A home without books is a body without soul.

Marcus Tullius Cicero

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2238
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1232: Gặp Chiêu Phá Chiêu, Làm Việc Theo Hoàn Cảnh.
hi thấy chiếc xe kia thì tả trung minh căn bản cảm thấy khủng hoảng trong lòng, trong đầu căn bản là trống rỗng, nhưng ngay sau đó bản năng sinh tồn đã chiếm thượng phong. Nhưng tốc độ của chiếc xe kia là quá nhanh, khi hắn còn chưa kịp phản ứng thì xe đã lao đến. Không chờ hắn chạy đi, chiếc xe đã đâm sầm lên người hắn.
Tả Trung Minh bay hẳn lên trời, điện thoại trong tay cũng văng ra hơn chục mét. Khi hắn rơi xuống đường, chút ý thức cuối cùng của hắn chợt biến mất.
Lúc này chút ánh mắt cuối cùng của hắn vẫn còn nhìn thấy trụ đèn đường, vẫn là hai màu xanh đỏ.
- Tông chết người rồi. Tiếng hét lớn vang lên, chiếc xe biết mình gây tai họa nhanh chóng chạy điên cuồng về phía trước. Không ít người đang ăn cơm nhanh chóng chạy về phía xảy ra tai nạn, lúc này Tả Trung Minh đang nằm trong vũng máu, đám người bên cạnh lại ồn ào nghị luận, có người gọi điện thoại cho cảnh sát, có người báo cấp cứu.
Chỉ là lúc này không gian ồn ào chung quanh không ăn nhập với Tả Trung Minh, ánh mắt cuối cùng của hắn chỉ nhìn thấy ánh đèn xanh đỏ, sau đó chậm rãi nhắm lại.
...
Vương Tử Quân đang nghỉ ngơi trong một trang viên yên tĩnh mát mẻ, hắn dùng sức hoạt động cơ thể, di chứng của một đêm điên cuồng bắt đầu hiện ra. Mặc dù hắn tự phụ sức khỏe của mình, thế nhưng hắn và Tần Hồng Cẩm lâu ngày gặp lại, hai người căn bản là quá tham lam.
Vương Tử Quân cảm thấy Tần Hồng Cẩm có chút uất ức, có thể cảm nhận được sự cô đơn của nàng. Hắn tất nhiên sẽ nồng nhiệt đáp đền nàng, hai người căn bản giống như hai ngọn lửa hòa vào nhau.
Khi Vương Tử Quân lười biếng vươn tay ra, hắn chuẩn bị rời khỏi giường, lúc này Tần Hồng Cẩm đang mặc đồ ngủ tơ tằm dịu dàng như một con mèo nhỏ lại đột nhiên ôm lấy hắn từ phía sau. Người nào cũng nói đàn ông bốn mươi như một đóa hoa, phụ nữ như bã đậu, lúc này Tần Hồng Cẩm đã bốn mươi nhưng căn bản là thời gian giống như luôn quan tâm đến một cô gái tốt, căn bản không lưu lại chút di chưng gì lên gương mặt của nàng. Lúc này da dẻ của nàng vẫn mềm mại trắng mịn, Vương Tử Quân nghĩ muốn ôm lấy nàng, muốn xoa dịu cảm giác trong lòng nàng.
Tần Hồng Cẩm đứng bên cạnh Vương Tử Quân giống như mười năm trước hai người gặp mặt nhau, nhưng lúc này nàng đã trưởng thành hơn, đã quyến rũ hơn. Hắn nhìn bộ dạng của nàng rồi dùng giọng dịu dàng nói: - Sao em không ngủ nữa đi.
- Em sợ nếu mình tiếp tục ngủ, tỉnh dậy sẽ không còn được thấy anh nữa. Tần Hồng Cẩm dùng ánh mắt u oán đầy tình cảm nhìn Vương Tử Quân rồi nói: - Những năm qua đã có nhiều tiền, có đủ danh tiếng, nhưng khát vọng hạnh phúc cuối cùng của em là gì? Em đã suy nghĩ rất lâu, thật ra nó cũng rất đơn giản, em hy vọng mỗi ngày thức dậy đều thấy anh và cả ánh nắng ban mai.
Tần Hồng Cẩm nói làm cho Vương Tử Quân cảm thấy áy náy, nguyện vọng như vậy căn bản không phải là thứ mà kiếp này hắn có thể đưa đến cho nàng. Hắn là người trong quan trường, những gì liên quan đến phụ nữ giống như chôn một khối thuốc nổ, căn bản là không thể nào công khai được. Ngoài trừ phương diện cực kỳ cẩn thận, hắn nào dám để lộ ra cho người ta nắm bắt được?
Tần Hồng Cẩm căn bản làm bữa sáng khá đơn giản thế nhưng lại rất tận tâm, có vài món dễ làm, cháo trắng và trứng gà, hơn nữa còn có một bát cải muối, tất cả vẫn còn nóng hôi hổi.
Vương Tử Quân ăn sáng mà cảm thấy tâm tình ấm áp, Tần Hồng Cẩm ở bên cạnh liên tục gắp thức ăn cho hắn.
- Tử Quân, bây giờ nghiệp vụ của công ty đang liên tục mở rộng ra bên ngoài, em đã mua một đảo nhỏ ở nước ngoài, trước mắt đã tiến vào giai đoạn xây dựng hậu kỳ, sau này nếu như không có việc gì làm, em sẽ thường đi đến đó. Tần Hồng Cẩm đưa một muỗng canh nhỏ cho Vương Tử Quân, sau đó nàng khẽ nói.
Vương Tử Quân căn bản hiểu rõ ý nghĩa lời nói của Tần Hồng Cẩm, tuy hắn đã sớm có tính toán, thế nhưng cuối cùng thì Tần Hồng Cẩm cũng thực hiện bước đi này.
- Không được. Vương Tử Quân nhìn Tần Hồng Cẩm, hắn kiên quyết nói ra hai chữ, nói xong thì nhìn chằm chằm vào nàng rồi nói ra từng chữ một: - Nếu như em muốn làm như vậy, anh dứt khoát từ chức.
Hai chữ từ chức tuy đơn giản nhưng căn bản lại là hành động cực kỳ khí phách của Vương Tử Quân. Hắn là người tiến lên từng bước từ cơ sở, đến vị trí ngày hôm nay căn bản là người tương lai vô hạn, hơn nữa hắn còn đang trong giai đoạn phát triển mạnh mẽ, một ngày nào đó sẽ có thể đi đến đỉnh điểm quyền lực.
Nhưng Vương Tử Quân lại muốn từ chức, dũng khí của hắn căn bản làm cho Tần Hồng Cẩm cực kỳ cảm động. Nàng nhanh chóng dúi đầu vào ngực Vương Tử Quân, sau đó nàng dùng giọng hạnh phúc nói: - Chàng ngốc, em chỉ qua bên kia ở thôi, chỉ muốn thả lỏng một chút, cũng không phải rời khỏi anh, mà anh cũng đừng hành động theo cảm tính như vậy.
- Anh biết rõ. Vương Tử Quân nói rất bình tĩnh thế nhưng lại cực kỳ kiên quyết: - Gần đây anh cũng đã suy tư về con đường của mình, đặc biệt là sau khi ông nội ra đi.
Vương Tử Quân căn bản là nói thật lòng, từ sau khi Vương lão gia tử ra đi thì hắn luôn suy tư về con đường của mình. Sau khi trọng sinh thì hắn tập trung tinh thần chấn hưng Vương gia, căn bản làm cho Vương lão gia tử cảm thấy thỏa mãn, đồng thời hắn cũng làm được rất khá. Vương lão gia tử có một đứa cháu nội như hắn, căn bản làm cho rất nhiều người hâm mộ.
Nhưng đời người căn bản cũng không nên sống trong ánh mắt người khác, lúc này tâm tư của Vương Tử Quân liên tục biến đổi. Hắn cũng không thiếu tâm tư vì nước vì dân, thế nhưng nếu như tâm tình không tốt, hắn nghĩ đến cuộc sống của mình, hắn phát hiện mình căn bản là khó lựa chọn.
Một người bước trên con đường thênh thang lên đỉnh điểm quyền lực thì cần có chí khí mạnh mẽ, Vương Tử Quân cảm thấy mình căn bản không thiếu năng lực, thế nhưng cũng chỉ là một thành viên như vậy mà thôi. Tác dụng của hắn chính là đóng góp một viên gạch để thúc đẩy xây dựng và phát triển, thế nhưng đối với Tần Hồng Cẩm thì hắn là tất cả, nếu như hắn phải lựa chọn, hắn có thể lựa chọn quay về cuộc sống bình thường, không muốn phụ lòng người của mình.
Đây là tâm ý hiện tại của Vương Tử Quân, nhưng tâm ý này của hắn căn bản luôn chôn giấu trong lòng, chưa từng được nói ra. Khi hắn mới tiến vào quan trường, hắn từng nói rõ với mình, cần phải cẩn thận và kỹ càng. Vài năm qua đi, cảnh báo năm xưa đã bị gió bão bào mòn, chỉ còn lại chút vết tích loang lổ, dù dùng sức gõ vào cũng không tạo nên âm thanh gì. Vì không có cảnh báo vang lên thế nên đầu óc của hắn bắt đầu bị mê hoặc, bắt đầu buông lỏng và phóng túng chính mình. Hắn nghĩ chỉ cần mình không có sai lầm gì lớn, cho dù có chút bệnh tật nhỏ thì đáng là gì? Người không phải là thánh, ai có thể không có vấn đề?
Không biết bao lâu sau thì Tần Hồng Cẩm mới nói: - Anh đúng là rất ngốc.
Vương Tử Quân khẽ dùng ngón tay ma xát lên môi của Tần Hồng Cẩm, hắn khẽ nói: - Ngốc thì ngốc có gì mà sợ, con người của anh chỉ sợ đúng là như vậy.
Anh đừng nói những lời như vậy, em không rời khỏi anh, dù có ở nơi xa nhìn về anh thì anh cũng nên cố gắng công tác, có được không? Tần Hồng Cẩm nhìn Vương Tử Quân rồi chợt nói sang chuyện khác: - Lúc này em đã hoàn thành công tác thay đổi công tay Đại Dã Quốc Tế, ngay sau đó nên làm thế nào thì chỉ cần anh ra lệnh một tiếng mà thôi.
Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, Vương Tử Quân nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, hắn khoát tay áo với Tần Hồng Cẩm, sau đó nhanh chóng nghe máy.
Người gọi điện thoại đến chính là Vương Giải Phóng, khi nối thông điện thoại thì giọng điệu của lão có chút hấp tấp: - Tử Quân, vừa nhận được tin tức Tả Trung Minh bị tai nạn xe ở thành phố Lữ Xuyên, căn bản là cứu giúp không hiệu quả, đã tử vong.
Tả Trung Minh là ai thì Vương Tử Quân căn bản biết rõ ràng, hắn thật sự cảm thấy khá lo lắng. Hắn không ngờ Tả Trung Minh lại bị tai nạn xe ở thành phố Lữ Xuyên, khi nghe được tin tức này thì nhiều ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn.
Phản ứng đầu tiên của Vương Tử Quân chính là vụ tai nạn xe này là ngoài ý muốn hay là hành vi của ai đó? Nếu thật sự là như vậy thì đối phương là ai? Mục đích của đối phương là gì? Hầu như chỉ trong nháy mắt thì Vương Tử Quân đã nghĩ ra nhiều vấn đề, nhưng lúc này hắn cần phải cực kỳ tỉnh táo, cần phải gặp chiêu phá chiêu, hành sự theo hoàn cảnh thực tế. Hắn hít vào một hơi thật sâu, sau đó trầm giọng nói: - Cảnh sát Lữ Xuyên có phải đã tham gia phá án rồi không? Có kết luận gì không?
- Theo phản ánh của quần chúng thì Tả Trung Minh qua đường và bị một chiếc xe chở rác tông chết, lúc này xe kia đã bỏ chạy, cảnh sát Lữ Xuyên đang truy nã kẻ gây tai nạn. Vương Giải Phóng nói đến đây thì thở dài một hơi.
Vương Giải Phóng vì sao mà thở dài? Vương Tử Quân căn bản hiểu rõ ràng, hắn cố gắng an ủi: - Nhị thúc, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, hòa thượng không thể nào chạy khỏi miếu, chân tướng sự việc sớm muộn sẽ rõ ràng mà thôi.
- À, chỉ hy vọng là như thế. Lúc này tâm tình của Vương Giải Phóng có chút lo lắng: - Nhưng này Tử Quân, vì vậy mà có một số việc trở nên rối loạn.
Vương Tử Quân căn bản hiểu rõ ý nghĩ của Vương Giải Phóng, hắn cố gắng nở nụ cười nói: - Nhị thúc, những gì cần đến sẽ đến, thế nhưng căn bản là không có gì cần quan tâm, nếu đây không phải là việc ngoài ý muốn, nếu có người cố ý làm như vậy, bọn họ cũng không đạt được mục đích của mình.
Vương Giải Phóng trầm mặc một lúc lâu mà không nói gì, lão cảm thấy vô kế khả thi, sau khi nghe xong lời an ủi của Vương Tử Quân thì cúp điện thoại.
Vương Tử Quân vừa kết thúc trò chuyện với Vương Giải Phóng thì Vương Quang Vinh gọi điện thoại đến, ngay sau khi nối thông thì Vương Quang Vinh đã dùng giọng không chờ đợi được nói: - Tử Quân, đây là chuyện gì vậy?
Vương Tử Quân hiểu tâm tình của bố mình, hắn khẽ an ủi: - Bố, con cũng vừa nhận được tin tức này.
Vương Quang Vinh hít vào một hơi thật sâu rồi nói: - Tử Quân, mặc kệ đây là sự kiện ngoài ý muốn hay gì khác thì ảnh hưởng của nó là cực kỳ không tốt.
Vương Quang Vinh nói đến đây giống như có chút do dự, sau đó mới nói chi tiết: - Vừa rồi bố vừa đến báo cáo công tác với bí thư Lâm, bí thư tiếp nhận một cú điện thoại mà vẻ mặt rất khó coi.
Vương Quang Vinh nói rất hàm hồ nhưng Vương Tử Quân nghe vào lại hiểu rõ, hắn có thể hiểu được tình cảnh hiện tại của Lâm Trạch Viễn. Mặc dù chuyện này chỉ là ngoài ý muốn, thế nhưng nó xuất hiện trong mắt người hữu tâm thì căn bản không giống tầm thường.
Có một vài việc chỉ cần có tin đồn thất thiệt cũng làm cho người ta rơi vào hoàn cảnh cực kỳ khó khăn, đặc biệt là khi mà đang ở trong giai đoạn cực kỳ quan trọng, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, biết đâu nó sẽ là một phần chứng cứ để người ta nắm lấy anh. Điều này chứng tỏ đối phương căn bản là dùng trăm phương ngàn kế, đây là một âm mưu quá lớn.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn khẽ nói: - Chú Lâm nói thế nào?
- Anh ấy cũng không nói gì. Vương Quang Vinh nói đến đây thì tiếp tục: - Tử Quân, con nói xem chú Lâm quen biết bố có phải là không may hay không? Nếu không thì anh ấy sao có thể bị nhà mình làm ảnh hưởng như lúc này được?
Dù là trong công tác hay sinh hoạt thường ngày thì Vương Quang Vinh căn bản luôn là người lạc quan, vấn đề này làm cho Vương Tử Quân cảm thấy rất khó chịu. Nếu như không phải không tiếp nhận sự thật này, bố hắn sẽ không nói ra những lời như vậy.
Lâm Trạch Viễn căn bản có ơn tri ngộ với bố Vương Tử Quân, vì chuyện gia đình của mình mà làm ảnh hưởng đến đại cục của Lâm Trạch Viễn, điều này làm cho Vương Quang Vinh cảm thấy cực kỳ khó chịu, điều này không khỏi làm cho Vương Tử Quân cảm động lây.
Vương Tử Quân khẽ mở lời an ủi: - Bố, sự việc còn chưa đến cuối cùng, ngài cần gì phải ôm tội lên người mình?
- Ngài nên học tập chú Lâm, chỉ cần chúng ta không làm thẹn với lương tâm, làm người đường đường chính chính, cho dù đối phương có yêu ma quỷ quái thế nào thì làm gì được chúng ta? Con cũng không tin tà có thể thắng được chính.
Vương Tử Quân an ủi mãi thì Vương Quang Vinh mới bình tĩnh cúp điện thoại. Nhưng Vương Tử Quân căn bản là khó thể nào vứt đi cảm giác đau buồn, có một số việc căn bản là nói suông không làm được gì.
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống và vẻ mặt càng thêm lạnh lùng, Tần Hồng Cẩm đứng bên cạnh nhìn gương mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, nàng giống như nhớ lại khoảng thời điểm khi mà chuỗi siêu thị Quân Thành mở tại thành phố Giang Thị, không phải năm xưa Vương Tử Quân cũng có bộ dạng như thế này sao?
Khi đó kết quả nổi giận của Vương Tử Quân vẫn còn làm cho Tần Hồng Cẩm khó quên, thế là nàng ân cần hỏi han: - Xảy ra chuyện gì rồi?
- Có chút chuyện ngoài ý muốn. Vương Tử Quân nhìn Tần Hồng Cẩm, sau đó nói ra chuyện Tả Trung Minh gặp tai nạn xe. Tần Hồng Cẩm cũng biết Tả Trung Minh là ai, những năm nay nàng tung hoành quan trường, nói kiến thức của nàng rộng rãi cũng không phải là lời quá khen.
Có một số việc căn bản không quan trọng với người nào đó, thế nhưng dù có quan trọng hay không thì phải xem người ta nhìn vào thấy thế nào. Lúc này tình cảnh của Vương Tử Quân căn bản làm cho người ta liên hệ đến Vương gia.
- Nếu không thì bây giờ chúng ta sớm hành động? Tần Hồng Cẩm nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ đề nghị.
Vương Tử Quân khoát tay áo rồi thản nhiên nói: - Cứ dựa theo giao ước của hai ta là được.
Vương Tử Quân nói đến đây thì nhanh chóng đi về phía một cái mô hình địa cầu ở trong phòng khách, hắn khẽ sờ tay lên, mô hình địa cầu liên tục xoay vòng quanh.
Khi mô hình địa cầu liên tục xoay vòng quanh, ánh mắt Vương Tử Quân rơi lên một khu vực quen thuộc, hắn nói: - Em có quen biết truyền thông nơi này không?
Tần Hồng Cẩm nhìn ngón tay của Vương Tử Quân rồi gật đầu nói: - Có quen biết vài người bạn.
Tần Hồng Cẩm không nói tiếp, Vương Tử Quân cũng không nói thêm, hai người đã hợp tác nhiều năm, thế nên căn bản là rất hiểu ý nhau. Vương Tử Quân khẽ đẩy mô hình địa cầu đi rồi nói: - Gần đây bầu không khí nơi đây không tốt, em nên bỏ thời gian tĩnh dưỡng.
Khi Vương Tử Quân đi thì Tần Hồng Cẩm cũng không tự mình lái xe đưa tiễn, là một người đàn ông xa lạ dùng một chiếc xe bình thường đưa Vương Tử Quân đi. Sau khi đổi xe quay về phòng làm việc của mình, Vương Tử Quân chợt cảm thấy một áp lực khủng bố ào về phía mình.
Bí Thư Trùng Sinh Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu Bí Thư Trùng Sinh