Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Chương 957-1: Bố Nghi Trận (1)
Đ
èn bỗng nhiên tắt, cửa ở cuối thông đạo mở ra, trong bóng đêm truyền đến tiếng thở của dã thú, Tang Bối Bối dựa vào kính nhìn đêm, thấy có ba bóng đen đang dùng tốc độ kinh người lao về phía họ. Tang Bối Bối liên tục nổ súng, bắn chết một con trong đó, con dã thú đó phát ra tiếng gừ, rõ ràng là chó sói.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hai con chó sói còn lại đã vọt tới trước mặt họ, lao về phía Trương Dương, mục tiêu mà hai con sói lựa chọn đều là Trương Dương, Trương đại quan nhân tung ra hai đấm, hai con sói bị hắn đạp vỡ óc.
Trong bóng đêm Trương đại quan nhân thở dài nói: "Đây là công nghệ cao của cô à, đây là thiết bị dò xét sinh mệnh ư? Người hay chó cũng không phân biệt nổi."
Tang Bối Bối khẩn trương thở hổn hển, một lát sau mới bình ổn lại, cô ta gắt: "Anh nói ít đi một câu cũng không ai bảo anh câm đâu."
Tang Bối Bối nói: "Chúng ta bị phát hiện rồi."
Trương Dương nói: "Đâu chỉ bị phát hiện, kế hoạch mà cô tự nhận là không chê vào đâu được ngay từ đầu đã bị người ta phát hiện rồi, nữ nhân đó là một con mồi dụ chúng ta tới đây." Trương Dương vừa nói chuyện vừa quan sát bốn phía, đề phòng có đột nhiên phát động tập kích. Tang Bối Bối dùng đèn pin chiếu xuống mặt đất, có một con sói vẫn đang co giật trong vũng máu, cô ta nhấc súng lên bắn một phát, giết chết con sói đó.
Chương Bích Quân ngồi bên trong xe, trong tay cô ta cầm cái máy truy tung nho nhỏ, mánh khóe như vậy sao có thể qua được mắt của cô ta? Khi Thường Lăng Phong treo áo cho cô ta, cô ta đã cảm thấy có chút không đúng, tất cả không hề nằm ngoài ý liệu của cô ta, Thường Lăng Phong mượn cơ hội này để lắp một cái máy theo dõi mini trên áo của cô ta.
Chương Bích Quân chỉ gọi điện thoại đã tra ra nguồn gốc của cái máu này, buổi chiều Thường Lăng Phong và Trương Dương đã gặp mặt, nói cách khác chuyện này là Trương Dương bảo gã làm. Cô ta đã điều tra lý lịch của Thường Lăng Phong, Thường Lăng Phong cũng không có liên quan tới bất kỳ tổ chức tình báo nào, khả năng của chuyện này chỉ có một, Trương Dương lợi dụng Thường Lăng Phong lắp máy theo dõi lên người mình.
Di động của Chương Bích Quân vang lên, cô ta điện thoại, sau khi nghe xong báo cáo thì lạnh lùng nói: "Phương án số 3."
Bên trong Quốc An có quy định nghiêm khắc, các căn cứ bí mật đối với sự xâm nhập ngoại lai đều có quy tắc và phương pháp ứng đối, Tang Bối Bối so với Trương Dương thì hiểu rõ điểm này hơn, cho nên sau khi hành tung bại lộ, suy nghĩa đầu tiên của Tang Bối Bối chính là chạy ra ngoài, bọn họ chạy theo đường cũ, phát hiện cửa lớn đã đóng, Trương đại quan nhân đấm mạnh một quyền vào cửa lớn, phát hiện cửa hợp kim này khá, bằng vào nội lực của hắn cũng rất khó mở ra được.
Nếu đường lui đã bị chặn, bọn họ chỉ có thể tiến tới cuối thông đạo, phía trước là một cánh cửa nhỏ, vẫn có khóa mật mã, Tang Bối Bối dùng máy PDA phá giải mật mã, kỳ quái là, trừ ba con chó săn đó ra thì không không có bất kỳ ai phát động công kích đối với bọn họ.
Sau khi đi vào cửa nhỏ, Tang Bối Bối bảo Trương Dương từ trong ba lô lấy ra kìm để kẹp cửa, cái này để phòng ngừa cửa phòng đột nhiên đóng lại, bọn họ tiến vào một căn phòng rộng chừng hơn mười mét vuông. Rầm một tiếng, cửa phòng phía sau đột nhiên đóng lại, đèn trong phòng sáng lên, Tang Bối Bối giơ súng nhắm thẳng vào cửa phòng.
Tang Bối Bối phát hiện cái kìm đã biết mất, tức giận nói: "Tôi bảo anh kẹp kìm ở đó cơ mà!"
Trương đại quan nhân vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Tôi quên mất!"
Bọn họ nhìn nhìn chung quanh, trừ cái cửa nhỏ vừa rồi ra thì không có bất kỳ cửa ra vào nào khác, lập tức cảm thấy có chút bất diệu, Tang Bối Bối nói khẽ: "Ra ngoài đã rồi tính!"
Tang Bối Bối tới trước cửa nhỏ, muốn mở nó ra, nhưng trên ván cửa hợp kim không có bất kỳ chỗ kê tay nào, cô ta giơ tay lên, nhắm vào cửa lớn bắn liền mấy phát, nhưng không có chút tác dụng nào.
Biểu hiện của Trương đại quan nhân ngược lại thì bình tĩnh hơn cô ta rất nhiều, dù sao hắn cũng không chỉ một lần gặp phải loại khốn cảnh này, Trương Dương nhìn thấy trên vách tường bên trái có một mà hình, hắn bước về phía đó, nhìn thấy có con số đang thay đổi ở đó.
Tang Bối Bối cũng đi theo, sau khi cô ta xem kỹ liền nói khẽ: "Máy đo nhiệt độ." Cô ta nhìn chung quanh căn phòng, cả kinh nói: "Hỏng rồi, chúng ta đang bị trong kho lạnh."
Nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống, Trương Dương và Tang Bối Bối đều cảm thấy nhiệt độ không khí bên trong biến hóa, Trương Dương đi đến chỗ cửa nhỏ, đạp mạnh một phát, không sứt mẻ chút nào, cánh cửa này rất chắc. Trương Dương dí tai vào cửa phòng nghe ngóng, bên ngoài truyền đến tiếng hàn điện, đối phương đang hàn căn phòng này lại, muốn để họ chết cóng trong đây.
Giọng nói khàn khàn lại vang lên: "trong hai mươi phút, nhiệt độ bên trong sẽ hạ thấp xuống -30 độ, tao nghĩ không lâu nữa chúng mày sẽ biến thành hai cỗ thi thể đông lạnh, cho dù cái lạnh không giết được chúng mày thì dưỡng khí cũng sẽ càng lúc càng ít, nồng độ của carbon diocid bên trong sẽ càng lúc càng cao, tao thật sự rất hiếu kỳ, cóng chết và ngạt thở mà chết rốt cuộc là phương pháp tử vong thoải mái thế nào?"
Tang Bối Bối đang tìm kiếm vị trí của máy quay.
Trương đại quan nhân mỉm cười nói: "Hay là mày cũng vào đi, bên trong rất thoải mái."
"Thôi để cho mày tự hưởng thụ."
Tang Bối Bối phát hiện camera ở góc tây nam, bắn một phát vỡ tung.
Trương Dương nói: "Đừng nóng vội, sẽ có biện pháp ra ngoài thôi."
"Ra ngoài ư?" Giọng nói đó cười ha ha.
"Sẽ có biện pháp ra ngoài, chờ sau khi chúng mày chết rồi, tao sẽ tiến vào nhặt xác."
Trương đại quan nhân nghe vậy trong lòng khẽ động, -30 độ thì sao? Đơn giản là chịu đựng trong chốc lát thôi, chỉ cần mày dám vào, ông kiểu gì cũng đập chết mày.
Nhưng vấn đề thực sự là ở trên người Tang Bối Bối, hắn tuy rằng có thể chịu được tới khi đám người này tiến vào, nhưng Tang Bối Bối thì không có bản sự như vậy.
Nhiệt độ không khí nháy mắt đã hạ xuống 0 độ, lưu ý thấy vách tường phía bên phải còn có bốn cái tủ, hắn mở tủ ra, phát hiện bên trong là thi thể được giữ ở đây, Trương đại quan nhân đảm lượng cực lớn, kéo người đầu tiên ra, ghét sát vào khuôn mặt trắng bệch của thi thể, phát hiện người này hắn không quen.
Hắn lại đẩy thi thể vào, sau đó lôi cái thứ hai ra, Trương Dương liếc một cái liền nhận ra người ở bên trong là Triệu Quân. Hắn sợ Tang Bối Bối nhìn thấy, vội vàng đút thi thể vào, đáng tiếc là đã, Tang Bối Bối đã tới bên cạnh hắn, khi cô ta nhìn thấy thi thể của Triệu Quân nằm trước mặt mình, không khỏi che miệng lại bật khóc thất thanh, cho tới nay trong lòng cô ta luôn vẫn còn một tia hy vọng, hy vọng Triệu Quân vẫn sống trên thế giới này, nhưng sự thật tàn khốc trước mắt đã đánh vỡ ảo tưởng cuối cùng của cô ta.
Nhìn bộ dạng thống khổ của Tang Bối Bối, Trương đại quan nhân bắt đầu tin Triệu Quân chính là anh trai của cô ta.
Trương Dương nói khẽ: "Người chết không thể có thể sống lại, cô đừng quá đau thương."
Tang Bối Bối lau nước mắt nói: "Tôi thề sẽ bắt tên hại anh tôi phải trả giá đắt."
Trương đại quan nhân nhìn thấy nhiệt độ ghi trên mắt đo không khí đã xuống tới -6 độ, tin tức hiện thị trên màn hình rất đầy đủ, không những có nhiệt độ và độ ẩm mà còn có hàm lượng không khí, khiến Trương đại quan nhân cảm thấy hoảng sợ là, không khí đang cạn kiệt dần, trong khoảng thời gian ngắn đã từ 21% giảm xuống đến 17%, cứ như vậy không bao lâu nữa dưỡng khí của nơi này sẽ tiêu hao hết.
Tang Bối Bối đã trấn định lại, nói: "Khí thể từ trong lá phổi của cơ thể người thở ra, hàm lượng o-xy là 14%,một khi lượng oxy này hạ xuống thấp hơn số trị này, chúng ta sẽ cảm thấy ngạt thở, theo tốc độ hiện tại thì chúng ta không sống được thêm một tiếng nữa."
Giọng nói có chút run run, chẳng những bởi vì bi thương mà cũng bởi vì nhiệt độ thấp.
Trương Dương nắm lấy tay cô ta, một cỗ nội lực được truyền vào, Tang Bối Bối cảm thấy lòng bàn tay của hắn có một cỗ nhiệt lưu truyền vào trong cơ thể mình, cô ta tập võ từ thuở nhỏ đương nhiên biết đây là Trương Dương dùng nội lực của bản thân giúp cô ta chống lạnh, trong lòng rất cảm kích, nhưng ngẫm lại bọn họ đã rơi vào trong bẫy, cơ hội thoát ra cơ hồ là bằng không. Không khỏi cảm thấy có chút áy náy, nếu không phải mình sơ xuất, cũng sẽ không trúng bẫy của Chương Bích Quân, cô ta trước giờ luôn nghĩ Chương Bích Quân quá đơn giản, nói: "Xin lỗi, là tôi hại anh."
Trương đại quan nhân cười nói: "Nói xin lỗi cũng vô dụng, con người tôi rất thực tế, cô cũng thực tế chút đi."
Tang Bối Bối kinh ngạc nhìn hắn, gắt: "Tôi thật sự là không hiểu, chết đến nơi rồi mà trong đầu anh vẫn có nhiều suy nghĩ dơ bẩn như vậy, nếu không phải anh quên kẹp kìm vào cửa, sao lại xảy ra chuyện như vậy?"
Trương Dương nói: "Cũng chưa chắc đâu." Hắn duỗi tay ra ôm thân thể mềm mại của Tang Bối Bối vào trong lòng, đây cũng không phải là hắn muốn chiếm tiện nghi, nhiệt độ không khí đã hạ thấp xuống -10, hai người chỉ có dựa vào nhau mới có thể sưởi ấm cho nhau, có lẽ cảm thấy không thể nào thoát khỏi được kiếp nạn này, Tang Bối Bối không ngờ không cự tuyệt, rất ngoan ngoãn dựa vào lòng Trương Dương, hắn ghé vào tai cô ta dùng truyền âm nhập mật nói: "Cô yên tâm, tôi không có suy nghĩ không an phận gì đâu, lúc đó tên kia đã nói, đợi chúng ta chết rồi hắn sẽ vào nhặt xác."