Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Chương 966-2: Truy Cứu Trách Nhiệm (2)
T
ừ Kiến Cơ nói: "Trách nhiệm khẳng định phải tra ra, nhưng rốt cuộc là ai phải chịu trách nhiệm thì chúng ta trong lòng biết rõ." Hắn nói với An Đạt Văn: "An tiên sinh, chúng ta sang bên nói chuyện."
An Đạt Văn gật đầu, đi theo Từ Kiến Cơ sang một bên, Từ Kiến Cơ nói khẽ: "An tiên sinh, người sáng mắt không nói lời vòng vo, con người tôi làm bất kỳ chuyện gì cũng thích công bằng, hiện tại người đã thành như vậy, anh muốn như thế nào?"
An Đạt Văn nói: "Cho người chết một cái công đạo."
Từ Kiến Cơ nói Nói cái giá đi!" ý của hắn là dùng tiền để dẹp yên chuyện này.
An Đạt Văn lại: "Tôi không thiếu tiền, Từ tiên sinh không phải tôi không nển mặt anh, tôi muốn hỏi anh, nếu anh ở góc độ của tôi, nhìn thấy bạn mình thành thế này, anh sẽ bỏ qua ư, anh sẽ nhận bồi thường ư?"
Từ Kiến Cơ gật đầu, ánh mắt chuyển thành lạnh lùng: "Tôi hiểu, An tiên sinh, có câu tôi phải nhắc nhở anh, làm người phải lưu lại ba phần dư địa, nơi này là kinh thành, một người HongKong như anh cho rằng có thể gây nên sóng gió ở mảnh đất này ư?" Từ Kiến Cơ hiển nhiên đã tức giận rồi.
An Đạt Văn mỉm cười nói: "Sắp tới năm 97 rồi, không có người HongKong hay là người kinh thành gì cả, mọi người đều là người Trung Quốc, ở trên địa bàn của mình, đương nhiên sẽ phụng hành hai chữ công bình này."
Từ Kiến Cơ nói: "Công bình ở bất kỳ xã hội nào, ở bất kỳ nơi nào cũng chỉ thuộc về một bộ phận người, hai chữ này tuyệt đối sẽ không đứng ở bên anh."
An Đạt Văn mỉm cười nhìn Từ Kiến Cơ, ý tứ là chúng ta cứ chờ xem.
Khi hai bên đang đối chọi gay gắt thì Trương đại quan nhân vẫn không tham dự vào, là người chịu trách nhiệm chủ yếu trong chuyện này, mà giống như chuyện này không liên can tới hắn vậy, Trương đại quan nhân lúc này đã tới trước mặt Xuân Sai, cầm tay hắn lên, lòng hắn tràn đầy nghi hoặc, cũng muốn nhìn xem Xuân Sai rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Trương Dương rất có lòng tin đối với sự ra tay của mình, một quyền vừa rồi hắn nắm chắc chừng mực, không thể là trí mạng, nhưng Xuân Sai vẫn nằm xuống không đứng dậy được, Trương Dương đã minh bạch toàn bộ quá trình, từ Xuân Sai lên đài khiêu khích mình, tám chín phần mười đều là An Đạt Văn cố ý an bài, mục đích chính là nhằm vào mình, Trương Dương tuyệt không tin chuyện xảy ra hôm nay chỉ là ngẫu nhiên.
Trương đại quan nhân thử mạch môn Xuân Sai, trong lòng lập tức biết được, thằng ôn này không chết, vẫn còn một hơi thở, có điều tình huống không tốt lắm, đã ở vào trạng thái hấp hối, từ mạch tượng của Xuân Sai cho thấy, sơn sốc của hắn không liên quan gì tới một chưởng một cước vừa rồi của mình.
Khi Trương Dương đang chuẩn bị động thủ cứu người thì tên A Đông kia nhào tới, gầm lên: "Anh đừng có chạm vào anh ta..."
Còn chưa đi tới cạnh Trương Dương thì Tiết Vĩ Đồng đã không nhịn được, cô ta tiến lên đá một cước vào bụng A Động, Tiết Vĩ Đồng cũng không phải là hạng ngồi không, lửa giận đè nén lâu như vậy rồi, nhất định phải tìm một phương thức để phát tiết, Tiết Vĩ Đồng từ nhỏ đã được coi như con trai để nuôi, tuyệt đối là phụ nữa không nhường đàn ông, phân lượng của một cước này không phải nhẹ, đừng nhìn A Đông trông cao lớn thô kệch, bị một cước này của Tiết Vĩ Đồng đá trúng, cũng ngã dập mông xuống đất.
Cốc Hiến Dương vội vàng đứng giữa can, chuyện đã loạn tới mức này, hắn thật sự có khổ mà khó nói, không muốn chuyện ác hóa thêm nữa, Cốc Hiến Dương nói: "Mọi người trước tiên dừng tay đã, cứu người đã rồi nói sau."
An Đạt Văn nói: "Tôi thấy hay là mau đưa tới bệnh viện đi, Trần công tử nói đúng, thông tri cho cảnh sát, việc nhận định trách nhiệm cụ thể sẽ giao cho cảnh sát." Ý định của thằng ôn này là muốn làm lớn chuyện, muốn dồn Trương Dương vào khổn cảnh.
Sự kiến lần này là xoay xung quanh Trương Dương và Xuân Sai, có điều người trung tâm của sự kiện vẫn nằm dưới đất, vậy mà Trương Dương vẫn bình tĩnh kiểm tra mạch môn của Xuân Sai, ngay cả An Đạt Văn cũng không thể không bội phục sự trấn định của hắn.
Nhân mã hai phía đang giằng co thì Trương đại quan nhân cuối cùng chậm rãi lên tiếng: "Xuân Sai lúc trước có phải đã uống một loại thuốc kích thích để tăng cường thể chất không?" Hắn thông qua mạch tượng của Xuân Sai đã nhận thấy được sức khỏe của Xuân Sai có vấn đề, loại mạch tượng này chắc là thông qua một loại dược vật nào đó để trong thời gian ngăn kích thích cơ năng thân thể, kích phat tiềm lực của bản thân.
Trên mặt An Đạt Văn hiện ra một tia kinh hoàng không dễ phát giác, tuy rằng là chỉ thoáng hiện, nhưng Trương Dương thì lại nhìn rất rõ, đây không chỉ là bởi vì ánh mắt của hắn nhạy bén, mà là bởi vì từ lần phát sinh bất ngờ này của Xuân Sai, Trương Dương đã cho rằng là An Đạt Văn ở sau lưng phá rối, tất nhiên phải lưu ý kỹ tới thằng ôn này. An Đạt Văn giật mình là kế hoạch của mình vô cùng bí mật, sao Trương Dương biết được?
Trần An Bang đối với Trương Dương oán hận chất chứa rất sâu, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, trong lòng vui như nở hoa, bất kể điểm xuất phát của trận đấu này là gì, hiện tại Xuân Sai đã xảy ra chuyện, Trương Dương phải gánh vác trách nhiệm, nếu Xuân Sai chết, Trương Dương cho dù nhảy vào Hoàng Hà cũng không thoát khỏi được liên quan. Trần An Bang lần đầu tiên gặp Trương Dương, mỗi lần giao thủ đều rơi vào thế hạ phong, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội bỏ đá xuống giếng, hắn lấy điện thoại cầm tay ra bắt đầu bấm số 110 để báo cảnh sát.
An Đạt Văn và Trần An Bang trao đổi ánh mắt, khóe môi lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, trong mắt bọn họ, Trương Dương hiển nhiên đã rơi vào bàn cờ được bố trí tỉ mỉ, một khi hắn giẫm vào, sẽ lún sâu xuống bùng, bất kể hắn có nhìn ra chỗ ảo diệu trong đó hay không thì hiện tại tất cả đều đã chú thành, muốn hóa giải phiền toái này là không thể.
Về phương diện bỏ đá xuống giếng thì Trần An Bang so với An Đạt Văn càng triệt để hơn, hắn đang chuẩn bị báo cảnh sát thì Cốc Hiến Dương nhìn ra tình hình không đúng, vội vàng chạy tới nói: "An Bang, đừng, trước tiên đưa đến bệnh viện đã." Cốc Hiến Dương không muốn làm lớn chuyện, chuyện này to ra thì đối với hắn cũng không có lợi, chỉ cần là tổ chức đấu hắc quyền, lại liên quan tới đánh bạc thì cũng đủ cho hắn toi đời rồi. Trong mắt Cốc Hiến Dương Trần An Bang chỉ là hạng trẻ con, khi hắn bắt đầu có danh tiếng ở giới thái tử thì Trần An Bang vẫn chỉ là một thằng bé đái dầm ỉa đùn, Cốc Hiến Dương cho rằng Trần An Bang chắc sẽ nể mặt mình, nhưng thường thường suy nghĩ của con người lại khác hẳn hiện thực. Trần An Bang khăng khăng không nể mặt hắn, Trần An Bang nói: "Cốc tổng, mạng người quan trọng hơn!"
Cốc Hiến Dương trong lòng cả giận, con mẹ mày Trần An Bang, mày tính gì vậy? Chuyện này có liên quan tới mày ư? Ta coi như nhìn ra rồi, mày và An Đạt Văn hai người mặc chung một cái sịp, hôm nay là rắp tây tới phá quán, thật ra phàm là người có chút nhãn lực đều có thể nhìn ra chuyện này vô cùng kỳ quái, từ Xuân Sai lên đài khiêu chiến, đến hắn chửi bới xỉ nhục Trương Dương, lợi dụng phép khích tướng khích Trương Dương lên đài, cả sự kiện này chính là một âm mưu, nếu Trương Dương lựa chọn nhẫn nhịn, nhiều nhất cũng chỉ bị đám người này chửi bới vài câu, nhưng tính tình của Trương đại quan nhân tuyệt đối không nhịn được giận, cuối cùng nhảy lên quyền đài, kết quả rơi vào khốn cảnh hiện tại.
Tiết Vĩ Đồng có chút hối hận, người giật dây Trương Dương lên tỷ thí là cô ta, hiện tại gây ra phiền toái như vậy, tuy rằng bọn họ đều có bối cảnh, cũng đều có quan hệ, nhưng nếu tên Xuân Sai kia chết thì tối nay chính là một vụ kiện liên quan tới mạng người, không thể dễ dàng cho qua. Trương Dương lại là người trong thể chế, bởi vậy không biết sẽ tạo thành ảnh hưởng như thế nào.
Tiết Vĩ Đồng nhìn An Đạt Văn mặt lộ vẻ đắc ý ở bên cạnh, trong lòng căm tức vô cùng, cô ta bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, cầm điện thoại lên bấm số, nhưng điện thoại lại bận.
Từ Kiến Cơ cũng phát hỏa rồi, nói Trần An Bang: "Trần An Bang,anh báo cảnh sát thử xem!"
Trần An Bang đối với Từ Kiến Cơ vẫn vô cùng kiêng kị, nghe thấy hắn nói như vậy thì không khỏi có chút do dự, hắn nhìn nhìn sang An Đạt Văn.
An Đạt Văn nói: "Hay là để cảnh sát tới xử lý đi, mạng người quan trọng mà!" Hắn Lấy điện thoại ra, còn chưa kịp bấm số thì di động đổ chuông, hắn nhìn số, rất trịnh trọng đi sang một bên nhấc máy.
Đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nói trầm thấp: "Đừng làm nữa!"
An Đạt Văn ngây ra một thoáng: "Gì cơ?" Hắn không hiểu ý tứ của đối phương.
"Đừng tiếp tục làm nữa, dừng tất cả hành động nhắm vào hắn."
An Đạt Văn nhìn thoáng qua Trương Dương đang đứng xa xa, hắn lắc đầu nói: "Quá muộn rồi, Xuân Sai hình như không cứu được rồi!"
Đầu kia điện thoại lâm vào trầm mặc, một lát sau An Đạt Văn mới nghe được tiếng tút tút.
Trương Dương với Cốc Hiến Dương hỗ trợ nâng Xuân Sai dậy, hắn bỗng nhiên một chưởng vỗ vào trên thiên linh cái của Xuân Sai, tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi, Xuân Sai cả người chấn động, Trương Dương lật tay tát Xuân Sai hai cái, sau khi đánh xong, nhấc chân đá vào ngực Xuân Sai.
Người chung quanh nhìn thấy cảnh này, ngay cả mọi người đứng ở phía Trương Dương cũng có chút nhìn không nổi, Xuân Sai tuy rằng đáng giận, nhưng dù sao cũng đã hấp hối, Trương Dương liên tiếp ra tay với một người sắp chết thì cũng quá đáng rồi, chẳng lẽ Trương Dương còn ngại thằng ôn này chết không đủ mau ư?