Số lần đọc/download: 2728 / 70
Cập nhật: 2015-11-08 05:35:41 +0700
Quyển 17 - Chương 71
- N
gười phú quý chớ quên bạn…
Triệu Quốc Đống một bên lắc đầu một bên nhìn quanh.
- Vưu tỷ nói tôi tới Điền Nam làm trưởng ban tổ chức cán bộ có tính là phú quý không?
Đây là một quán ăn cao cấp, An Đô bây giờ cũng thịnh hành cái gọi là phòng ăn cá nhân. Quán ăn Ngự Đình Nhã Trúc này nghe nói có đủ đồ ăn Mãn, Hán, chẳng qua người đến đây không mấy người thích ăn tất các món mà chỉ gọi vài món theo sở thích. Có thể làm khách thỏa mãn chính là hoàn cảnh ở đây.
Nơi này là một trang viên được bảo lưu khá tốt với kiến trúc cuối đời Minh, đây là điều hiếm có sau bao nhiêu năm chiến loạn.
Lưu lại đều là tinh hoa, sảnh đường hoa mỹ, phòng trang nhã, mái hiên tinh tế, cửa sổ và rèm cửa cổ tràn ngập hơi thở kiến trúc phía nam.
Cho nên có người nói chỉ riêng kiến trúc này cũng đã có giá cả cực đắt. Ăn ở đây mặc dù đắt nhưng lại đông khách, có khách đặt trước cả tuần cũng chưa chắc tìm được vị trí thích hợp.
Ăn chính là chú ý hoàn cảnh, thời này chính thức có mấy người chú ý mình ăn gì. Không phải nói cần không khí, cần hoàn cảnh sao? Không chừng đang ăn còn có thể ra vẻ một chút, vừa lúc gặp tên đui mù nào đó nói mấy câu, câu đầu tiên có thể làm người ta sợ rồi.
Vưu Liên Hương là thị trưởng Đường Giang mời lão lãnh đạo trước đây, bây giờ là lãnh đạo tỉnh ngoài nên lúc chọn địa điểm dùng cơm cũng tốn nhiều công sức. Cuối cùng do thư ký đề cử nơi này mới làm Vưu Liên Hương không đến mức buồn phiền.
- Phú quý hay không không ở chỗ lên chức, cũng không phải ở chỗ túi tiền lớn lên, mà ở thị trưởng của mình. Có tâm lý không vui, buồn vì vật bên ngoài không chừng chính là sự phú quý về tâm lý.
Vưu Liên Hương nói làm Triệu Quốc Đống đúng là có cái nhìn mới về cô.
Làm thị trưởng hai năm, Vưu Liên Hương coi như luyện ra. Hắn nghe nói Vưu Liên Hương có uy tín ở Đường Giang không thua gì Bí thư thị ủy Kim Đại Giang làm nhiều năm ở Đường Giang. Ngay cả Miêu Chấn Trung là người khắt khe như vậy cũng đánh giá cao biểu hiện của Vưu Liên Hương.
Có lời đồn năm tới Kim Đại Giang sẽ đến thành phố Kiến Dương làm Bí thư thị ủy, Vưu Liên Hương rất có thể lên làm Bí thư thị ủy. Nhưng cũng có lời đồn tính cách cứng rắn của Vưu Liên Hương làm tỉnh ủy tranh luận, Kim Đại Giang phương án lên với lãnh đạo chủ yếu tỉnh ủy là Vưu Liên Hương không hợp quần thể, tác phong báo đạo, độc đoán.
- Ừ, Vưu tỷ, chị đây là nhắc tôi, tôi hiểu.
Triệu Quốc Đống cười cười ngồi xuống.
- Cậu biết là tốt rồi. Đối với người như cậu, đi Điền Nam lâu thế mà không gọi một cuộc điện, còn phải do tôi mặt dày hỏi cậu. Là cậu vui quên trời đất hay bận đến độ không biết phương hướng.
Vưu Liên Hương cũng ngồi xuống, ở đây chỉ có hai người ngoài ra còn thư ký của cô.
- Tiểu Cung không phải người ngoài, hôm nay do Tiểu Cung an bài, được chứ?
- Ừ, đúng thế. Đi mấy tháng mà không ngờ An Đô lại xuất hiện một nơi như thế này.
Triệu Quốc Đống gật đầu đổi đề tài.
- Vui quên trời đất là không thể, bận không biết phương hướng thật ra là đúng. Tôi coi như cảm nhận được câu đến một nơi mà hai mắt toàn đen. Làm trưởng ban tổ chức cán bộ đúng là không dễ dàng, chỉ sợ chị không biết tôi một ngày làm gì, mệt thật.
- Không mệt thì Bí thư Thái cần gì cậu tới chứ?
Vưu Liên Hương cười cười trêu chọc.
- Cậu trời sinh số làm việc, đến Bộ năng lượng nhàn được mấy tháng lại bị đá về Ninh Lăng, bây giờ đến Điền Nam cũng phải dùng hết giá trị của cậu chứ?
Vưu Liên Hương cũng mơ hồ nghe nói sau khi Triệu Quốc Đống tới Điền Nam, Điền Nam mấy tháng nay điều chỉnh nhân sự rất lớn. Mặc dù Triệu Quốc Đống không thể có bản lĩnh nhấc lên cơn sóng điều chỉnh nhân sự lớn đến thế. Nhưng hắn chính là nhân vật tiên phong. Có lẽ đây là ý đồ trung ương đưa Triệu Quốc Đống đến Điền Nam làm trưởng ban tổ chức cán bộ.
- Nói cũng đúng, nếu để tôi làm chức gì đó nhàn hạ, cả ngày uống trà, đọc báo thì đó chính là khiển trách lớn nhất đối với tôi. Tôi không ngại mệt, nếu nhàn quá có khi sinh ra tật xấu gì đó.
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói:
- Vẫn là Vưu tỷ biết bệnh của tôi.
Cung Nguy có chút tò mò nhìn hai người nói chuyện. Cô vốn không muốn ngồi cùng bàn với lãnh đạo nhưng không biết thị trưởng Vưu có ý gì mà bảo cô ngồi cùng, cô có cảm giác như thị trưởng Vưu muốn mình làm vị trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam kia có ấn tượng thêm thì phải.
Lần trước cô gặp hắn là chưa đầy hai năm, bây giờ hắn đã từ chức Bí thư thị ủy Ninh Lăng nhảy lên làm trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam. Cô mặc dù không biết biến động trong đó nhưng hiểu được người đàn ông này không hề tùy ý như biểu hiện bề ngoài.
Triệu Quốc Đống thấy Cung Nguy kia vẫn luôn dùng ánh mắt đầy cẩn thận quan sát mình. Hắn đương nhiên sẽ không tự kỷ cho rằng Cung Nguy này thích mình, nhưng không thể nghi ngờ cô gái này nhìn ánh mắt tò mò nhìn mình, điều này làm hắn có chút thú vị.
Đi đến đâu cũng dễ dàng làm người ta chú ý, Triệu Quốc Đống đã quen với việc này nên hắn đã có chút sức miễn dịch với ánh mắt người ngoài. Nhưng hôm nay hắn ngồi cùng Vưu Liên Hương, ở bên trong chỉ có một cô gái được gọi là người ngoài quan sát mình làm hắn thấy khá hay.
Đương nhiên hắn sẽ không so đo với Cung Nguy, người ta nhìn thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng đến chủ kiến của hắn.
Trong cuộc nói chuyện, Triệu Quốc Đống và Vưu Liên Hương đã không ở trong một hoàn cảnh nên có lẽ làm hai người trở nên tùy ý hơn.
Năm nay An Nguyên đã có chút thay đổi, tốc độ phát triển của An Đô rõ ràng nhanh hơn, nửa đầu năm có tốc độ tăng trưởng đạt đến 7,8%, đây là tốc độ cao nhất trong bốn năm năm qua. Điều này làm tỉnh ủy có cái nhìn mới về Quan Kinh Sơn. Đối với một thể chế kinh tế khổng lồ như An Đô mà nói có thể thay đổi đã là tin mừng rất lớn, có thể để tốc độ tăng trưởng bằng bình quân chung của tỉnh chính là thành công lớn nhất. Mà bây giờ Quan Kinh Sơn đã làm được điểm này, bảo sao Ứng Đông Lưu cũng bắt đầu xem trọng đối phương.
Đương nhiên điểm sáng của An Nguyên không nằm ở An Đô. Ngoài Ninh Lăng vẫn là điểm sáng nhất ra, Đường Giang kéo dài xu thế phát triển của năm ngoái, tiếp tục theo sát Ninh Lăng, đây cũng là khá chói mắt. Lô Vệ Hồng đến Thông Thành làm Bí thư thị ủy cũng tỏ rõ tác phong mạnh mẽ, táo bạo điều chỉnh nhân sự của Thông Thành. Hơn nữa Thông Thành bắt đầu khai thác khí thiên nhiên trên quy mô lớn, mấy công ty khí thiên nhiên lớn của Trung Quốc đã đầu tư vào đây, nhanh chóng thúc đẩy kinh tế Thông Thành phát triển, coi như là một điểm sáng khác của tỉnh An Nguyên.
So sánh với Đường Giang cùng Thông Thành có tốc độ tăng trưởng trên 30% thì Vinh Sơn mấy năm trước uể oải đến năm nay cũng có một tia khởi sắc. Trải qua hai năm liên tục điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, ngành phân bón của Vinh Sơn đã khó khăn chuyển mình thăng cấp, nghênh đón ánh rạng đông.
Tháng tư năm nay tập đoàn BASF nước Đức đầu tư 30 triệu Euro thành lập công ty trách nhiệm hữu hạn phân bón hóa học BASF Vinh Sơn. Chính quyền thị xã Vinh Sơn mất hơn một năm vận động mới kéo được công ty thuộc top 500 thế giới tới. Ngay sau đó vào tháng 6 một công ty phân bón Nhật Bản đã đầu tư 16 triệu Usd vào Vinh Sơn.
Hai công ty thuộc top 500 thế giới cùng tiến vào Vinh Sơn cũng là dấu hiệu cho thấy kinh tế công nghiệp của Vinh Sơn cuối cùng đã chuyển mình. Mà ngoài hai công ty này ra, càng làm người ta vui mừng là các công ty phân bón, hóa học tư nhân của Vinh Sơn cũng nhanh chóng phát triển, thay thế các công ty nhà nước mà chiếm ưu thế chủ đạo. Công ty tư nhân đứng vững trong cuộc đấu tranh tàn khốc khiến kết cấu kinh tế nhà nước vốn chiếm ưu thế tuyệt đối ở Vinh Sơn dần thay đổi. Mà chính quyền thị xã Vinh Sơn cũng tích cực dẫn hướng khiến cho tốc độ tăng trưởng năm nay của Vinh Sơn đứng thứ tư toàn tỉnh, chỉ thấp hơn Ninh Lăng, Đường Giang cùng Thông Thành.
Vưu Liên Hương hiểu khá rõ tình hình phát triển kinh tế các nơi trong tỉnh. Làm thị trưởng, cô chẳng những phải chú ý sự phát triển kinh tế của Đường Giang, cũng phải chú ý tình hình phát triển của các nơi xung quanh, xem có kinh nghiệm gì tốt để tham khảo hay không….
Triệu Quốc Đống cũng rất Đặng Nhược Hiền có thể mở cục diện ở Vinh Sơn. Lão đồng nghiệp ngày trước cuối cùng đã có thể chứng minh năng lực của mình tại Vinh Sơn, câu nói là vàng sẽ phát sáng ở bất cứ đâu thật chính xác.