Số lần đọc/download: 16278 / 486
Cập nhật: 2015-10-29 03:32:08 +0700
Chương 772: Hai Đường Biến Cố.
Đệ Ngũ Khinh Nhu nhẹ giọng nói. Khi hắn nói những lời này, gương mặt của Sở Dương đột nhiên dần dần hiện ra trong lòng hắn. Rõ ràng sắc nét, một đôi mắt sắc bén, tựa như đang vượt qua thời gian không gian, lăng lệ mà đến!
Khiến cho hắn không kìm lòng nổi, nhớ tới trận chiến Hạ Tam Thiên đó.
"Đây mới là nguy cơ ẩn giấu lớn nhất! Đồng thời cũng là căn bản nhất!" Đệ Ngũ Khinh Nhu cười khổ một tiếng: "So sánh với hậu viện hậu thủ của liên quân bát đại gia tộc và chấp pháp giả chúng ta mà nói, hậu thủ của đối phương che giấu, mới chân chính là đáng sợ, cũng có thể nói là trí mạng chân chính."
Dạ Tiêu Diêu hít một hơi lạnh thật sâu: "Kiếm chủ chưa xuất thủ?"
Đệ Ngũ Khinh Nhu mỉm cười: "Lần này, trên thực tế chỉ là kiếm chủ đang rèn luyện trí nang. Bức ra tiềm lực lớn nhất. Lợi dụng lực lượng và áp lực khổng lồ của chúng ta để làm đá mài đao, rèn luyện năng lực chưởng khốn của cửu kiếp trí nang. Hắn làm sao có thể xuất thủ?"
"Đá mài đao?!"
Cho dù với định lực của bát phẩm chí tôn, giờ khắc này Dạ Tiêu Diêu cũng phải trợn mắt há hốc miệng.
Còn có chuyện như vậy?
"Cửu kiếp trí nang của đối phương, có thể nói là đối thủ cường đại nhất mà bình sinh ta từng gặp! Đối thủ đáng sợ nhất!" Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói: "Ở phương diện trù mưu tính kế, có thể nói đã đạt tới trình độ đỉnh phong trong trí giả. Đổi lại là ta, ta cũng chưa chắc đã làm được. Địch nhân như thế, đáng để tôn kính, cũng đáng để chúng ta dùng toàn lực hủy diệt!"
Dạ Tiêu Diêu cắn răng nói: "Người như vậy, vẫn là cửu kiếp trí nang. Bội phục là chuyện, lập trường lại là chuyện khác. Tuyệt đối không thể cho phép hắn sống trên đời này. Sống lâu một ngày cũng là tai họa, chỉ cần một khi bắt được, nhất định không cần nói nhảm nửa câu, trực tiếp chém đầu, băm thây. Bảo đảm hắn thần hồn câu diệt, vạn kiếp bất phục. Chỉ có như vậy mới có thể nhất lao vĩnh dật, tiêu trừ hậu họa."
Ánh mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu ngưng trọng, cơ mặt cũng giãn ra, cười nói: "Không sai, đúng là ý này."
Nhưng trong lòng lại thầm nói: Tư tưởng như vậy, có phải là tư tưởng chung của cửu đại gia tộc các ngươi? Mạc Thiên Cơ đúng là tâm phúc đại họa không thể lưu lại, nhưng Đệ Ngũ Khinh Nhu ta thì sao? Chúa tể giả cửu đại gia tộc các ngươi, trong lòng... có coi ta là tâm phúc đại họa của các ngươi không?
Nếu có một ngày, Mạc Thiên Cơ thật bị ta diệt rồi, các ngươi liệu có lập tức xử lý ta, đến nửa điểm cơ hội cũng không cho? Cũng khiến ta vạn kiếp bất phục, nhất lao vĩnh dật?
Trong lòng gợn sóng ngàn vạn, nhưng vẻ mặt vẫn bất động thanh sắc, đột nhiên thay đổi đề tài, hỏi: "Viện binh liên quân cho tới trước mắt, tổng cộng có mấy nhà rồi?"
"Cũng chỉ có chấp pháp giả là Lăng Tiêu lưỡng gia là chưa tới.... Tiêu gia khoảng cách xa nhất, không đến kịp cũng là bình thường. Nhưng Lăng gia gần như vậy, làm sao tới bây giờ còn chưa tới? Mà quan trọng nhất, chấp pháp giả bên kia lẽ ra cũng có thể tới rồi, nhưng vẫn chậm chạp chưa tới..."
Dạ Tiêu Diêu nhíu mày.
Đối với chuyện này, Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng có chút buồn bực.
Đúng vậy, đây là chuyện tuyệt đối không nên xuất hiện, hoàn toàn không có lý do gì cả!
Theo lý mà nói... Phe Lệ gia hẳn là không còn lực lượng dư thừa nữa, cho nên khả năng hai đạo nhân mã này bị tiêu diệt là không có. Nhưng làm sao tình huống không nên xuất hiện lại cứ xuất hiện?
Một lộ là đội ngũ gần nhất. Một lộ lại là đội ngũ cường đại nhất.
Hai lộ binh mã như vậy cứ chậm chạp không tới, quả thực là cổ quái dị thường.
Còn có Tiêu gia, cho dù đường xá quá xa, nhưng cũng không thể hoàn toàn bặt vô âm tính như vậy. Chẳng lẽ có chuyện vì xảy ra rồi.......
Ở phía Đông Bắc, một đám phong tuyết đột nhiên nổi lên, còn chưa kịp tiêu tan.
Phong tuyết chưa dừng, nhưng trước mắt lại chỉ có một màu đỏ, khắp nơi thi thể ngổn ngang, tất cả đều mặc bạch y, hông đeo trường kiếm. Bất quá giờ phút này, cả bạch y lẫn tuyết động đều đã bị máu tươi nhuộm đỏ rồi.
"Thánh Vương! Nơi này tổng cộng một trăm ba mươi hai người, không sót một tên, đều tru diệt sạch!" Một lão giả thân mặc cát y ( áo gai ), thần tình thành kính, quỳ rạp ở dưới chân một người, cẩn thận bẩm báo: "Xin hỏi Thánh Vương, bước tiếp theo chúng ta nên hành động như thế nào?"
"Bên chúng ta thương vong thế nào?" Đàm Đàm một thân hắc y, hếch mũi lên hỏi.
"Đã chết tám mươi bốn người, bị thương một trăm bốn mươi người." Trong thanh âm lão giả kia có chút đau xót: "Trường tự bạo của đối phương uy lực quá lớn, hơn nữa lại đột ngột vạn phần, chúng ta nhất thời ứng biến không kịp, cho nên..."
Đàm Đàm hừ một tiếng, nói: "Quá đột ngột? Ứng biến không kịp? Nói nhảm! Chí tôn tự bạo, vốn là sát chiêu liều mạng cuối cùng. Bọn hắn tuy ngoan cố chống cự, nhưng đã bị dồn tới tuyệt cảnh, muốn sống cũng vô vọng, làm sao lại không kéo theo vài cái đệm lưng. Chẳng lẽ bao nhiêu năm qua, các ngươi đều quên hết điểm cấm kỵ chết người cơ bản nhất này rồi sao? Thời khắc tối hậu, không ngờ còn vây quanh như ong vỡ tổ? Quả thực là hỗn trướng! Cả đám hỗn trướng tự tìm cho mình phiền phức!"
Ma Vương phát uy, lập tức nộ ý ngập trời.
"Vâng!" Tất cả những người bên cạnh đều nơm nớp lo sợ quỳ xuống: "Là chúng ta không ngờ tới...."
"Đem ngươi chết mai táng đi. Nhớ rõ không được để lại bất cứ dấu vết gì, tộc nhân hỏa táng." Đàm Đàm điềm nhiên nói: "Lần sau, nếu như xuất hiện sai lầm này, cả đám trực tiếp tự sát đi, mang theo đám người ngu ngốc, hoàn toàn không có tiến bộ như các ngươi đi tung hoành thiên hạ, quả thực không có ý tứ gì."
"Dạ, phải...." Mọi người phủ phục trên mặt đất, không ai dám thở mạnh.
"Bước tiếp theo, chúng ta bí mật tiến một ngàn năm trăm dặm. Khi nào gần đến nơi thì bảo trì án binh bất động." Đàm Đàm hừ một tiếng: "Chờ Lệ gia triệt để không còn, chúng ta mới hành động. Chúng ta có thể vì huynh đệ tử chiến, nhưng vì Lệ gia, thì hoàn toàn không cần... Bọn hắn không xứng! Hiểu chưa? Có cần ta phải giải thích rõ hơn không?"
"Hiểu hiểu, bọn thuộc hạ hoàn toàn minh bạch."
Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một thiếu nữ thanh lệ, một thân y phục lục sắc sáng ngời, ôm lấy cánh tay Đàm Đàm: "Nhị hàng, ngươi hết bận chưa? Còn không ăn cơm đi? Tinh hạch ta đều chuẩn bị cho ngươi rồi."
Uy nghiêm của Thánh Vương thoáng cái sụp đổ, Đàm Đàm thay đổi hung tướng, trơ mặt ra nói: "Lão bà này, có thịt kho tàu ăn không?"
"Ngươi còn muốn ăn thịt kho tàu!" Tạ Đan Phượng buồn cười nói: "Theo ta tới đây!" Xoay người rời đi.
Đàm Đàm hấp tấp chạy theo phía sau, thân ảnh hai người thoáng chốc đã biến mất trong gió tuyết.
Mấy vị trưởng lão Thánh tộc vốn quỳ trên mặt đất, đang định đứng lên thì nghe thấy trong gió tuyết ẩn ước truyền tới thanh âm Thánh Vương: "... Hắc hắc... lão bà ngươi xem.. Trải qua trận đại chiến này, lão công của ngươi có phải lại đẹp trai ra không, có phải không..."
"Cút!"
Các vị trưởng lão phốc một tiếng, bị đoạn đối thoại truyền tới này chấn cho đầu gối vừa mới nhấc lên lại quỳ xuống, quá chấn động rồi...
Đẹp trai rồi.
Lại đẹp trai rồi....
Thật sự không thể hiểu nổi, vì sao nhân vật như Thánh Vương, lại cứ để ý với vấn đề này như vậy?....
Một phương khác.
Chiến lực phía chấp pháp giả lại là hợp tình hợp lý trong ngoài ý muốn, gặp phải lực cản cường đại! Bởi vì lực cản là bọn hắn tự tìm lấy.
Lần này hành động chi viện, viện binh của chấp pháp giả ước chừng đã điều động tới chiến lực bốn đường, hạn định thời gian, tất cả mọi người hội hợp ở lãnh địa Dạ gia. Sau đó cùng nhau đi Tây Bắc. Trong bốn đường khẩu này, bao gồm cả Hình đường của Lãng Nhất Lang.
Tất cả hình lại lần này đều là chủ động yêu cầu, mãnh liệt yêu cầu báo thù cho lão đại, mới được đáp ứng.
Trước mắt, lực lượng bốn đường đã dựng trướng dựng bồng chờ đợi ngoài Dạ gia đã lâu, nhưng đội ngũ chủ lực của Chấp Pháp thành lại chậm chạp chưa tới.
Người của bốn đường cả đám đều có thể nói là nóng lòng như lửa đốt, không biết phía chủ lực rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Phải biết chấp pháp giả kỷ luật nghiêm minh, nổi tiếng thiên hạ, Cho dù là chậm trễ nhất thời nửa khắc cũng không cho phép, chứ đừng nói là giờ phút đã trễ tới cả tháng rồi.....
Chấp pháp giả chủ lực sau khi ra khỏi Chấp Pháp thành, trực tiếp một đường cấp tốc hành quân, dùng tốc độ nhanh nhất lên đường.
Nhưng khi tới gần Thương Mãng sơn lâm - địa điểm tất phải đi qua, tất cả mọi người lại không hẹn mà cùng dừng lại cước bộ, lần này xuất động, tất cả đội ngũ đều là cao thủ. Linh giác của cao thủ khiến tất cả mọi người cảm thấy không ổn.
Chỗ này vừa vặn ở giữa Chấp Pháp thành và lãnh địa Dạ gia!
Nói cách khác, chính là địa phương hoành ngang hai này. Nói dễ hiểu chính là: Giống như Hắc Huyết tùng lâm ở nơi gấp Cửu Trọng Thiên vậy!
Thương Mãng sơn lâm này đã sớm trở thành khu vực thí luyện của chấp pháp giả. Linh thú cao cấp bên trong đã bị tàn sát gần hết, thế lực dân bản xứ cũng sớm bị tiêu diệt hoàn toàn. nếu không phải hoàn cảnh nơi đây quá ác liệt, tổng bộ chấp pháp giả thậm chí còn từng thiết lập phân đường ở nơi này.
Đối với vùng rừng nói này, gần như là tất cả chấp pháp giả, mỗi tháng đều phải đi qua đi lại mấy lần, có thể nói là rõ như lòng bàn tay rồi. Phỏng chừng nhắm mắt lại đi cũng chẳng đi nhầm được.
Nhưng khi đoàn người tới nơi này, lại bất ngờ phát hiện, vùng núi rừng này tựa hồ đã thay đổi bộ dáng. Tuy không quá rõ ràng, nhưng đối với chấp pháp giả đã quá quen thuộc nơi này mà nói, vẫn có thể nhạy bén phát hiện ra.
Phát hiện này khiến cho tất cả mọi người cảm thấy kinh ngạc.
Đại cung phụng dẫn đội Miêu Chấn Đông có tu vi cao nhất ở đây, cũng là người đầu tiên phát hiện dị thường. Hàng lông mày trắng nhíu lại, vung tay lên, toàn bộ đội ngũ lập tức dừng lại.
"Các ngươi có phát hiện ra không, nơi này so với trước kia có khác biệt?" Thanh âm Miêu Chấn Đông rất trầm thấp, vừa nói chuyện vừa cẩn thận quan sát.
"Đúng là có chút bất đồng." Một tên khác nói: "Nhưng cụ thể khác ở chỗ nào, lại không thể nói ra lời...."
"Phế vật! Mắt ngươi từ nhỏ đến giờ chỉ để khóc tang thôi à?" Đại cung phụng quát lớn: "Nhìn kỹ dưới chân ngươi, đó là cái gì?"
Ngươi nọ bị chửi lén lút bĩu môi, cúi đầu nhìn xuống, vẫn không hiểu ra làm sao: "Là đường... À, không đúng, là cỏ.. Chỉ là cái này thì có gì không ổn? Không phải giống như trước đây sao?"
Miêu Chấn Đông chán nản, cả giận nói: "Giống nhau? Thật sự giống như trước đây sao? Cỏ? Cỏ có gì không ổn? Đồ hỗn trướng nhà ngươi, chấp pháp giả chúng ta từ khi đả thông Thương Mãng sơn lâm, mở ra một đại lộ như thế này xong, sớm đã tách hẳn con đường này ra, địa mạch sinh cơ hoàn toàn diệt sạch! Mấy vạn năm qua, trên con đường này chưa từng có một cọng cỏ? hiên tại lại xuất hiện, thế mà ngươi vẫn trợn mắt lên nói không dị thường?"
"Ặc ặc, đúng đúng đúng, đại cung phụng ngài nói xong ta cũng ngộ ra... Quả thực là như thế, bà nó, ở đây thế nào lại có cỏ chứ? Không có mới đúng, ngươi nói là cái này khác với trước kia, đúng ko!" Vị cao thủ chí tôn kia đúng là có chút ngu không sợ chết, điếc không sợ súng.