Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Chồng lăng nhăng rồi ghen tuông vô lý
A
nh chát, tán tỉnh, hẹn hò cà phê, đi nhậu lần lượt với 2 cô gái. Nhưng mỗi lần tôi đi làm về anh cầm điện thoại kiểm tra chi tiết từng cuộc gọi, tin nhắn. Hễ thấy tôi nói chuyện với ai đó trên 5 phút là anh đặt hàng loạt câu hỏi tra khảo.
Tôi lấy chồng lúc 29 tuổi, nhan sắc cũng thuộc loại khá, khi chưa chồng tính tôi khá trầm, ít bạn, chủ yếu là những người bạn thân lâu năm, bạn đồng nghiệp. Khi về nhà chồng, sinh con, tôi càng hạn chế tụ tập bạn bè vì còn phải lo chăm sóc gia đình, chăm con. Tôi định khi con lớn hơn chút, đi học, tôi sẽ tạo lại mối quan hệ bạn bè cũng chưa muộn. Tôi cũng dành thời gian chăm sóc bản thân, tự thấy mình chưa gây lỗi gì quá đáng để phải nhận về những điều bực mình như thế này.
Chuyện là từ ngày lấy chồng, tôi thấy anh hay lén lút nhắn tin và gọi điện, nhưng sau khi gọi anh thường xóa nhật ký, ngay cả chát trên yahoo khi thấy tôi đến gần là anh tắt ngay đi. Thói quen từ việc chồng hay kiểm tra điện thoại làm tôi cũng tò mò với điện thoại của anh. Tuy nhiên khi đọc các tin nhắn và nhật ký cuộc gọi thì chỉ còn lại tin nhắn và cuộc gọi của tôi.
Tôi thắc mắc về biểu hiện lạ thì anh im lặng, chẳng lẽ ngoài vợ ra anh ấy không liên lạc với bất kỳ ai khác? Có lần anh có tin nhắn, một lúc sau tôi kiểm tra điện thoại thì không thấy tin nhắn đó nữa. Anh giải thích là không phải tin nhắn mà là chuông báo thức, tôi kiểm tra báo thức thì thấy anh đặt từ 6 giờ sáng, mà lúc này đã là buổi chiều. Anh nghĩ rằng tôi mới sống trong rừng ra nên không biết cái điện thoại là gì sao?
Anh có niềm đam mê chơi bida và đánh bài, tụ tập bạn bè nhậu nhẹt, mỗi lần đi thường là 1-2 giờ sáng mới về, có khi đi làm không về nhà mà đi chơi đến khuya. Tôi hỏi cũng chỉ nhận được câu trả lời anh đi đánh bida, một vài lần tôi làm căng anh cho rằng tôi vô lý. Anh giải thích đi đánh bida chứ có đi đâu lăng nhăng mà vợ hay nói. Tôi bất lực với suy nghĩ đó của chồng.
Anh sống không có nề nếp, có những việc làm, cư xử khiến vợ nghi ngờ, nhưng chính anh lại kiểm soát tôi rất chặt. Tôi đi đám cưới đồng nghiệp, anh bảo rằng ở nhà bế con để anh dọn dẹp nhà cửa, mà có mấy khi anh dọn. Tôi đi làm chỉ về trễ 5-10 phút là phải trả lời hàng loạt câu hỏi nghi ngờ của anh với thái độ hằn học.
Tôi nghe điện thoại của bạn thời cấp 3, chưa cần biết là trai hay gái nhưng anh thấy nói chuyện hơi lâu là bực bội, liệng qua liệng lại trước mặt tôi lầm bầm, đá thúng đụng nia. Điện thoại tôi reo, anh là người chạy tới ngay cầm xem thử là ai. Ngày lễ hoặc ngày sinh nhật của tôi anh chưa bao giờ nhắn tin chúc mừng dù chỉ vài chữ, nhưng hễ thấy trong điện thoại tôi có nhiều tin nhắn của người khác là anh nói mát và rất hậm hực.
Mỗi lần tôi đi làm về là anh cầm điện thoại kiểm tra chi tiết từng cuộc gọi, tin nhắn. Hễ thấy tôi nói chuyện với ai đó trên 5 phút là anh đặt cho tôi hàng loạt câu hỏi tra khảo. Tôi cảm thấy thật bực bội với cách cư xử như vậy của chồng. Là người làm nhà nước, công việc của tôi đòi hỏi hàng ngày phải trao đổi thông tin và số liệu, cũng phải liên lạc giao tiếp với bạn bè, tôi góp ý anh không nghe mà còn hậm hực, cứ như là tôi đã ngoại tình đến nơi rồi vậy.
Tính tôi hay nói thật và khá thẳng nên cư xử không khôn ngoan như thiên hạ, tính bộc trực nên tôi không giỏi nhịn nhục và thấy bất bình là lên tiếng ngay chứ không dung dưỡng những điều xấu nếu một ai đó cư xử sai. Do đó chúng tôi thường xuyên cãi nhau, nhưng tôi cũng mau quên nên cãi xong là thôi chứ không giận dai.
Tôi đành phải học cách cư xử giống anh là mỗi lần đi làm về hay anh vắng mặt là tôi xóa nhật ký liên lạc với bạn bè, chỉ chừa lại những thông tin mà anh không thể tra khảo được gì. Anh có vẻ hậm hực vì không có gì để anh tra khảo như anh mong muốn. Tôi nghĩ mãi mà không hiểu sao trên đời lại có người chồng như thế.
Tôi càng bực bội hơn vì anh luôn sống tự do theo ý mình, như đó là điều hiển nhiên vậy. Tôi nói anh đánh tôi tàn nhẫn, tôi làm đơn ly dị anh không ký. Tôi bảo đã tự nộp đơn ra tòa, anh cười khẩy, cho rằng tôi hù chứ nào dám, ngày tòa gửi giấy triệu tập anh mới sực tỉnh mà hỏi tôi rằng chẳng lẽ em không thương con, muốn gia đình tan vỡ? Rồi anh bảo vợ chồng giận nhau là chuyện bình thường có gì mà tôi phải làm ầm lên thế.
Thật tình đầu tôi muốn nổ tung vì lối sống và suy nghĩ của anh. Rồi các anh chị của anh cũng đến khuyên nhủ, anh hứa rằng sẽ thay đổi, tôi thương con nên đành lòng thỏa hiệp rằng vợ chồng thì nên tin tưởng nhau và không giấu diếm vấn đề gì cả, đề nghị anh cung cấp mật khẩu yahoo. Anh cung cấp vì anh không biết trên yahoo có chức năng lưu nhật ký trò chuyện. Sau khi đăng nhập, tôi phát hiện anh đã chát, tán tỉnh, hẹn hò cà phê, đi nhậu lần lượt với 2 cô gái. Tôi không choáng váng vì 3 năm chung sống với chồng, tôi tin vào những linh cảm của mình, duy có điều tôi không bắt được vì anh "chùi mép" quá sạch.
Tôi tưởng rằng khi bắt được quả tang "ăn vụng", anh sẽ thấy xấu hổ, nhưng quả thực anh trơ trẽn mà nói rằng tụi anh trong sáng, bạn bè bình thường thì chẳng có gì mà phải sợ. Tôi nghe sự biện minh của chồng mà thấy nực cười. Có điều tôi luôn hy vọng rằng anh thay đổi thái độ ghen tuông vô lý, nhưng thật thất vọng vì anh càng ghen hơn trước. Hình như anh sợ tôi trả đũa.
Tôi đã muốn tha thứ và quên những gì anh ta đối xử nhưng hàng ngày phải đối diện với những cơn ghen bệnh hoạn của chồng làm tôi càng nhớ đến mấy cô gái từng hẹn hò kia với anh. Tôi bất lực hoàn toàn, cứ thế này chắc tôi trầm cảm mất. Mọi người hãy cho tôi những lời khuyên, chẳng lẽ tôi phải làm thủ tục ly dị lần nữa? Tôi mệt mỏi quá.
Hà