Số lần đọc/download: 52597 / 1452
Cập nhật: 2019-03-18 02:41:50 +0700
Chương 1508: Mộc Chi Lĩnh Vực
V
iên châu vang lên một tiếng nhỏ, lục mang đại phóng phun một đoàn thanh hà.
Trong hà quang có một vật như ẩn như hiện, linh quang tắt đi bắt đầu hiện ra nguyên hình.
Đây là một cây tùng cực lớn toàn thân đen nhánh sừng sững đứng giữa hư không.
Cây này quả thực lớn đến khó tin, nhưng ngoài hình dáng kỳ lạ ra thì từ dưới gốc lên đến ngọn như phảng phất có một giới tuyến vô hình, một nửa lá xanh um tùm, một nửa khô quắt héo rũ không một chiếc lá, giống như tử mộc vậy.
Đây là bản thể linh mộc của Mộc Thanh.
Nàng nhìn cây này sắc mặt vô cùng phức tạp, mười ngón tay không ngừng điểm ra.
Từng đạo pháp quyết nối tiếp nhau lóe lên rồi chui thẳng vào bên trong thân cây đen nhánh.
Cây này bỗng nhiên rung lên, từ từ hạ xuống dưới mặt đất. Cả bộ rễ cắm thẳng xuống dưới lòng đất, vững vàng bất động.
Mộc Thanh cũng không dừng tay, nàng lại há miệng phun ra một đoàn tinh huyết xanh biếc.
Máu này dưới sự thôi động của nàng bay tới hắc thụ rồi nhập thẳng vào bên trong thân cây, biến mất vô tung vô ảnh.
Trong miệng Mộc Thanh không ngừng lẩm nhẩm niệm chú ngữ.
Nàng nâng hai tay lên, từ lòng bàn tay phóng ra hai cột lục sắc quang trụ, đồng dạng nhập thẳng vào bên trong hắc thụ.
Chỉ là ngay sau đó, nơi tinh huyết vừa thấm vào đã bùng lên một thứ ánh sáng chói mắt, bề ngoài thân cây bắt đầu vặn vẹo biến hình… Một gương mặt như tượng gỗ điêu khắc dần dần hiện ra.
Gương mặt này không ngừng co giật, có vẻ thống khổ vô cùng.
Cẩn thận quan sát thì đây rõ ràng là khuôn mặt của thương viên kim linh.
“Còn không mau mau tỉnh lại!” Hai hàng lông mày Mộc Thanh nhíu lại, quát lên một tiếng sau đó tiếp tục đánh ra một đạo pháp quyết.
“Rắc rắc…” Giữa thân cây đen nhánh bỗng nhiên nứt ra một lỗ hổng, một viên hầu lông vàng từ trong đó nhảy ra.
“Tham kiến chủ nhân! Chủ nhân hoán tỉnh ta lại, chẳng lẽ là…” Kim viên vừa xuất hiện lập tức quỳ xuống mặt đất.
“Kim lão đứng lên đi. May mắn trước lúc xuất phát đã lưu lại một phân thần hóa thân của ngươi trong bản thể của ta. Hiện tại chủ nguyên thần của Kim lão đã vẫn lạc, ngươi giờ là Kim Linh.” Mộc Thanh khẽ thở dài một hơi.
“Hóa ra là đã vẫn lạc. Thảo nào ta thủy chung không thể cảm ứng được bản thể tồn tại. Nếu như vậy từ nay về sau Kim Linh tiếp tục vì chủ nhân mà ra sức khuyển mã! Nhưng hiện tại chủ nhân không tiếc tinh huyết mà hoán tỉnh ta, hẳn là có chuyện cần Kim Linh làm.” Thần sắc thương viên thoáng động, cung kính lên tiếng.
“Ừm! Ấn ký ta lưu lại trong cơ thể Hàn tiểu tử đã bị hủy diệt nên không thể cảm ứng được. Hiện tại ta chuẩn bị thi triển ‘Mộc chi lĩnh vực’ để tìm kiếm tung tích của hắn. Nhưng kể từ đó sẽ không thể vận dụng sức mạnh của bản thể , cho nên cần ngươi giúp ta bảo vệ cho bản thể linh mộc. Ta ở nơi này đã bày ra Thanh Mộc Chu Thiên Đại Trận, cho dù tồn tại cỡ Lục Túc xâm nhập vào cũng sẽ bị vây khốn trong chốc lát, cũng đủ để ngươi mang theo bản thể của ta bình yên đào thoát.” Mộc Thanh nghiêm nghị nói.
“Mộc chi lĩnh vực! Phương pháp này sẽ khiến chủ nhân hao tổn bổn nguyên lực lượng. Hơn nữa một khi thi triển thì nội trong ngàn năm không thể vận dụng lần thứ hai. Chủ nhân thực sự cần dùng sao?” Thần sắc Kim viên cả kinh.
“Chỉ sợ là phải như vậy. Lần trước đi ma phần ta gặp được hạt châu kia, lực lượng ẩn chứa bên trong nó tương đồng với bổn nguyên chi lực của ta, xét về độ tinh thuần cùng số lượng thì đều hơn cả mười lần so với bản thể của ta. Chỉ cần chiếm được bảo vật này, cộng thêm một chút thời gian hấp thu lực lượng bên trong thì ta chẳng những có thể đột phá cảnh giới trước mắt mà còn có thể tiến giai lên tầng thứ cao hơn. Luận công hiệu, vật ấy đối với ta còn quan trọng hơn nhiều so với Minh Hà thần nhũ.” Mộc Thanh ngưng trọng nói.
“Nếu chủ nhân đã nói như vậy, Kim Linh nhất định sẽ chăm sóc thật tốt bản thể của chủ nhân.” Kim viên sau khi nghe xong thì biết ý Mộc Thanh đã quyết nên không tiếp tục khuyên nữa mà trịnh trọng hứa.
“Ừm, có lời này của Kim Lão ta yên tâm rồi. Bản thể của ngươi vốn đã bị hủy, hiện tại mặc dù ta dùng bản thể chi lực huyễn hóa ra thân thể mộc viên nhưng tu vi cũng chỉ còn Linh Soái sơ giai. Có hơi yếu một chút. Như vậy đi, ta sẽ đem vật ấy lưu lại cho ngươi!” Mộc Thanh suy nghĩ một chút, bỗng nhiên há miệng phun ra một tấm kính mênh mông sắc xanh.
Kính này tuy chỉ lớn bằng lòng bàn tay, viền ngoài tấm kính được bao bởi một lớp vân gỗ xanh biếc. Kính trên không trung thoáng chớp lên tỏa ra hà quang vạn đạo, khí lành tỏa rộng.
Vật này vừa thấy đã biết là một chí bảo không tầm thường.
“Đây không phải là Thiên Mộc Kính của chủ nhân sao! Bảo vật này từ ngày chủ nhân đắc đạo vẫn bồi luyện tới nay. Tiểu nhân sao dám nhận lấy! Đường đi ma phần của chủ nhân còn cần bảo vật này hộ thân.” Kim Linh vừa thấy kính này thì lập tức thối lui, liên tục xua tay.
“Bản thể nếu không giữ được thì ta còn có thể tồn tại sao? Huống hồ Kim lão không phải không biết nhiều năm trước ta đã lấy được một kiện linh bảo khác, uy lực không hề dưới kính này. Hơn nữa độ hữu dụng có thể khắc chế ma khí còn trên kính này.” Mộc Thanh cứ vậy nói.
Nghe Mộc Thanh nói vậy, Kim Linh do dự một lát mới đáp ứng.
Hắn giơ tay về phía mặt kính, nhất thời mặt kính hóa thành một đạo thanh quang nhập vào trong thân thể .
“Ngoại trừ Thiên Mộc Kính, hai thanh Trường Thanh Mộc Linh Kiếm này cũng hơn xa hai chiếc lúc đầu, ngươi cũng nhận lấy đi.” Mộc Thanh suy nghĩ thêm một chút rồi quay tay trảo về phía hư không.
Hai nhánh cây thoáng rung rồi rơi xuống, dưới thanh sắc hà quang không ngừng chớp động liền hóa thành hai thanh kiếm hàn quang lập lòe. Vẻ mặt Kim Linh đầy vui mừng, lần này không hề tỏ ý chối từ mà lập tức tung người đón lây hai thanh kiếm, thoáng đánh giá một chút rồi thu lại.
Bố trí xong xuôi mọi thứ, Mộc Thanh lại dặn dò Kim Linh thêm vài câu rồi giải trừ mộc hóa nửa thân dưới, khôi phục nguyên trạng thân hình.
Sau đó một đạo thanh hồng từ trong cốc phá không bay ra, chớp lên vài lần đã ly khai sơn cốc.
Ngay lúc Mộc Thanh rời đi không lâu, Kim Linh liền phát động cấm chế của pháp trận.
Không gian bốn phía sơn cốc trở lên mơ hồ, giống như là ảo ảnh chiết xạ dưới mặt nước, cảnh tượng trở lên trống rỗng, từ xa nhìn lại không thể phát hiện.
Mộc Thanh cũng không vội vã phi độn, bốn phía quanh nàng nổi nên cảnh tượng dị thường.
Chỉ thấy trong vòng mười trượng xung quanh nàng đều là điểm điểm lục quang, hư ảnh hoa thảo thụ mộc bay múa không ngừng, một cỗ mộc linh khí tinh thuần liên tục phát ra.
Trên người Mộc Thanh lục quang lưu chuyển, một hư ảnh thúy lục cự thụ ở sau lưng như ẩn như hiện khiến phiến cỏ cây này như nơi tiên cảnh.
Dường như ở giữa lục quang có một mảnh thiên địa khác vậy.
Một lát sau, Mộc Thanh đã trở về gò đất lúc trước phát hiện ra tung tích của Hàn Lập. Nàng dừng lại độn quang, hạ xuống đỉnh núi.
Hai tay khẽ vung, lục quang xung quanh đột nhiên khuếch tán đi bốn phương tám hướng, chỉ vài nhịp thở đã bao bọc cả phiến núi non vào bên trong.
Phiến hư ảnh cây cối hoa cỏ trong nháy mắt đều biến thành thực vật, cắm rễ trên mặt đất đón gió đong đưa.
Nơi đây thoáng chốc biến thành một thế giới hoa cỏ xanh tươi.
Cùng lúc đó, phía dưới gốc hư ảnh cự thụ sau lưng Mộc Thanh đột nhiên hóa thành vô số thanh ti bắn đi.
Có sợi nhập vào trong thụ mộc biến mất, có sợi lại lóe lên chui thẳng xuống dưới đất…
Lúc này, hai mắt nàng nhắm lại, thần sắc ngưng trọng, khuôn mặt xinh đẹp nhíu lại tựa hồ đang xem xét điều gì.
Ước chừng một tuần trà sau, hai mắt nàng mở ra, thì thào:
“Hóa ra là mượn lực lượng của hai môn hạ Quỷ bà phá hủy ấn ký. Xem ra ngay cả Quỷ bà cũng không biết môn hạ của mình biết loại bí thuật này. Chẳng qua nếu đã biết được phương hướng bọn họ thì chắc chắn sẽ tìm được.”
Mộc Thanh tự nói một mình, nàng tiếp tục bắt quyết. Lục sắc quang mang bốn phía tán đi, quang mạc co rút tới đâu, tất cả hoa cỏ nơi đấy đều lập tức biến mất.
Khu đồi núi này thoáng chốc đã khôi phục nguyên trạng. Mộc Thanh bay vút lên trời đuổi theo phương hướng lúc trước Hàn Lập rời đi.
Hàn Lập tất nhiên không biết đám người Lục Túc và Mộc Thanh đang chủ tâm tìm hắn. Nhưng để ngừa vạn nhất, hắn từ lúc mang theo nhị nữ rời khỏi nơi đó không ngừng biến đổi phương hướng trên đường đi.
Theo hắn, cho dù có để lại dấu vết sơ hở gì thì cũng không đủ để lo lắng.
Hiển nhiên hắn đã có chút coi thường thần thông của đám yêu vương này.
Hiện tại, Hàn Lập mang theo nhị nữ phi hành trên một mảnh cát vàng. Vừa phi hành, hắn vừa nói với hai người Nguyên Dao điều gì đó.
“Cái gì, Hàn huynh định tìm kiếm không gian tiết điểm phản hồi Linh giới!” Nghiên Lệ hô lên kinh hãi.
“Đúng vậy! Lúc từ Nhân giới tới Linh giới ta cũng đã nghiên cứu qua không gian chi đạo nên sớm phát hiện cho dù là không gian lớn nhỏ cỡ nào đều có tồn tại một ít tiết điểm. Hơn nữa không gian càng nhỏ thì càng dễ phát hiện không gian tiết điểm. Khe hở không gian thực ra cũng là một loại biến dị của không gian tiết điểm mà thôi. Chúng ta chỉ cần tìm được không gian tiết điểm của Minh Hà chi địa, thêm một chút phiêu lưu nữa thì hẳn có cơ hội rất lớn phản hồi Linh giới.” Thanh âm Hàn Lập vô cùng trấn định, từ từ nói ra.
“Nhưng mà Hàn huynh…, tuy rằng không gian tiết điểm không nhiều lắm nhưng ta cùng sư tỷ cũng đã nghe nói qua sự hung hiểm trong đó. Trong đó chẳng những thường xuất hiện không gian phong bạo mà chỗ ra vào của tiết điểm cũng không thể khống chế. Nguy hiểm quả thực quá lớn!” Nguyên Dao chậm rãi nói.
“Có một chút nguy hiểm, nhưng nếu có ta dẫn đường thì ít nhất bảy tám phần nắm chắc có thể bình yên vượt qua. Dù sao Minh Hà chi địa cũng là một không gian phụ thuộc vào Linh giới chứ không phải một nơi riêng biệt. Trừ phi hai vị đạo hữu không có ý định rời đi, định lâu dài ở lại Minh Hà chi địa.” Hàn Lập nhíu mày nói.
“Kỳ thực chúng ta chỉ cần lẩn trốn một thời gian, chờ những người kia rời đi rồi tiếp tục ở đây tu luyện cũng chưa hẳn là không được. Nơi này âm khí cùng linh khí đều tràn đầy, quả thực rất có lợi trong việc tu luyện của chúng ta.” Nhãn quang Nghiên Lệ chớp động, thản nhiên cười nói.
“Điều này chỉ sợ không được. Nghiên cô nương chẳng lẽ đã quên còn người của Phù Du tộc sao? Viện binh của con robot đó chẳng biết khi nào sẽ tới đây, ngay cả nhóm người Mộc Thanh Quỷ bà cũng cực kỳ kiêng kị Phù Du tộc, từ đấy có thể tưởng tượng được tộc này đáng sợ thế nào. Hơn nữa Minh Hà chi địa này lại là Thánh địa của bọn họ, cho nên bọn họ chắc chắn hiểu rõ nơi này hơn chúng ta. Cho dù có trốn ở một nơi bí mật cũng không chắc sẽ an toàn. Còn một chuyện nữa, hai vị đạo hữu chẳng lẽ không định trở về Nhân tộc tìm kiếm biện pháp khôi phục nhân thân sao?” Hai mắt Hàn Lập nhíu lại, chậm rãi phân tích