Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Chương 1235: Tâm Tình Trong Địa Lao
T
uy rằng trước khi đi Đường Phong không nói cái gì, nhưng hắn khẳng định tin tưởng nhóm người chính mình có thể thông qua một ít vết tích phán đoán được dự định của bản thân, bởi vì đã biết những người này đều là người thân nhất bên cạnh hắn, sao có thể không đoán ra tâm tư của hắn.
- Các ngươi, nói rõ như vậy, ta nhiều nhiều ít ít có cảm giác bị xa lánh bên ngoài.
Đường Đỉnh Thiên phiền muộn vô cùng.
Bạch Tiểu Lại hé miệng cười, lúc này mới mềm mại nói ra những suy đoán vừa rồi.
Mọi người nghe xong, tâm tình khẩn trương nhất thời trầm tĩnh lại.
Lúc minh bạch dự định của Đường Phong, mọi người không khỏi cảm thấy bi ai cho Chiến Cuồng.
Hắn cho rằng chính mình đã vây khốn được Đường Phong, lấy ba nữ nhân của Đường Phong làm con tin thì có thể thoải mái muốn làm gì cũng được, lại không hề nghĩ rằng Đường Phong tương kế tựu kế, ôm dự định thâm nhập vào Chiến gia cứu viện tam nữ.
- Nếu như vậy, chúng ta sẽ chờ đợi tin tức của Đường Phong.
Đoạn Vô Ưu quyết định:
- Một khi bên phía Đường Phong truyền ra bất luận vết tích tranh đấu nào, mấy nghìn nhân mã chúng ta toàn lực viện trợ, giúp hắn rời khỏi Chiến gia.
- Được!
Cổ U Nguyệt và Lệ Khinh Dương cùng nhau gật đầu.
- Chỉ là…
Đầu lông mày của Đoạn Vô Ưu xòe ra, mỉm cười nói:
- Chúng ta cũng không thể ngồi chờ không như vậy, lão thất phu Chiến Cuồng già thành tinh, nếu như chúng ta không có điểm động tác mà nói, không chừng hắn sẽ nghi ngờ.
- Ý tứ của Đoạn lão gia chủ là…
Lệ Khinh Dương nhẹ giọng trưng cầu.
- Mấy nghìn người chúng ta tới đây, dù sao cũng phải tạo cho Chiến gia một chút phiền phức mới được. Như vậy bọn họ mới biết, bởi vì Đường Phong bị bắt, chúng ta rất lo lắng.
- Như vậy có đánh rắn động cỏ hay không?
Cổ U Nguyệt có chút lo lắng.
- Không, chúng ta biểu hiện càng xúc động phẫn nộ, Chiến Cuồng sẽ càng cho rằng phân lượng của Đường Phong không thấp, kể từ đó, bên phía Đường Phong càng thêm an toàn.
- Thì ra là thế.
Trong lòng mọi người hiểu rõ.
- Như vậy, hiện tại trước tiên không nên kích chiến quá mức, bọn họ vừa mới bị giết một nhân vật quan trọng, nếu như kích chiến quá độ ngược lại không ổn, trước tìm những người này mắng một trận, nhục nhã Chiến Cuồng. Dù sao đi nữa lần này cách làm của hắn đích xác vô cùng đê tiện vô sỉ, chúng ta mắng hắn, hắn cũng không thể cãi lại, hơn nữa, hay nhất là chúng ta mắng sao cho Đường Phong hiểu được, cho hắn biết chúng ta đã rõ ràng dự định của hắn.
- Mắng chửi là sở trường của ta a!
Tiếu thúc chủ động xin ra trận giết giặc.
- Ta cũng đi, giọng của ta lớn. Bảo đảm để Chiến gia ai ai cũng nghe được.
Lôi Tẩu ồm ồm nói.
- Vậy hai người các ngươi được rồi, vừa vặn các ngươi là người bên cạnh Đường Phong, tức giận cũng coi như có thể giải thích!
Đoạn Vô Ưu khẽ gật đầu.
Hai người Tiếu thúc và Lôi Tẩu tuân lệnh, trực tiếp bay lên trên bầu trời phủ đệ Chiến gia, nhìn thoáng qua nhau, nghẹn đủ một hơi thở, mộng rộng ý chí tức giận mắng ầm ầm, các loại ngôn từ thối nhất từ trong miệng hai người phát ra, hung hăng nện vào trong lòng mọi người Chiến gia.
Đám người Đoạn Vô Ưu vừa nghe được, đều nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã.
Hai người này chính là cao thủ Linh giai trung phẩm nha, mắng chửi người khác không khác gì lưu manh phố chợ, không hề ý nhị đáng nói, thuần túy là dùng những lời nói dơ bẩn nhất nhục mạ đối phương.
Chỉ là như vậy mới tốt, uhn, như vậy mới tốt. Tức giận nổ phổi cũng chính là bộ dáng này của hai người rồi, hai người này hành động rất tốt a.
Bên phía Chiến gia, không ít người bị mắng tới sắc mặt đỏ bừng, đứng bên trên tường thành dùng công phu miệng lưỡi đấu lại Tiếu thúc và Lôi Tẩu, hai người hồn nhiên không để ý tới, lần lượt chửi mười tám đời tổ tông Chiến gia nhiều lượt, hơn nữa thanh âm của hai người này còn đủ lớn, xỏ xuyên qua toàn bộ khu vực Chiến gia bao phủ, người có thực lực thấp hơn Linh giai trung phẩm, muốn không nghe cũng không được, tiếng mắng trực tiếp truyền vào trong tai căn bản không thể ngăn cản được.
Từ phương diện đạo nghĩa, chuyện này lần này xác thực Chiến gia rơi vào thế hạ phong.
Chiến Cuồng bắt giữ ba nữ nhân làm con tin, còn có một phụ nữ có thai, thực quá mức trơ trẽn. Tuy rằng Chiến Vô Song đã chết, thế nhưng dù sao hắn cũng đã từng ẩu đả qua nữ tử không sức đánh lại. Hai người Tiếu thúc và Lôi Hành mắng Chiến Cuồng đê tiện, mắng Chiến Vô Song vô sỉ. Ngược lại phối hợp rất khăng khít, tiếng mắng cuồn cuộn như sấm. Chấn tới mức trong lòng đệ tử Chiến gia căm phẫn vô cùng, nhưng lại không thể tránh được.
Có người xin chỉ thị Chiến Cuồng, Chiến Cuồng bỏ mặc, hạ lệnh không được xuất chiến, người Chiến gia cũng chỉ có thể nghẹn khuất vùi đầu trong phủ đệ nghe mắng.
Đường Phong và tam nữ bị nhốt trong địa lao Chiến gia, mặc dù ở bên dưới mặt đất tới vài chục trượng, nhưng tiếng mắng của Tiếu thúc và Lôi Tẩu vẫn truyền tới như thường.
Tam nữ nghe mà sắc mặt đỏ bừng, Đường Phong càng dở khóc dở cười, tỉ mỉ nghe chốc lát, đột nhiên Đường Phong mỉm cười.
- Chàng cười cái gì?
Tiêu Thiên Tuyết nghi hoặc hỏi thăm.
- Không có gì!
Đường Phong lắc đầu, trong mắt hiện lên một tia tinh quang, xem ra bên kia đã đoán được tâm tư của chính mình rồi, bằng không Tiếu thúc và Lôi Tẩu không có khả năng mắng khó nghe như vậy, chính mình có Linh Quyết, lại có Sơn Hà Đồ, vào Chiến gia chẳng khác nào đứng ở thế bất bại.
Chỉ cần tìm được cơ hội, có thể dễ dàng tới cực điểm chạy ra khỏi nơi này, yên ổn cứu tam nữ ra ngoài.
Thế nhưng hiện tại Đường Phong lại có dự định mới, vốn hắn không nghĩ tới bên kia lại nhẹ nhàng hiểu được kế hoạch ngầm của mình như vậy, xem ra chính mình vẫn đánh giá thấp lực nhìn rõ của mọi người bên cạnh.
Nếu như thế, vậy thì chơi lớn một hồi! Về phần cứu người đã không cần phải suy nghĩ, Đường Phong muốn thử xem chính mình có thể nhấc lên cơn sóng gió ngập trời trong phủ đệ Chiến gia hay không.
Điều kiện trong địa lao không tính tốt, nhưng cũng không đến nỗi quá kém. Bốn người bị giam một chỗ, tuy rằng không gian không lớn, nhưng vẫn có thể hoạt động tương đối thoải mái.
- Tuyết nhi, nàng đang mang thai, không thích hợp mệt nhọc, hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, nàng trước tiên nghỉ tạm!
Đường Phong có chút yêu thương nhìn Tiêu Thiên Tuyết.
Nữ nhân có một đêm tình với chính mình, cư nhiên đã mang thai gần chín tháng, điều này khiến trong lòng Đường Phong tràn ngập hổ thẹn, còn có một chút hưng phấn.
- Được!
Tiêu Thiên Tuyết ôn nhu đáp, sau đó dưới sự nâng đỡ của Hà Hương Ngưng và Trang Tú Tú, ngồi tới bên giường nằm nghiêng chợp mắt ngủ.
[/B][B]Đường Phong cũng duỗi thân thể, ngồi xuống dưới mặt đất bên giường, đảm bảo đầu của chính mình chạm vào cái bụng to tròn của Tiêu Thiên Tuyết.
- Các nàng cũng ngồi xuống!
Đường Phong kéo Hà Hương Ngưng và Trang Tú Tú, để các nàng ngồi ngay bên cạnh chính mình, hai nàng đều rất nhu thuận, tuy rằng thân hãm tù lao, nhưng không lo lắng khẩn trương, có chỉ là hạnh phúc.
Thân thể bốn người chăm chú dán sát vào nhau, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của đối phương, ba nữ tử đỏ hồng mặt.
- Đã để các nàng phải chịu khổ rồi!
Đường Phong than nhẹ một tiếng, nếu không vì chính mình, các nàng không có khả năng gặp đau khổ này.
- Đừng nói như vậy.
Hà Hương Ngưng chậm rãi lắc đầu, đánh bạo nói:
- Có thể sinh thời gặp lại huynh, ta cũng đã thỏa mãn rồi.
Trang Tú Tú cũng nói:
- Vốn ta định xuất quan sẽ tới tìm ngươi, hiện tại cũng giảm đi một chút thời gian và sức lực, kỳ thực ta còn muốn cảm tạ Chiến Cuồng kia.
- Được rồi, thời điểm Chiến Cuồng bắt giữ ba người các nàng, không tổn thương thân nhân bằng hữu của các nàng sao?
Đường Phong có chút lo lắng.
- Không có, người Chiến gia chỉ bắt bản thân chúng ta.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Đường Phong yên tâm, nhẹ giọng nói:
- Các nàng đừng lo lắng, qua mấy ngày ta sẽ mang theo mọi người ra ngoài.
- Ra ngoài cũng không có gì, như vậy thì tốt rồi.
Hà Hương Ngưng vuốt ve sau gáy Đường Phong.
Đường Phong không khỏi ôm ghì lấy thân thể mềm mại vào lòng, an ủi nói:
- Có thể ra ngoài, tin tưởng ta, chỉ là hiện tại không phải thời điểm thích hợp.
Trong địa lao, mấy người không làm gì, chỉ lẳng lặng trò chuyện với nhau, lắng nghe tiếng hô hấp của nhau, cảm thụ nhu tình trong đó, hưởng thụ hạnh phúc bình dị này.
Trong lúc trò chuyện, Tiêu Thiên Tuyết đã ngủ trước, trạng thái hiện tại của nàng tương đối thích ngủ, cũng dễ buồn ngủ. Ngay sau đó, Hà Hương Ngưng và Trang Tú Tú cũng không thể chống đỡ được, mỗi một người ôm lấy đùi Đường Phong, tựa đầu lên đùi hắn nhắm mắt ngủ.
Đường Phong khẽ cười một tiếng, lúc này mới bắt đầu vận công chữa thương.
Thương thế lúc này có thể nói là cực kỳ nghiêm trọng, bảy tám vị cao thủ Linh giai thượng phẩm toàn lực công kích, cho dù là Đường Phong mặc Bất Phôi Giáp thì cũng có chút ăn không tiêu, nếu không phải bọn họ có điều lo lắng, không dám hạ sát thủ, vậy thì chỉ sợ Đường Phong đã sớm chết.
Nội tạng bị chấn nát rất nhiều, xương cốt toàn thân cũng bị gãy nhiều chỗ, may mà trước khi giam giữ một vị cao thủ Chiến gia đã chuẩn đưa cho Đường Phong thuốc trị thương tốt nhất, bằng không hắn chỉ sợ không có bao nhiêu khí lực nói chuyện nhiều với tam nữ như vậy.
Chỉ là loại thương thế này chỉ dựa vào một chút thuốc trị thương vừa rồi hiển nhiên còn thiếu rất nhiều, Đường Phong nhanh chóng tìm kiếm bên trong Không Gian Mị Ảnh, lấy ra một bó lớn các loại đan dược trị thương các loại, cũng không quản là loại đan dược gì, trực tiếp nhét vào trong miệng, nuốt xuống bụng.
Một mặt dò xét mọi động tĩnh nhỏ nhất bên ngoài nhà lao, một mặt cẩn thận từng chút lấy ra Sơn Hà Đồ và Phong Thần Khế.
Có dị bảo trấn áp ba động cương khí thần kỳ như Phong Thần Khế ở đây, Đường Phong căn bản không cần lo lắng có người phát hiện ra điều mờ ám của chính mình, vì vậy yên tâm lớn mật vận chuyển Linh Quyết, linh khí khổng lồ mà tinh thuần từ bên trong Sơn Hà Đồ cuồn cuộn không ngừng quán nhập vào trong cơ thể Đường Phong, tu bổ mỗi một bộ vị bị thương nhỏ nhất của hắn.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Đường Phong có thể cảm giác được tam nữ bên cạnh đều lần lượt tỉnh lại, chỉ là các nàng đều lẳng lặng ngồi một chỗ, không dám quấy nhiễu Đường Phong, sau đó lại trôi qua một lúc lâu, các nàng lần thứ hai say ngủ. Ba người đều bị che lại kinh mạch, tự nhiên chỉ có thể sinh hoạt ngủ nghỉ giống như người bình thường.
Liên tục lặp lại như vậy hai ba lần, bỗng nhiên thần sắc của Đường Phong khẽ động, mở choàng mắt, bắt tay đảo qua, trực tiếp thu thập Sơn Hà Đồ và Phong Thần Khế vào trong Không Gian Mị Ảnh.
- Đường Phong, chàng tỉnh?
Tiêu Thiên Tuyết không nhịn được kinh hỷ hỏi.
- Suỵt!
Đường Phong dựng thẳng ngón tay trỏ lại bên mép Tiêu Thiên Tuyết, sau đó thân thể cùng nhau nhảy lên giường, ngồi ngay bên cạnh nàng, không chút phân trần, trực tiếp giang rộng vòng tay ôm nàng vào trong lòng.
Con mắt của Hà Hương Ngưng và Trang Tú Tú mở to nhìn, sắc mặt ửng đỏ, không biết Đường Phong đột nhiên phát thần kinh gì, khiến Tiêu Thiên Tuyết nhăn nhó không thôi.
- Chiến Cuồng tới, trấn định một chút, lần này hắn tới khẳng định là muốn gây áp lực đối với ta, các nàng không cần làm cái gì, cũng không nói cái gì.
Đường Phong rất nhanh ngăn chặn vài câu, sau đó vận công để sắc mặt của chính mình tái nhợt đi một chút, thu liễm khí tức toàn thân.
Tam nữ vừa nghe Chiến Cuồng tới, sắc mặt cũng có chút mất tự nhiên.
Tròng mắt Đường Phong vừa chuyển, hắc hắc cười gian một tiếng, vươn một ngón tay ngả ngớn khều khều cái cằm nhỏ nhắn của Tiêu Thiên Tuyết, mang theo nụ cười dâm đãng nói:
- Nàng vừa gọi ta là cái gì?
Thấy bộ dạng này của hắn, Tiêu Thiên Tuyết nhất thời ăn không tiêu, từ chối vài lần lại không thể giãy được cái ôm của Đường Phong, nhịn không được oán trách trừng mắt.
- Không thể gọi trực tiếp tên của ta.
Đường Phong bày ra uy nghiêm của người đứng đầu một nhà, phân phó nói:
- Gọi phu quân, hiểu hay không?
Sắc mặt Tiêu Thiên Tuyết đỏ bừng, khẽ gật đầu.
- Vậy gọi thử một tiếng nghe một chút!
Đường Phong hơi có một chút cảm giác được một tấc lấn một thước.
Da mặt của Tiêu Thiên Tuyết rất mỏng, nào không biết xấu hổ nói câu này.
Đường Phong hợp thời ho nhẹ vài tiếng, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Trong lòng Tiêu Thiên Tuyết tê rần, mặt mày có chút thất sắc, nhanh chóng lên tiếng:
- Chàng đừng động khí, ta gọi là được.
Dứt lời, lắp bắp một lát mới thành tiếng gọi:
- Phu… Quân!
- Hắc hắc!
Đường Phong cười càng thêm đắc ý, lại quay đầu nhìn về phía Hà Hương Ngưng và Trang Tú Tú, hai nàng thực ra rất nhu thuận, không đợi Đường Phong phân phó, liền nhất tề than thanh thúy thúy hô to phu quân.
- Ha ha ha!
Đường Phong càn rỡ cười to, nhất thời ngưng thần lại, phảng phất như động thương thế, nhịn không được ho khan kịch liệt.
Tam nữ sợ hãi nhanh chóng tiến lên, người vỗ vỗ lưng, người xoa xoa ngực, cảm giác giống như Đường Phong đang bị bệnh tới thời điểm nguy kịch, nếu như không chiếu cố sẽ không còn kịp nữa rồi.
Địa lao đóng chặt đột nhiên mở rộng, thân ảnh hùng vĩ của Chiến Cuồng xuất hiện bên ngoài cửa nhà giam, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, đi một bước về phía ba người.
- Ha ha, tiểu hữu có khỏe không?
Chiến Cuồng trực tiếp đứng trước mặt Đường Phong, cười dài một tiếng hỏi.