Điều tôi quan tâm không phải là bạn đã thắng hay thua, mà là bạn có sẵn sàng đón nhận thất bại hay không.

Abraham Lincohn

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: gnamtho
Số chương: 1453
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1233: Chết Không Có Chỗ Chôn
ịnh bịch bịch… Âm thanh kịch liệt truyền tới, trong đó còn hỗn loạn động tĩnh xương cốt gãy nát, mỗi một lần Đường Phong công kích đều có một tầng quang mang mắt thường có thể thấy được khuếch tán bốn phía.
Chỉ sau mấy chiêu đánh xuống, Chiến Vô Song đã bất tỉnh nhân sự, dưới khố nát vụn một mảnh, đan điền càng thêm hỗn loạn không tốt, bị Đường Phong cầm tóc, giống như bao cát, cùng với công kích của Đường Phong, thân thể lần lượt nảy lên nảy xuống không ngừng.
Trong lòng đã giận sôi vì Chiến Vô Song hạ độc thủ với Hà Hương Ngưng và Trang Tú Tú, sao Đường Phong hiện tại có thể lưu tình?
Thực lực toàn thân bạo phát, Chiến Vô Song lại bị chỉ kình của Tịch Diệt chỉ ảnh hưởng, căn bản không thể chống lại, sinh cơ cấp tốc tiêu tán trong mắt Chiến Vô Song, trong ánh mắt ảm đảm kia tràn ngập không thể tưởng tượng và kinh khủng hối hận.
Hắn căn bản không nghĩ ra, Đường Phong cư nhiên to gan tới như vậy! Nơi này chính là phủ đệ Chiến gia a!
Bên cạnh chính mình có tới bảy tám vị cao thủ Linh giai thượng phẩm! Còn có một vị cao thủ cực đạo cảnh giác trên không trung, vốn tưởng rằng an toàn của chính mình không cần phải lo lắng, vốn tưởng rằng Đường Phong vô luận như thế nào cũng không dám động thủ.
Hoàn toàn không nghĩ tới, hắn động thủ rồi, hơn nữa thế như sấm sét, ba chiêu ngăn cản toàn bộ cao thủ Chiến gia có thể viện trợ, nắm bắt khoảng thời gian ngắn ngủi này hạ sát thủ đối với chính mình.
Chiến Vô Song hối hận, hối hận vừa rồi đã đánh nữ nhân của Đường Phong, nếu như không làm vậy, hắn làm sao điên cuồng muốn đoạt đi tính mệnh của chính mình?
Nhân quả tuần hoàn, tới thực quá nhanh.
Chiến Vô Song chết, nhưng Đường Phong vẫn không hề ngừng tay như cũ, vẫn một quyền lại một quyền hung hăng oanh kích vào thân thể hắn.
Chiến Cuồng nhìn cảnh nảy, trái tim đập nhanh, đã hóa giải được Ngự Thần Nhất Kích, thế nhưng đã không thể vãn hồi lại được tính mệnh của Chiến Vô Song, vì vậy hắn không xông lên, mà đứng yên tại chỗ như trước, đợi Đường Phong phát tiết hết lửa giận của chính mình.
Chiến Cuồng không động thủ, đám người Chiến Sơn Nhạc lại vọt tới bên người Đường Phong, đao kiếm xuất hiện, sát chiêu thay nhau nổi lên, hung hăng công kích vào yếu hại của Đường Phong.
Đường Phong không quản không hỏi, hắn biết chính mình tuyệt đối không chết, bởi vì Chiến Cuồng luyến tiếc.
Quả nhiên, mắt thấy Đường Phong sẽ phải chôn cùng Chiến Vô Song, thanh âm của Chiến Cuồng đột nhiên vang lên:
- Để thương tới tính mạng của hắn!
Chiến Vô Song chết đã chết rồi, chính mình còn có thể làm gì bây giờ? Nếu bởi vì việc này giết chết Đường Phong, vậy thì Chiến Cuồng quá mức trộm gà không được còn mất nắm thóc.
Sát chiêu của Chiến Sơn Nhạc chỉ cách Đường Phong không tới một tấc đột nhiên dừng lại, Chiến Cuồng nói hắn không dám không nghe, nhưng mắt thấy nhi tử của chính mình huyết nhục bay tứ tung, hắn đâu thể nào bình tĩnh lại.
- Lão gia chủ!
Thanh âm của Chiến Sơn Nhạc mang theo khẩn cầu và run rẩy.
- Ta nói, không thương tới tính mạng của hắn!
Chiến Cuồng lạnh lùng nhìn một lần:
- Ta nói, ngươi không nghe sao?
- Không dám!
Chiến Sơn Nhạc cắn răng đáp, đột nhiên nổi giận gầm một tiếng, ném mạnh binh khí đi, một quyền đánh vào bả vai Đường Phong.
Rắc rắc một tiếng vang vọng, vai của Đường Phong bị hãm xuống, xương cốt đứt đoạn, thế nhưng loại thương thế này không hề ảnh hưởng tới động tác của hắn, hắn hiện tại giống như một con mãnh thú đã phát điên. Đối với tất cả mọi thứ xung quanh đều không quan tâm.
Đối với chính mình cũng không quan tâm, trong mắt chỉ có một người Chiến Vô Song.
Rầm rầm… Công kích hung mãnh đánh vào người Chiến Vô Song.
Đám người Chiến Khôn nóng lòng như lửa đốt, tuy rằng hiện tại thân thể của Chiến Vô Song đã nát, thoạt nhìn xác thực đã chết. Nhưng nói thế nào thì cũng phải cứu được thân thể của hắn trở về? Luôn bị đánh như vậy cũng không phải chuyện tốt gì, huống chi hiện tại trên bầu trời phủ đệ Chiến gia, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, mặt mũi của Chiến gia ném đi đâu?
- Đánh bay hắn ra ngoài, cứu Vô Song!
Chiến Khôn phân phó một tiếng, đám Linh giai thượng phẩm khác cuối cùng cũng có mệnh lệnh chính xác, nhất tề công kích vào Đường Phong.
Bọn họ không dám hạ sát thủ, dù sao Chiến Cuồng còn muốn lưu lại cho Đường Phong một mạng, nhưng bảy tám vị cao thủ Linh giai thượng phẩm vẫn như cũ không thể khinh thường, Đường Phong chỉ cảm thấy phía sau lưng đau đớn, chỉ trong nháy mắt đã ăn vài quyền, lục phủ ngũ tạng đều cuộn lên.
Bàn tay vẫn kéo theo thi thể Chiến Vô Song, một tay kia đánh mạnh không ngừng.
Đường Phong bay lên trên không trung, một đám cao thủ Linh giai thượng phẩm Chiến gia theo sau.
Một chạy một đánh, tình cảnh thoạt nhìn có chút hoạt kê.
Nhưng không ai dám cười, tất cả mọi người đều bị hành động điên cuồng của Đường Phong kinh sợ.
Đám người Lại tỷ chảy xuôi nước mắt, lại không một người mở miệng nói. Mắt thấy nam nhân của chính mình bị ẩu đả như vậy, có nữ nhân nào không thương yêu? Nhưng các nàng cũng biết, Đường Phong lúc này chiến đấu vì nữ nhân của chính mình, từ bỏ an nguy của bản thân, chỉ vì nữ nhân vừa bị giày vò của chính mình tranh một chút xả tức.
Cũng giống như lời của Lại tỷ trước đó, nếu như đổi lại bất cứ người nào trong các nàng bị bắt giữ trên tường thành, Đường Phong tuyệt đối không ngồi yên mặc kệ. Hay cách nói khác, nếu như vừa rồi người vừa bị dằn vặt là bất cứ ai trong các nàng, Đường Phong cũng sẽ dũng mãnh quên mình như vậy.
Đây là nam nhân của ta! Từng nữ hài đều kiêu ngạo vẫn thương yêu.
Trận chiến đấu hỗn loạn này chỉ giằng co trong chốc lát, thế nhưng Đường Phong lại xoay vài vòng xung quanh phủ đệ Chiến gia, bảy tám vị cao thủ Linh giai thượng phẩm đuổi theo cũng phải vòng vèo không ngừng.
Chỉ trong thời gian chốc lát này, Đường Phong không biết đã bị thương bao nhiêu chỗ, lỗ mũi, khóe miệng đều là máu tươi đỏ sẫm, hai cánh tay mềm nhũn, phảng phất như không lấy ra được một chút lực lượng, thân thể run rẩy không ngừng.
- Đường Phong, đủ rồi!
Chiến Cuồng cũng không thể nhịn được nữa, giận dữ quát một câu.
Đường Phong đột ngột chuyển hướng giữa không trung, thân thể ầm ầm rơi xuống dưới mặt đất, thương thế trong người để hắn không thể bình yên hạ xuống đất.
Oanh một tiếng vang vọng, Đường Phong để lại trên mặt đất phủ đệ Chiến gia một hố to, bụi mù bốn phía, khiến mọi người không nhìn thấy rõ tình huống bên trong, chỉ nghe được tiếng thở dốc ồ ồ.
- Hắc hắc!
Một tiếng cười chật vật từ trong bụi mù truyền ra, kèm theo đó là tiếng ho khan suy yếu:
- Chiến lão gia chủ lên tiếng, tiểu tử không dám từ chối!
- Đường Phong, trả Vô Song cho ta!
Chiến Sơn Nhạc hạ thân xuống, đứng tại địa phương cách Đường Phong không tới năm trượng, khàn khàn rống giận.
[/B][B]- Đón!
Bụi mù tan đi, Đường Phong chống đỡ thân thể đứng lên, sắc mặt tái nhợt vạn phần, tiện tay ném thi thể của Chiến Vô Song ra ngoài.
Chiến Sơn Nhạc run run hai tay tiếp nhận, nhưng lại không nghĩ tới thi thể của Chiến Vô Song chỉ còn cách hắn nửa thước, đột nhiên ầm ầm nổ tung.
Máu thịt nát như mưa xối xả văng đi bốn phía, khiến toàn thân Chiến Sơn Nhạc đầm đìa máu tươi.
Chiến Sơn Nhạc ngây người tại chỗ, lẳng lặng nhìn mưa máu khắp bầu trời rơi xuống, trong đôi con mắt trở nên đỏ đậm, thần sắc dữ tợn vạn phần:
- Đường Phong, ta muốn ngươi chết không có chỗ chôn!
Nhi tử thân sinh của chính mình nổ tung ngay trước mặt như vậy, Chiến Sơn Nhạc đâu thể chịu nổi đả kích cỡ này?
Ngay vừa rồi, hắn còn ôm một chút hy vọng, hy vọng nhi tử của chính mình không hoàn toàn chết đi, nhưng hiện tại, hy vọng này không cần bàn cãi đã biến thành tuyệt vọng.
- Khụ khụ…
Đường Phong kho khan một tiếng, nhổ một búng máu trên mặt đất, trộn lẫn trong đó là một ít mảnh vỡ nội tạng:
- Muốn giết thì ngươi giết được rồi, ta hiện tại không có lực lượng phản kháng.
Vừa nói, vừa khoanh chân ngồi xuống.
Chiến Sơn Nhạc chuyển ánh mắt vào Chiến Cuồng giữa không trung, sắc mặt Chiến Cuồng vô cùng lạnh lẽo, nghiêm nghị lắc đầu.
Tâm Chiến Sơn Nhạc như tro nguội! Chuyện tình tàn khốc nhất thế gian cũng chỉ như thế này mà thôi, cừu nhân giết hại nhi tử của chính mình ngay trước mặt, hơn nữa chính mình hoàn toàn có khả năng lấy được tính mệnh của hắn báo thù cho nhi tử, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể động thủ.
Giờ khắc này, thân thể Chiến Sơn Nhạc không khỏi lung lay, khí huyết công tâm, há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Mắt thấy Chiến Sơn Nhạc gần như ngã xuống, Chiến Khôn lập tức bước lên phía trước đỡ hắn.
Tất cả cao thủ Chiến gia đều dùng nhãn thần oán độc nhìn chằm chằm vào Đường Phong, trong lòng vừa phẫn hận vừa kinh khủng.
Chiến Vô Song lúc tuổi còn trẻ đã có thực lực Linh giai trung phẩm, thiên tư ngút trời, trăm năm mới gặp được một, nhiều năm trôi qua, Chiến gia khuynh hết toàn bộ lực lượng gia tộc bồi dưỡng, lực mạnh chống đỡ, coi hắn trở thành hy vọng đời tiếp theo của Chiến gia. Chiến Vô Song cũng không phụ lòng mong đợi của mọi người, ít nhất biểu hiện bên ngoài khiến các tiền bối trong tộc thỏa mãn, nếu như không có chuyện lần này, theo thời gian, Chiến Vô Song nhất định sẽ trưởng thành vượt qua Chiến Sơn Nhạc, đạt tới trình độ Chiến Khôn cũng không phải là không thể.
Thế nhưng hiện tại, hy vọng tương lai của Chiến gia đã bị đánh chết ngay trước mí mắt mọi người! Thân thể nổ tung thành vô số khối, xương cốt không còn.
Hết lần này tới lần khác còn không làm gì được hung thủ giết người kia, mặc dù biết rõ hung thủ giết người đã không còn sức lực phản kháng, có thể tùy tiện dồn hắn vào chỗ chết. Loại bi phẫn này, thực sự không gì so sánh được.
Nghẹn khuất, phẫn nộ, cừu thị, muốn giết người, không dám manh động, các loại tâm tình lập lòe trong mắt các cao thủ Chiến gia, trang điện trầm trọng quỷ dị.
Ba hồn của Chiến Sơn Nhạc phảng phất như rơi mất hai hồn, chỉ vào Đường Phong lớn tiếng quát:
- Giết! Giết cho ta! Giết chết ba nữ nhân phía sau hắn, để cho các nàng chôn cùng hài nhi của ta, để hài nhi tới hoàng tuyền cũng không cần phải cô đơn!
Không thể giết Đường Phong, vậy giết nữ nhân của hắn, nợ máu phải trả bằng máu.
Đám người Chiến Khôn vừa nghe xong, sát khí nhất thời lan tràn. Rất có người xông tới, không chút lưu tình đánh úp về phía đám người Tiêu Thiên Tuyết.
- Chiến Cuồng, nếu như các nàng thiếu một sợi tóc, đời này ngươi đừng mông biết được bí mật Hư Thiên Điện!
Đường Phong thấp giọng rống giận.
Sau một khắc, thanh âm của Chiến Cuồng vang lên:
- Dừng tay! Không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được phép nhúc nhích!
Cao thủ Chiến gia lao tới nhất tề dừng thân ảnh lại tại chỗ.
- Hắc hắc!
Nụ cười trên mặt Đường Phong càng thêm nhạt vài phần:
- Ta đã biết lão gia chủ đâu có nói.
Chiến Cuồng âm lãnh nghiêm mặt, ánh mắt sáng quắc nhìn Đường Phong, chậm rãi nói:
- Tiểu hữu, kiên trì của lão phu cũng chỉ có hạn, chớ cho là ngươi đã ăn được ta. Lão phu nhường nhịn một lần nữa, ngươi cũng có thể nguôi giận rồi, ngươi là một người thông minh, hẳn là biết làm như thế nào.
- Tự nhiên biết!
Đường Phong cười rộ lên.
Chiến Cuồng khẽ gật đầu, cách không điểm một ngón tay, chỉ kình bắn trúng Đường Phong, không gây một chút thương tổn, chỉ là phong kế kinh mạch của hắn, khiến hắn không thể vận dụng cương khí.
Chiến Cuồng có chút hối hận, nếu như vừa rồi phong bế kinh mạch của Đường Phong, hắn đâu thể đánh chết Chiến Vô Song? Lại làm sao để Chiến gia bị lăng nhục, gây ra nhiều chuyện phiền toái như vậy.
- Dẫn đi, lấy thuốc chữa thương tốt nhất, trợ giúp tiểu hữu chữa thương, một ngày ba bữa, chiếu cố tỉ mỉ, nếu như để ta biết có ai can đảm gây bất lợi đối với hắn và ba nữ tử kia, đừng trách lão phu không để ý thân tình!
Chiến Cuồng lạnh lẽo căn dặn nói, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Chiến Sơn Nhạc.
Sự tình đã như vậy rồi, Chiến Vô Song cũng không thể khởi tử hồi sinh, việc cấp bách hiện tại chính là tìm ra được bí mật của Hư Thiên Điện, chỉ cần hiểu rõ huyền bí của Hư Thiên Điện, sinh tử của Đường Phong chỉ trong một ý niệm, đến lúc đó có thể báo thù cho Chiến Vô Song rồi.
- Rõ!
Đám người bên người ầm ầm đáp.
Lập tức có một cao thủ Linh giai thượng phẩm đi tới trước mặt Đường Phong, sờ tay trong ngực lấy ra một lọ đan dược, sau đó mạnh mẽ nhét vào trong miệng Đường Phong, trực tiếp đổ sạch cả lọ dan dược vào.
Đường Phong cũng không khách khí, trực tiếp nhai nuốt sạch sẽ giống như ăn kẹo.
Chiến gia tốc xấu gì cũng là thế lực mạnh nhất thiên hạ, đan dược chữa thương có thể kém sao?
- Đi thôi!
Người nọ âm lãnh nghiêm sắc nhìn chằm chằm vào Đường Phong.
Đường Phong ho nhẹ một tiếng, sao đó vẫn vẫy tay về phía ba người Tiêu Thiên Tuyết.
- Qua đây đỡ ta một chút, Chiến lão gia chủ nhiệt tình đãi khách, chúng ta chung quy không thể không nể tình.
Lúc này Hà Hương Ngưng và Trang Tú Tú mới vội vã chạy tới, dọc theo đường đi rắc một duỗi nước mắt dài.
Một trái một phải nâng Đường Phong vô cùng suy yếu, hai nàng hầu như khóc thành người nước mắt, Tiêu Thiên Tuyết cũng như vậy, nhưng nàng không dám có động tĩnh quá lớn, một mực mãnh liệt áp chế tình cảm ba động của chính mình, rất sợ sẽ ảnh hưởng tới hài tử trong bụng.
Phủ đệ Chiến gia trở lại bình tĩnh, chỉ là mùi vị máu tanh vẫn tràn ngập trong không khí.
Bên ngoài phủ đệ, mấy nghìn nhân mã cũng yên tĩnh tới đáng sợ.
Vừa rồi Đường Phong dẫn phát bạo động, gây ra huyết án bên trong phủ đệ Chiến gia, bọn họ đều nhìn thấy rất rõ ràng.
Vô Thường Vô Thường - Mạc Mặc Vô Thường