Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Chương 1221: Tôi Là Ngựa Ngàn Dặm Trong Nhà.
Q
uan trường gần đây không thiếu những tình huống lục đục với nhau, đấu đá tranh chấp, có người muốn mượn Vương Tử Hoa làm bàn đạp để tiến lên cũng không phải là việc gì quá bất ngờ. Vương Giải Phóng và thậm chí là bố của Vương Tử Quân là Vương Quang Vinh cũng sẽ là đối tượng công kích của người ta. Mặc kệ anh có năng lực tiến lên hay không, cho dù tạm thời bị đình chỉ công tác cũng sẽ có thể hoạt động một chút, đến thời cơ chín muồi sẽ hoàn thành lên chức.
Nói thật thì trước khi gọi điện thoại cho Lâm Trạch Viễn thì dù Vương Tử Quân là người có tố chất tâm lý cực kỳ mạnh mẽ cũng khó tránh khỏi tình huống cảm thấy tâm tình rối loạn.
Lâm Trạch Viễn nói lời phê bình nhẹ nhàng Vương Tử Quân quá coi trọng vấn đề, thế nhưng bên trong lời nói lại có vài phần an ủi, Vương Tử Quân nghe và hiểu được điều này. Lúc này chút cảm giác kinh hoảng trong lòng cũng bị một lời nói ung dung bình tĩnh của Lâm Trạch Viễn làm cho biến mất không còn dấu vết.
Lâm Trạch Viễn cũng không nói đến chuyện của Vương Tử Hoa, lão hỏi về chuyện hậu sự của Vương lão gia tử. Vương Tử Quân báo cáo một lúc lâu, sau đó Lâm Trạch Viễn mới nói: - Tử Quân, bố cậu đã lớn tuổi, cậu nên quan tâm nhiều hơn.
Vương Tử Quân căn bản vâng lời sắp xếp của Lâm Trạch Viễn, hơn nữa là sự việc liên quan đến bố mình. Khi Vương Tử Quân định hỏi xem thái độ của Lâm Trạch Viễn với sự kiện của Vương Tử Hoa, hắn chợt nghe thấy có tiếng khóc của trẻ con truyền đến từ đầu dây bên kia.
"Ủa, mình có nghe lầm không?" Vương Tử Quân vô thức lắc đầu, thầm nghĩ có phải mình uống quá nhiều với Tôn Khải hay sao mà lại xuất hiện ảo giác này? Hắn bình tĩnh xem xét lại, cảm thấy đầu dây bên kia ngoài giọng nói của Lâm Trạch Viễn thì không còn gì khác.
Lâm Trạch Viễn căn bản cho ra thái độ rõ ràng với sự kiện của Vương Tử Hoa, đó chính là phải cố gắng vãn hồi tổn thất, không buông tha cho người xấu, cũng không làm oan uổng người tốt.
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống, trong đầu cũng không nghĩ đến lời nói của Lâm Trạch Viễn, chỉ nghĩ đến tiếng khóc của trẻ con vang lên trong điện thoại. Trong nhà của Lâm Trạch Viễn có trẻ con? Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ mình nghe lầm?
Vương Tử Quân lắc lắc đầu, hắn hút một điếu thuốc, sau đó ném điều này ra sau đầu. Hắn quay sang nói với Vương Quang Vinh: - Bố, mặc kệ kết quả chuyện này như thế nào, con cảm thấy bây giờ nên gặp mặt Tử Hoa rồi nói sau.
Vương Quang Vinh căn bản không phản đối ý kiến của Vương Tử Quân, lão trầm ngâm giây lát rồi gọi điện thoại cho Vương Giải Phóng, để cho Vương Giải Phóng đưa Vương Tử Hoa về nhà một chuyến. Trước kia Vương Quang Vinh nói chuyện thì luôn cười tươi ha hả, nhưng lúc này giọng điệu lại cực kỳ nghiêm túc.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt đầy sương lạnh của bố, hắn cảm thấy có chút không đành lòng: - Bố, ngài cũng đừng nên quá lo lắng, những điều này chỉ là dự đoán, tình huống trước mắt còn chưa rõ ràng, biết đâu sự việc còn không đáng sợ như những suy đoán của chúng ta?
- Con trai, con cầu tiến không nhỏ, rõ ràng lại có thể nhắc nhở bố như vậy. Vương Quang Vinh nhìn Vương Tử Quân, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ. Nhưng nụ cười này xuất hiện trong mắt Vương Tử Quân lại có vài phần khổ sở.
Vương Tử Quân nhìn nụ cười khổ sở của bố, hắn chợt sinh ra một xúc động. Hắn chợt cầm lấy tay Vương Quang Vinh rồi nói: - Bố, ngài không cần lo lắng, đừng nói là không có chuyện gì, cho dù có tình huống gì xảy ra thì con cũng giải quyết được.
Vương Quang Vinh dùng ánh mắt sáng ngời nhìn con trai, trong lòng chợt sinh ra cảm giác tự hào. Lúc này con trai của lão có chút lạ lẫm nhưng phần nhiều là quen thuộc, lão cảm thấy quen thuộc vì đó là con trai của mình, nhưng lại cảm thấy khí tức của con trai có chút xa lạ.
Nhưng Vương Quang Vinh cũng từng cảm nhận được khí tức này, đó lại không nằm trên người con trai mình. Năm xưa khi Vương lão gia tử đứng ở vị trí cao vời, lão từng cảm nhận được nó qua bố của mình. Mà những năm qua lão công tác bên cạnh Lâm Trạch Viễn, cũng từng cảm nhận được khí tức tương tự từ Lâm Trạch Viễn.
Loại khí tức này làm cho Vương Quang Vinh cảm thấy dù có nguy nan thế nào thì cũng không có trở ngại gì lớn, làm cho lão cảm thấy cực kỳ tin tưởng.
- Bố tin tưởng con. Chút cảm giác lo lắng trong lòng chợt tan biến, Vương Quang Vinh đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói.
Khi hai bố con Vương Quang Vinh khôi phục lại như thường thì tiếng gõ cửa vang lên, Vương Tử Quân đi ra mở cửa, thấy Vương Giải Phóng mang theo một túi nhựa màu đen đứng bên ngoài.
Vương Tử Quân vừa mở cửa thì Vương Giải Phóng nhấc túi nhựa lên nói: - Tử Quân, đây là đặc sản quê mình, hai ngày trước có người thân đưa đến, vừa vặn cho bố cậu nếm thử.
Vương Tử Quân nhìn thấy gương mặt của Vương Giải Phóng, cảm thấy chú mình đã thoát khỏi trạng thái đau khổ khi ông cụ qua đời. Dù sao thì cũng là người trải qua nhiều ấm lạnh cuộc đời, tất nhiên người thường khó thể nào so sánh được với Vương Giải Phóng.
Nhìn từ phương diện lý trì thì Vương Tử Quân đáng lý nên vui vì Nhị thúc thoát khỏi trạng thái đau thương, thế nhưng thực tế hắn lại không chút thoải mái, chỉ là cảm giác này không được biểu hiện ra bên ngoài.
- Nhị thúc, Tử Hoa đâu? Vương Tử Quân tiếp nhận túi nhựa đen trong tay của Vương Giải Phóng, hắn trầm giọng hỏi Vương Giải Phóng.
Vương Giải Phóng cũng không biết có chuyện gì xảy ra, lão ngồi xuống ghế sa lông rồi dùng giọng tùy ý nói: - Chú vừa gọi điện thoại cho nó, nó nói đơn vị có việc gấp, bây giờ không thể đến ngay được.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt bình tĩnh của Nhị thúc, hắn cũng không nói thêm lời nào, chỉ xách túi đồ đi vào nhà. Tuy vị trí của hắn căn bản là mạnh hơn Vương Giải Phóng, thế nhưng có một vài việc nên để cho bố mình mở lời thì hay hơn.
- Nói cậu ấy nhanh chóng đi đến. Vương Quang Vinh không quan tâm đến Vương Giải Phóng, lão tức giận nói: - Cậu quản con cái thế nào vậy? Sao đến thời điểm mấu chốt lại chậm chạp như vậy?
Gương mặt Vương Giải Phóng chợt biến đổi, tuy lão là con thứ hai trong nhà, thế nhưng gần đây Vương Quang Vinh cực kỳ khiêm tốn, nói ra thì một người em như lão mới là cường thế. Nhưng khi vị trí của Vương Quang Vinh tăng tiến, đặc biệt là lực lượng mới của Vương Tử Quân, lúc này Vương Giải Phóng mới áp chế chính mình không nên làm loạn.
Lúc này thấy Vương Quang Vinh nói như vậy, tính tình của Vương Giải Phóng chợt bùng phát. Lão nhìn Vương Quang Vinh rồi lớn tiếng chất vấn: - Đại ca, Tử Hoa làm sao? Nó có thể gây ra cho ngài phiền toái gì lớn sao? Cho dù có gây ra phiền toái thì cũng là chuyện của nó, đáng cho anh nổi nóng sao?
Những lời nói nhẹ nhàng thường có tính đả thương lớn hơn, lúc này Vương Tử Quân chỉ cảm thấy cực kỳ tức giận, thế nhưng đây không phải là lúc phẫn nộ, thế nên cố gắng ổn định tâm tình rồi nói: - Việc gì sao? Đến bây giờ cậu còn chưa biết nữa à?
- Em nào biết được. Vương Giải Phóng càng thêm lớn tiếng. Lão cảm thấy con trai mình không làm gì khác thường, thế cho nên cũng không quan tâm.
Khi hai người đang nổi nóng thì Vương Tử Quân bưng nước đi ra, hắn đặt nước bên cạnh Vương Giải Phóng rồi thản nhiên nói: - Nhị thúc, chú uống nước đi.
Khi thấy Vương Tử Quân ở bên cạnh thì Vương Giải Phóng vốn đang rất tức giận cũng phải bình tĩnh trở lại. Cả đời này lão luôn cảm thấy mình mạnh mẽ hơn người, sự việc gì cũng muốn đi trước người khác, dù là anh mình cũng không ngoại lệ.
Vương Quang Vinh là giáo sư đại học, mà Vương Giải Phóng lại là người làm quan, khi địa vị biến đổi thì lão cảm thấy sự ưu việt trước mặt anh mình. Nhưng cảm giác kia không được bao lâu, Vương Quang Vinh được Lâm Trạch Viễn đề bạt trực tiếp lên làm thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy.
Vương Giải Phóng căn bản không phục, hắn cảm thấy anh mình tiến lên chỉ là may mắn, gặp được Lâm Trạch Viễn mà thôi, nói về tư chất thì căn bản không bằng mình. Hơn nữa hắn tuổi nhỏ hơn anh, thế nên sẽ có thành tựu lớn hơn anh về sau này.
Nhưng khi mà Vương Tử Quân nhanh chóng quật khởi thì Vương Giải Phóng không thể không trút giận. Quỹ tích phát triển của cháu trai là như thế nào thì lão hiểu rõ ràng, cũng không dựa vào gia đình. Sở dĩ cháu trai có thể phát triển đến mức này đều dựa vào thực lực của mình.
Đặc biệt là công tác ở tỉnh Sơn Nam, tất cả đều bất lợi cho Vương Tử Quân, thế nhưng Vương Tử Quân lại dựa vào năng lực của mình để đánh giết sáng tạo ra thành tích để cho người khác phải lau mắt nhìn. Vương Tử Quân từ thành phố Đông Bộ nhảy sang thành phố La Nam, thành tích căn bản quá mạnh mẽ, có thể nói cho ra một quỹ tích phát triển quá đẹp.
Lúc này cháu trai càng có vị trí quan trọng hơn mình trong tỉnh Nam Giang là trưởng phòng tổ chức, nếu như không có gì bất ngờ, vài chục năm sau sẽ là một người đi về vị trí còn cao vời hơn.
Vương Giải Phóng cảm thấy con trai Vương Tử Hoa của mình làm việc rất tốt, biết tròn biết méo nhưng lại căn bản không thể so sánh với Vương Tử Quân. Còn có một nguyên nhân quan trọng, đó là Vương Tử Hoa có được vị trí hiện tại vì phát triển trong tỉnh Chiết Giang, nếu như ném sang Sơn Nam, chỉ sợ sẽ chết ngay từ trong trứng nước.
Không biết từ lúc nào thì Vương Giải Phóng cảm thấy đối mặt với Vương Tử Quân và sinh ra cảm giác sợ hãi. Bây giờ lão nhìn thấy nụ cười của Vương Tử Quân, trong lòng càng cảm thấy nao nao.
Vương Giải Phóng nâng ly trà lên nói khẽ: - Tử Quân, cháu cũng ngồi đi, chú và bố cháu đều là người nóng tính, có chút chuyện thì phát sinh mâu thuẫn, nhiều năm như vậy thành ra thói quen.
Vương Giải Phóng nói ra những lời như vậy mà cảm thấy nóng mặt, tuy là người một nhà nhưng ai cũng phát triển trong quan trường, ai chẳng biết lời nói như vậy chứng tỏ mình đã yếu thế.
Vương Quang Vinh cũng cảm thấy mình nói quá nặng, lúc này nghe thấy em trai nói như vậy thì cũng tranh thủ thời gian giải vây: - Tử Quân, con đi rửa trái cây đi.
Vương Tử Quân nhìn phản ứng của hai người Vương Quang Vinh và Vương Giải Phóng, hắn biết rõ lúc này không cần chính mình, thế nên hắn chỉ cười cười rồi đi vào nhà bếp.
- Tử Quân là ngựa ngàn dặm của nhà chúng ta, đến tỉnh Nam Giang còn chưa được nửa năm thì đã từ bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy đến trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy. Hai ngày trước bí thư Diệp tự mình đến tham gia lễ tang của ông cụ, xem ra Vương Tử Quân công tác ở Nam Giang không bao lâu nữa thì sẽ là phó bí thư tỉnh ủy rồi. Vương Giải Phóng nói những lời này cũng không phải vô duyên vô cớ, là cán bộ của một tỉnh phát triển kinh tế mạnh mẽ, tất nhiên đãi ngộ không thể so sánh với cán bộ bình thường. Nếu Vương Tử Quân là phó bí thư tỉnh ủy, như vậy không lâu sau, chỉ vài năm nữa sẽ là lãnh đạo một phương.
Tuy lúc này nhị đại của Vương gia cũng có những người ở vị trí quan trọng trọng tỉnh, thế nhưng nếu nói về phương diện làm chủ một phương, chỉ có Vương Tử Quân là hy vọng lớn nhất. Đại cả của mình đi theo bí thư Lâm chỉ là đại khái qua loa mà thôi, còn Vương Giải Phóng thì sao? Khả năng là không thể tiến lên được. Dù sao thì tuổi tác đã lớn, bây giờ mới tiến vào thường ủy tỉnh ủy, lý lịch căn bản chưa quá nhiều, đến đúng tuổi chỉ sợ sẽ được điều sang mặt trận tổ quốc tỉnh mà thôi.
Vương Quang Vinh và Vương Giải Phóng ngồi trong phòng khách trò chuyện với nhau, hai bên chợt sinh ra một cảm giác, giống như hai anh em ngoài việc đơn giản trò chuyện phiếm, hai bên căn bản không thể nào bàn gì thêm, mối gắn bó giữa hai người chỉ là tình thân. Hai bên cảm thấy cực kỳ gần nhau, thế nhưng tư tưởng lại căn bản là cực kỳ xa nhau.
- Thật ra tôi hy vọng Tử Quân có thể rèn luyện trên vị trí phó bộ vài năm, vì dao sắc không nên đưa đi đốn củi mục. Vương Quang Vinh dùng giọng trầm trầm nói: - Quá nhanh cũng không tốt, không bằng làm gì chắc đó thì hay hơn.
Vương Giải Phóng khẽ gật đầu, nhưng lão căn bản không biết nên bình luận thế nào. Tuy Vương Tử Quân là cháu của mình, thế nhưng vị trí lại cao hơn mình, nếu như lão cố gắng nói vài lời ra vẻ, như vậy cũng cảm thấy xấu hổ. Dựa theo tài trí của Vương Tử Quân, đi đến đây một thời gian ngắn cũng sẽ cho ra thành tích tốt nhất, nào cần chính mình phải vung tay múa chân?
Vương Quang Vinh trầm ngâm giây lát, sau đó tâm tư đặt lên sự việc của Vương Tử Hoa, lão nhìn thoáng qua Vương Giải Phóng rồi nói: - Tôi nóng vội cũng là vì sự kiện của Tử Hoa là không nhỏ, chỉ sợ rằng sẽ tạo nên ảnh hưởng nghiêm trọng.
Vương Giải Phóng nhìn gương mặt nghiêm túc của anh trai, gương mặt lão cũng trở nên cực kỳ nghiêm cẩn. Nếu như vừa rồi lão vì tức giận mà choáng váng đầu óc, bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại.
Anh trai là người thế nào thì Vương Giải Phóng căn bản là hiểu rõ ràng, Vương Quang Vinh đã nói nghiêm túc như vậy, xem ra sự việc của Vương Tử Hoa liên lụy không nhỏ. Lão nhìn Vương Quang Vinh rồi nói: - Anh, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Đứa bé kia lại gây họa gì rồi?
Vương Quang Vinh cũng không giấu diếm, dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói rõ ra với Vương Giải Phóng. Lúc đầu Vương Giải Phóng còn không quan tâm, nhưng khi Vương Quang Vinh nói được một nửa, lão mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
Vương Giải Phóng là người tham chính nhiều năm, lão biết rõ tổn thất lần này có ý nghĩa thế nào. Nếu không giải quyết tốt vấn đề, không những Vương Tử Hoa bị truy cứu, lão cũng không thoát được. Dù sao thì lão cũng cho ra không ít giúp đỡ với Vương Tử Hoa ở sự kiện này, nếu sự việc bại lộ, sẽ khó tránh khỏi số kiếp. Biết đâu kết quả của hai cha con bọn họ chính là tai ương lao ngục, thân bại danh liệt?