Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Chương 960-2: Tập Trung Mục Tiêu (2)
B
a đội tìm kiếm đều dùng chó nghiệp vụ, cũng từ những phương hướng khác nhau tiến hành tìm kiểm cả núi Kéo Rồng, màn đêm đã buông xuống, tất cả mọi người đều rất mệt mỏi, Thường Lăng Phong đang phải chịu sự tra tấn song trọng của thể lực và tinh thần, chó nghiệp vụ guồng chân chạy, đội viên phía trước vui mừng nói: "Trong núi có một căn nhà nhỏ!" Tất cả mọi người đều chạy ào tới.
Thường Lăng Phong rất nhanh liền vọt tới phía trước, nhưng một gã đặc công một gã ngăn cản gã lại, trước khi chưa thể xác định phía trước có nguy hiểm hay không, không thể để gã mạo hiểm.
Hai gã đặc công tới trước cửa nhà gỗ rút súng lục ra, lớn tiếng nói: "Ra ngoài đi! Cô bị phát hiện rôi!"
Không ai lên tiếng trả lời,đèn ngắm chiếm xung quanh nhà gỗ, một gã đặc công đột nhiên đá tung cửa phòng, súng lục chĩa vào trong, tiêu điểm mà đèn chiếu đồng loạt chiếu vào trong, chỉ thấy một cô gái đầu chùm vải đen đang ngồi dưới đất, hai tay hai chân của cô ta đều bị trói.
Thường Lăng Phong xuất hiện ở, gã liếc một cái liền nhận ra là Chương Duệ Dung, kích động nói: "Duệ Dung!" Đang muốn lao lên trước thì cánh tay gã bị hai gã đặc công giữ chặt lại, một người trầm giọng nói: "Trên người cô ta có bom!"
Đi theo đội đặc công có chuyên gia gỡ bom, bọn họ không chỉ một lần xử lý nguy cơ như vậy, đối với thủ pháp này đã vô cùng quen thuộc, các đặc công phân tán ra vây quanh căn phòng nhỏ, những người khác bắt đầu tìm tòi bốn phía, chuyên gia gỡ bom đi vào phòng, hắn kiểm tra bom trên người Chương Duệ Dung một chút rồi sau đó lột vải đen chùm mặt cô ta ra, Chương Duệ Dung hoảng sợ, ánh mắt tìm kiếm chung quanh, rất nhanh cô ta liền nhìn thấy Thường Lăng Phong đang đứng ngoài cửa, nghe thấy gã đang gọi tên mình, Chương Duệ Dung lập tức ứa nước mắt.
Thường Lăng Phong tuy rằng hận không thể ngay lập tức vọt tới trước mặt Chương Duệ Dung, nhưng gã không thể được như ý nguyện, gã đã nhìn thấy trên người Chương Duệ Dung buộc đầy thuốc nổ, ở vào những lúc như thế này mình vào không những không mang lại tác dụng gì, ngược lại có thể còn gây trở ngại.
Chuyên gia gỡ bom an ủi Chương Duệ Dung phải bình tĩnh, hắn nói khẽ: "Cô đừng khẩn trương, chúng ta còn có thời gian nửa tiếng, đủ để tôi gỡ bom trên người cô." Trên thực tế đồng hồ ghi còn không tới hai mươi phút, nhưng hắn đang dùng phương thức này để giúp Chương Duệ Dung giữ trấn định.
Chương Duệ Dung bình tĩnh nói: "Tôi không sao! Bảo những người khác đều rời khỏi đây đi!"
Chuyên gia Gỡ bom gật đầu, quay người lại ra dấu mở rộng phạm vi bao vây, Thường Lăng Phong nói: "Duệ Dung, em đừng sợ, anh ở lại đây với em!"
Chương Duệ Dung Chương Duệ Dung, nước mắt lại không nhịn được rơi xuống, cô ta lớn tiếng nói: "Lăng Phong, anh yên tâm, vận khí của em luôn luôn tốt, lần này cũng không sao đâu."
Chuyên gia gỡ bom bắt đầu bắt tay vào làm dỡ bỏ bom trên người Chương Duệ Dung.
Chương Bích Quân đã tới cầu Bình Thu, cô ta không lập tức xuống xe mà lẳng lặng đợi điện thoại của Tang Bối Bối, trước khi cô ta đến đây, đặc công Quốc An đã đến trước, điều tra những địa phương khả nghi, cũng đã chiếm những địa điểm ẩn thân tốt để bắn tỉa, một là để phòng ngừa Tang Bối Bối ẩn thân ở những chỗ này triển khai ám sát, hai là để chiếm địa hình có lợi để tiến hành bắn tỉa tầm xa với Tang Bối Bối. Lúc này bên núi Kéo rồng truyền đến tin tức, đã tìm được chỗ giấu Chương Duệ Dung, trước mắt cô ta vẫn còn sống, không bị chút thương tổn nào, nhưng trên người bị Tang Bối Bối gài bom.
Chương Bích Quân lặng lẽ gác máy, tuy rằng cô ta biết chuyên gia gỡ bom có mặt ở hiện trường, nhưng vẫn không nhịn được mà lo lắng, điện thoại cuối cùng cũng đổ chuông, Tang Bối Bối nói: "Cô đến chưa?"
Chương Bích Quân nói: "Tới rồi!"
Tang Bối Bối nói: "Có nhìn thấy thuyền nhỏ ở bên kia cầu không?"
Chương Bích Quân đưa mắt nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy có một chiếc thuyền nhỏ bỏ neo ở bên kia cầu, cô ta lạnh lùng nói: "Cô muốn gì?"
Tang Bối Bối nói: "Cô lên thuyền, đi một mình!"
Chương Bích Quân nói: "Nếu tôi nói không?"
Tang Bối Bối nói: "Cô sẽ không nói không đâu."
"Chương Duệ Dung đâu?"
"còn mười phút nữa là boom sẽ nổ, bất kể là các cô có tìm được cô ta hay không."
Chương Bích Quân lạnh lùng cười nói: "Cô hình như đã không còn tư cách cò kè mặc cả với tôi nữa rồi, người của tôi đã tìm được cô ta!"
"Thế thì sao? Cô cho rằng cái đám thủ hạ phế vật của cô có thể thành công dỡ bỏ quả bom hẹn giờ trên người cô ta ư? Nằm mơ đi!"
Chương Bích Quân nói: "Cô rốt cuộc muốn như thế nào?"
Tang Bối Bối nói: "Tôi cho cô một cơ hội, trong năm phút đồng hồ, tới chiếc thuyền nhỏ đó, nhớ kỹ phải đi một mình, chỉ cần cô làm theo lời tôi nói, tôi sẽ nói mã để gỡ bom."
Chương Bích Quân nói: "Nếu tôi nói không?"
"Vậy cô trơ mắt ra mà nhìn con gái ruột cô nổ banh xác, Chương Bích Quân, cô có muốn cái đĩa đó không? Muốn thì tự mình đi lấy đi!"
Chương Bích Quân buông điện thoại, thủ hạ của cô ta nói: "Chương cục, cô không thể mạo hiểm được!"
Chương Bích Quân nói: "Xem cô ta làm gì được tôi nào!"
Cô ta thay áo chống đạn bên trong xe chỉ huy, lúc trước mấy đặc công đã trọng điểm kiểm tra những nơi có thể mai phục tay súng bắn tỉa ở hiện trường, lại bố trí tay súng bắn tỉa bên ta ở những nơi cao và khu dân cư đối diện, chỉ cần Tang Bối Bối dám cả gan xuất hiện, tay súng bắn tỉa sẽ bắn chết cô ta ngay.
Chương Bích Quân cũng không đánh trận mà không nắm chắc, cô ta hôm nay là có chuẩn bị mà đến, nhưng đối mặt với Tang Bối Bối đã bị cừu hận che mờ hai mắt, hoàn toàn mất lý trí thì cô ta cũng không dám lơ là. Chương Bích Quân mở cửa xe bước xuống, đi nhanh về phía chiếc thuyền nhỏ.
Trên thuyền không có người, Chương Bích Quân cảnh giác quan sát bốn phía, ở gần cầu Bình thu bộ hạ của cô ta đã bố trí thiên la địa võng, chỉ cần Tang Bối Bối dám đến, tuyệt đối không có đường trốn, nhưng cô ta rốt cuộc đang trốn ở đâu?
Chương Bích Quân nhìn điện thoại trong tay, di động đổ chuông đúng lúc.
"Rất tốt! Hiện tại cô lên thuyền, chèo chiếc thuyền đó tới giữa hồ!"
Chương Bích Quân nói: "Tôi trước giờ luôn rất coi trọng cô, không ngờ cô vẫn chơi trò trẻ con với tôi, thật sự là khiến tôi thất vọng, bước ra đi, chúng ta nói chuyện trực tiếp."
Tang Bối Bối dùng giọng điệu ra lệnh: "Tôi không muốn nói thừa với cô! Lập tức lên thuyền rồi chèo tới lòng hồ!"
Chương Bích Quân bất đắc dĩ, chỉ có thể chèo chiếc thuyền đó tới giữa hồ, tất cả đặc công đều giám thị nghiêm mật đường sông, khi Chương Bích Quân dần dần tiếp cận lòng sông, từ xa một chiếc thuyền đánh cá xuôi dòng chèo xuống, lướt tới vị trí của Chương Bích Quân.
Chương Bích Quân đưa mắt nhìn chiến thuyền đánh cá đó, thủ hạ thông qua máy chuyển âm mini báo cáo với cô ta: "Chương cục, trên thuyền không có người!"
Thuyền đánh cá càng lúc càng tiếp cận thuyền nhỏ của Chương Bích Quân, Chương Bích Quân cuối cùng hạ lệnh: "Cho nổ nó đi!"
Một đạo hoả tuyến từ trên bờ bay ra, bắn trúng chiến thuyền đánh cá đó, phát ra một tiếng bùm, thuyền đánh cá nổ tung, ánh lửa hừng hực thiêu đốt cả mặt nước.
Chương Bích Quân nhíu mày, di động trên tay cô ta không đổ chuông nữa, Tang Bối Bối cũng không ở bên trong chiến thuyền đánh cá đó, nhưng Chương Bích Quân lại cảm thấy một loại cảm giác nguy hiểm không cách nào hình dung được đang bức tới gần cô ta.
Đáy thuyền bỗng nhiên phát ra tiếng vang, một vết đạn xuất hiện ở đáy khoang thuyền, viên đạn bắn sượt qua đùi phải của Chương Bích Quân.
Chương Bích Quân ngay lập tức có phản ứng, cô ta bay lên không, nhảy từ sàn thuyền xuống lòng sông. Áo chống đạn nặng nề rõ ràng đã ảnh hưởng đến động tác của Chương Bích Quân, hai viên đạn bắn trúng người của cô ta, Chương Bích Quân nhìn thấy một bóng đen ở đáy nước đang nhanh chóng tới gần mình, cô ta cởi áo chống đạn ra, cùng lúc đó đối phương lại liên tục bắn ba phát, Chương Bích Quân dùng áo chống đạn che những nơi yếu hại trên người, nhưng vẫn có một viên đạn bắn trúng chân trái của cô ta.
Máu tươi màu đỏ sẫm lan ra dưới nước như khỏi.
Tang Bối Bối lặn dưới nước đã tới trước mặt Chương Bích Quân, khi nhấc súng lên bắn thì bị Chương Bích Quân tóm lấy cổ tay, viên đạn liên tục bắn lên trên, trúng vào đáy thuyền nhỏ, thuyền nhỏ lập tức chìm xuống.
Trong tay trái của Chương Bích Quân có thêm một thanh mã tấu sắc bén, đâm nghiêng một cái, cánh tay Tang Bối Bối bị chém trúng, cô ta tóm lấy cổ tay Chương Bích Quân, sau đó dồn hết sức dùng trấn đập mạnh vào mặt Chương Bích Quân, máu tươi từ người của hai cô lan ra xung quanh, trong trận sinh tử bắc đấu này hai người đều dồn hết sức.
Thân thủ của Chương Bích Quân hiển nhiên không do nhiều năm sống an nhàn sung sướng mà hoang phế, cô ta ở trong nước đạp một cú cực mạnh trúng bụng Tang Bối Bối, tạo ra một khoảng cách giữa hai bên, sau đó nhanh chóng bơi lên trên.
Tang Bối Bối lại đuổi theo.
Đầu Chương Bích Quân lộ ra khỏi mặt nước, cô ta hít sâu một hơi, sau đó không bỏ chạy mà lại chìm xuống, dòng ngâm dâng lên, một ánh đao sáng quắc đâm thẳng vào hậu tâm của cô ta, kỹ năng bơi của Chương Bích Quân tuyệt hảo, ở trong nước xoay người như linh xà, tuy rằng là vậy, vẫn không hoàn toàn né tránh được đòn ám sát này của Tang Bối Bối, bụng phải của cô ta bị Tang Bối Bối đâm trúng một đao, đau đớn chẳng những không khiến Chương Bích Quân từ bỏ phản kháng, ngược lại khơi dậy sj hung hãn đã che giấu nhiều năm của cô ta, thân thể xoay tròn một cái, đao trong tay đâm vào vai trái của Tang Bối Bối.