôi nhìn nội dung y chụp là nhằm vào hai người bạn của anh, chính là hai vị tôi gặp ở khách sạn Lưu Hoa, tôi cảm thấy được ở đây có thể có vấn đề.
Đinh Lập Cường nói khá nhỏ, chẳng qua Triệu Quốc Đống nghe được như bị sét đánh.
Hắn chọn khách sạn Lưu Hoa chính là vì cảm thấy ở đây bí mật. Tuy là khách sạn bốn sao nhưng tính bí mật ở đây rất tốt, mà hắn vẫn cẩn thận cải trang một phen cho nên tự tin sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Không ngờ mình vẫn bị người theo dõi.
Trình Nhược Lâm và La Băng đương nhiên không có ai nhằm vào hai cô. Dù là Trình Nhược Lâm đến Côn Châu cũng không có ai biết. Hơn nữa Trình Nhược Lâm đã nhiều năm không lên màn ảnh, phải nói chỉ cần không phải mặt đối mặt hoặc người quá quen thuộc thì không ai ngờ đó là nữ Mc nổi tiếng. Hơn nữa Trình Nhược Lâm đến Côn Châu cũng không nói với bất cứ ai, đương nhiên không thể nào có người theo dõi.
Vậy đây là nhằm vào mình, đó là ai? Bọn họ sao biết mình đến gặp hai người Trình Nhược Lâm?
Tuy nói muốn người không biết trừ khi mình không làm nhưng Triệu Quốc Đống tự tin mình rất cẩn thận ở phương diện này, về cơ bản chặn đứng khả năng này. Nhưng Đinh Lập Cường gọi điện là có chuyện gì?
Chẳng qua hắn chỉ ngạc nhiên trong nháy mắt, hắn lập tức lấy lại bình tĩnh.
- Ừ, tôi biết, cậu ở đâu? Tôi lập tức sẽ tới.
Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi, ở nơi công cộng đúng là phiền. Đối phương không ngờ theo dõi mình cùng Trình Nhược Lâm, La Băng cả chiều, xem ra sớm có mưu đồ. Bây giờ còn không rõ là ai làm, mình cần phải sang xem để tìm hiểu tình hình.
- Có việc gì vậy anh?
Trình Nhược Lâm hỏi.
- Không có gì, chẳng qua có người theo dõi chúng ta.
Triệu Quốc Đống bắt đầu mặc quần áo.
- Anh phải đi một chuyến.
- Anh nói gì, có người theo dõi chúng ta?
Trình Nhược Lâm hốt hoảng nói.
- Anh nói là chúng ta hay chỉ có em với Băng tỷ?
- Còn chưa rõ lắm, có lẽ là anh và em còn có La Băng, thật không ngờ còn có người dùng chiêu này với anh. Hắc hắc, anh đúng là phải tự cảnh tỉnh mình một phen, đừng có mà không ngã ở biển lại chết đuối trong mương.
Triệu Quốc Đống trầm giọng nói.
- Không có gì, em ngủ đi, nếu lo lắng thì bảo La Băng sang ngủ cùng.
Tối nay nhất định là đêm không yên tĩnh. Triệu Quốc Đống lặng lẽ rời khỏi khách sạn đã là 2h. Đinh Lập Cường lái xe đến khách sạn đón hắn nhưng hắn không nói gì.
Nhìn thiết bị của đối phương, lại xem nội dung, Triệu Quốc Đống chỉ biết đối phương là nhằm vào mình. Trong máy ghi toàn bộ hình ảnh mình cùng với Trình Nhược Lâm, La Băng ở quán café, đối phương định làm gì?
- Tên kia rất cứng miệng, chúng tôi lục soát cả người y, không có nhiều thứ để tìm ngoài chứng minh y là người An Đô, các thứ khác không có dấu vết để điều tra.
Đinh Lập Cường bổ sung.
- Mấy năm gần đây thường hay xảy ra chuyện như thế này, nhưng đó đều là để lừa bịp, tôi không biết người này vì sao lại nhằm vào anh và hai bạn của anh?
Người An Đô?
Triệu Quốc Đống đúng là khá nghi ngờ, chẳng lẽ La Băng mang tới hay có vấn đề gì khác?
- Vậy cậu định xử lý như thế nào?
Triệu Quốc Đống không nói nhảm.
- Còn phải khai thác tên này nữa. Tôi không tin y chỉ có một mình mà chạy đi đâu được.
Đinh Lập Cường nói.
- Người này có lẽ là tên lưu manh lăn lộn xã hội nhiều năm, biết rơi vào tay cảnh sát nên không nói gì, chết cũng ngậm miệng. Xem ra y cũng biết chúng tôi không có chứng cứ nên mới vậy.
- Tra điện thoại di động của y có số điện thoại nào không, đây cũng là đầu mối.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Không nói ta ra manh mối ít nhất cũng có thể tìm ra gì đó.
Đinh Lập Cường gật đầu hiểu ý. Từ mấy số điện thoại hay liên lạc cũng có thể tra xét ra chút manh mối.
- Tôi đã xem mấy số điện thoại mà đối tượng hay liên lạc, có lẽ đều là số bên tỉnh An Nguyên. Chẳng qua nhiều số là không đăng ký, bên trên có không ít số nhưng đều viết theo biệt danh, liên lạc nhiều nhất là người có tên Lực ca.
Đinh Lập Cường cẩn thận nói.
- Lực ca?
Triệu Quốc Đống đột nhiên có cảm giác.
Triệu Quốc Đống về khách sạn thì thấy hai người phụ nữ đang đầy lo lắng ngồi trên sopha đợi.
Triệu Quốc Đống an ủi các cô một phen. Hắn thực ra cũng không quá lo lắng. Đinh Lập Cường rất khôn khéo nên túm được đối phương. Trong máy quay của đối phương cũng không có gì không nhận ra người. Hắn khá chú ý ở nơi công cộng, điểm này Triệu Quốc Đống biết chú ý. Chẳng qua đây là cảnh báo đối với hắn.
Hắn có thể khẳng định đối phương theo dõi La Băng tới đây, chỉ là mình đến Điền Nam gần năm rồi số lần về chỗ La Băng không đến mười lần, hơn nữa thời gian không xác định. Đối phương chẳng lẽ nhằm chuẩn vào mình vậy sao? Điều này chỉ nói rõ khi mình còn làm việc ở Ninh Lăng thì nhất định đã có người nhìn chằm chằm vào mình.
Là ai có thù oán với mình như vậy mà theo dõi mình lâu đến thế? Theo dõi cả năm, sợ là người của Ủy ban kỷ luật Trung ương cũng không có nghị lực đến thế.
Từ trên người La Băng kéo sang mình, hơn phân nửa là có thù oán với mình hồi còn ở Ninh Lăng.
Khanh Liệt Bưu? Không giống, công ty bất động sản Cửu Đỉnh của y ở Ninh Lăng, mặc dù mình không ủng hộ gì mấy nhưng cũng không gây phiền phức gì cho đối phương, hình như không cần làm như vậy. Triệu Quốc Đống cẩn thận suy nghĩ mãi đến người có mâu thuẫn với mình mà có chữ “Lực” hình như chỉ có Trần Đại Lực.
Nhưng Trần Đại Lực sau khi từ chức nghe nói lên An Đô phát triển, hơn nữa làm khá tốt. Có người thấy y ra vào khách sạn rất sang trọng ở An Đô, hơn nữa còn có xe và lái xe riêng….
Trần Đại Lực vì La Băng mà kết oán với mình, mà lại vì mình nên y mới phải từ chức. Nếu là Trần Đại Lực theo dõi thì rất có thể.
Không chừng Trần Đại Lực muốn theo dõi tìm được chứng cứ để làm mình thân bại danh liệt.
Khả năng này là rất lớn, Triệu Quốc Đống càng suy nghĩ càng thấy là vậy. Vấn đề này cũng rất đơn giản. Đinh Lập Cường bắt được mấy số điện thoại mà đối tượng hay liên lạc, điều tra một chút là ra. Ngoài số điện thoại không đăng ký thì cũng có số dùng chứng minh đăng ký, từ quê quán của đối phương là có thể chứng minh mối nghi ngờ của mình.
Lộng Triều Lộng Triều - Thụy Căn Lộng Triều