Số lần đọc/download: 904 / 19
Cập nhật: 2020-09-23 22:20:26 +0700
Chương 1438: Dòng Nước Tương Giang Ấm Áp, Bắc Kinh Cuối Thu
S
au khi tan sở, Hạ Tưởng đã dùng bữa tối chung với Lương Hạ Trữ.
Vốn nghĩ rằng Lương Hạ Trữ sẽ chuyển lời giúp người ta, không ngờ chỉ là yên lặng mà ngồi ăn một bữa cơm. Chẳng có đi sâu vào giao lưu chủ đề nào cả, cũng ít nhiều nằm ngoài dự đoán của Hạ Tưởng.
Tuy nhiên biểu hiện rộng lượng bên ngoài của Lương Hạ Trữ khiến hắn cảm thấy vui, đối với việc cuối cùng có nhận được chức Phó bí thư tỉnh ủy hay không, Lương Hạ Trữ có cái nhìn rất lạc quan.
- Nếu xét theo kinh nghiệm và lý lịch, tôi vẫn thiếu một chút lão luyện, nói về tuổi tác, tôi vẫn còn cơ hội, nói về phân tích cục thế của tỉnh Tương, khả năng đề bạt tại chỗ không lớn lắm, cho nên, khả năng điều nhiệm từ nơi khác đến hoặc bên Trung ương có lính nhảy dù sẽ cao hơn một chút.
Hạ Tưởng lại càng thêm thưởng thức sự thản nhiên của Lương Hạ Trữ, liền nói rất nhiều chủ đề thoải mái với Lương Hạ Trữ.
Lúc Lương Hạ Trữ có vài phần ngà ngà say, cũng hỏi Hạ Tưởng một câu:
- Chủ nhiệm Hạ, Tỉnh ủy không đề cử cậu lên, chắc chắn là có suy tính khác. Nếu như tôi đoán không nhầm, cậu là muốn tiếp tục ngồi vững trên vị trí Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tương phải không?
Hạ Tưởng chỉ có thể cười nói:
- Thời gian tôi ở vị trí Phó bộ quá ngắn, hơn nữa bên Ủy ban Kỷ luật còn có nhiều việc cần phải tiếp tục đi sâu sát vào, thật ra cá nhân tôi mà nói, cho rằng anh mới là người thích hợp để tiến thêm một bước.
Lương Hạ Trữ lắc đầu cười một cái:
- Tôi đảm nhận Phó bí thư Tỉnh ủy rồi, chẳng phải sẽ xếp hạng trước cậu sao?
- Anh vốn có thâm niên lâu hơn tôi, xếp hạng trước tôi, tôi cũng phục anh.
- Ha ha, xếp hạng trước sau là quy định trong Đảng, nhưng quan hệ bạn bè xa gần, là tự bản thân mình quyết định.
Lương Hạ Trữ nói ra chủ đề của buổi cơm tối
- Hy vọng trong tương lai lâu dài sau này, tôi và Chủ nhiệm Hạ lại có cơ hội hợp tác với nhau, cũng hy vọng có một ngày nào đó Chủ nhiệm Hạ sẽ bay thẳng lên mây xanh, lúc đó đừng quên dìu dắt tôi một chút nhé.
Hạ Tưởng nghe hiểu nổi khổ trong lòng của Lương Hạ Trữ, giai đoạn hiện nay, Lương Hạ Trữ tuy rằng ý nghĩ bị dao động, nhưng vẫn là phải kiên định theo nguyên tắc, khư khư theo phe của mình, nhưng sau này, không loại trừ khả năng sẽ bắt tay hợp tác với gã.
Hạ Tưởng liền khách sáo nói:
- Anh Hạ Trữ nói đùa rồi, nói không chừng em còn phải cần anh kéo em một tay ấy chứ.
- Ông em Hạ Tưởng, cậu cố ý trêu chọc tôi, có phải không?
Đã đến mức xưng hô anh em với nhau, tình bạn cũng coi như đã được xây dựng rồi, mối quan hệ giữa Hạ Tưởng và Lương Hạ Trữ, trải qua sự việc của Diệp Thiên Nam ngược lại lại càng gần thêm một bước.
Sau khi về nhà, trông thấy Tào Thù Lê đang sắp xếp quần áo, trên giường bày đầy quần áo mới của Hạ Đông, ước chừng cũng có mười mấy bộ, Hạ Tưởng không nhịn được cười:
- Trẻ con mau lớn thật, mua nhiều quần áo như vậy mặc không hết là không mặc được nữa, lãng phí.
Tào Thù Lê bới tóc ra sau, vừa mới tắm xong, trông khuôn mặt cô ấy trắng trẻo nõn nà, hơn nữa lại còn nhỏ nhắn xinh xắn, cô ấy cười nói:
- Của người ta tặng đấy, không thể nào không nhận được, biếu tiền thì không lấy, tặng quà thì không nhận, đưa vài bộ quần áo trẻ con lại không nhận nữa, thì có vẻ không hợp tình hợp lý lắm.
Cũng phải, chẳng trách sao quần áo trong nhà lại càng lúc càng nhiều, thì ra cũng là có nhận quà rồi. Nghĩ lại, rốt cục là đàn ông, không đủ tinh tế, mắt thấy đã là mùa thu rồi, nước sông Tương Giang vẫn ấm áp, nhưng ở Bắc Kinh đã là cuối thu rồi.
Tuy nhiên cũng may, Hạ Đông ở Bắc Kinh, cách xa cha mẹ, tính độc lập kể ra cũng mạnh mẽ, người bé tí nhưng chẳng bao giờ khóc lóc.
- Con của anh giỏi thật, gọi điện thoại đến nói, em Cao tặng cho nó một bộ quần áo, nó rất vui, còn nói ở Bắc Kinh cũng tốt lắm, không cần ba mẹ phải lo lắng.
Em Cao chính là cháu gái của Tổng Bí thư rồi, Hạ Đông hiện giờ còn chưa ý thức được cái gọi là em Cao trong miệng nó là người như thế nào, nhưng nghe nói em Cao rất thích nó, hai người là bạn tốt nhất của nhau.
Tào Thù Lê về cơ bản thì nửa tháng lại bay đi Bắc Kinh một lần để thăm Hạ Đông, Hạ Tưởng thời gian không nhất định, có khi đến Bắc Kinh rồi thì trích ra thời gian để gặp con, có khi người đến Bắc Kinh rồi, cũng chẳng có cơ hội gặp lấy một lần.
Bên cạnh Hạ Đông có bảo mẫu đi cùng, Liên Nhược Hạm cũng thường xuyên ghé thăm nó, cũng không cô đơn. Tào Thù Lê cũng muốn đón Hạ Đông đến Tương Giang, Hạ Đông ngược lại không đến, làm cho cô ấy cũng phải dở khóc dở cười, sau này thấy Hạ Đông một mình cũng đích thật là tự lo liệu được, vậy nên cũng không miễn cưỡng nữa.
Về vấn đề bồi dưỡng tính tự lập cho đứa con, Tào Thù Lê và Hạ Tưởng có cách nhìn như nhau.
Tào Thù Lê sắp xếp quần áo cả nửa buổi trời, đột nhiên lại nghĩ ra điều gì:
- Đúng rồi, ba nói, lễ quốc khánh phải về Thành phố Yến một chuyến, hy vọng cả nhà có thể đoàn tụ. Em có ý này, đã mấy năm rồi không có cuộc sum họp lớn, ba em mẹ em, ba anh mẹ anh, lại cộng thêm hai vợ chồng Hạ An và gia đình Thù Quân, năm gia đình cùng sum vầy một lần, thế nào?
Cũng là một đề nghị cực kỳ hay, Hạ Tưởng gật đầu đồng ý:
- Cụ thể thì em đi sắp xếp được rồi, anh lười bận tâm quá.
- Em biết anh bận tâm điều gì, chẳng phải chính là việc lần nữa triệu tập những thành viên chủ yếu bên kinh tế và chính trị lại, cùng thương lượng kế sách lớn ư?
Tào Thù Lê trêu chọc nói một câu
- Em tính coi anh là theo nhóm chính trị hay là nhóm kinh tế đây?
Hạ Tưởng nằm xuống giường một cách thoải mái, giơ tay lắc lắc:
- Em cũng không tính, em mới là thành viên chủ yếu quan trọng hơn hết so với bọn họ….
- Đó là gì? Text được lấy tại
- Thành viên chủ yếu trên giường.
Hạ Tưởng hắc hắc cười một cách xấu xa.
- Anh….
Tào Thù Lê giơ tay đánh ngay,
- Đánh chết anh.
Tay còn chưa rớt xuống người Hạ Tưởng, điện thoại đã reo lên rồi.
Tào Thù Lê chẳng vui vẻ gì nói:
- Cũng không biết là cô em nào của anh cứu anh nữa.
Thật đúng là để cô ấy không may nói trúng rồi, là Cổ Ngọc gọi đến.
- Em biết anh đang ở nhà, cũng không phải cố tình quấy rầy hạnh phúc của anh, là ông nội có lời muốn nói với anh.
Giọng nói của Cổ Ngọc mang theo vài phần mát mẻ của mùa thu, chắc là đạo quán trên núi lúc này đã có lá đỏ phủ khắp đồi núi rồi.
- Hạ Tưởng…
Tiếng nói của Lão Cổ truyền đến sau đó, một giọng nói đầy vẻ mệt mỏi,
- Vừa rồi Thủ tướng có gọi điện thoại đến…
Ban chiều đánh giá của Tỉnh ủy đã báo cáo lên Ban tổ chức Trung ương, tối đó Thủ Tướng đã trực tiếp điện thoại cho Lão Cổ, quả thật là phản ứng nhanh nhạy, sự ủng hộ của Lão Cổ đối với Thủ tướng mà nói, có thật là quan trọng đến như vậy không? Đại diện của bộ chính trị bên phía quân đội, giá trị của lời nói ra thật sự lớn như vậy sao?
Có lẽ còn có nguyên nhân khác nữa.
- Đạo quan hiện giờ, cũng không làm được việc tách biệt với thế giới con người, khiến người ta thật chẳng biết làm sao.
Giọng điệu của Lão Cổ có mùi vị phong sương của sự đời biến đổi thất thường, ông ta có giao tình với Thủ tướng, nhưng theo mối quan hệ ngày một gần gũi giữa ông với Hạ Tưởng, mà Hạ Tưởng lại ở vào thế càng lúc càng xa với Thủ Tướng, ông ta cũng không thể không giúp đỡ cả hai, giúp Hạ Tưởng, cũng đồng nghĩa với việc đứng về phía đối đầu với Thủ tướng,
- Sự việc, có còn đường xoa dịu được không?
- Lão Cổ, ông cứ ở mãi trên đạo quan, thì cũng nên tu tâm dưỡng tánh đừng quan tâm đến chuyện đời nữa, hao tổn tâm trí không nói, cũng ảnh hưởng đến tâm trạng tuổi già của ông. Nhà đạo vốn thanh tịnh vô vi, vô vi vi nhi vô bất vi (không làm gì cả cũng có nghĩa là đã làm tất cả), thì cụ sẽ thảnh thơi, không bị mệt mỏi vì chuyện đời rồi.
- Ha ha, được rồi, đừng ba hoa với ta nữa.
Lão Cổ vẫn là bị Hạ Tưởng chọc cho cười rồi, sau khi thê lương mà cười một cái, cũng là không kìm được nói
- Tôi không phải sợ Thủ Tướng sẽ làm gì cậu, con người của ông ta tôi biết rất rõ, phàm việc gì cũng thích chu toàn… tôi chỉ sợ có người khác muốn nổi nóng với cậu thôi.
Hạ Tưởng cũng không kìm được lầm bầm một câu:
- Tại sao cứ nhắm vào tôi chứ? Đánh giá của tỉnh ủy Tỉnh Tương, cũng không phải là đề nghị của tôi, lúc nào cũng lấy tôi ra mà nói, có một số người thật sự cố ý thấy tôi không vừa mắt mà.
- Được rồi, cậu đừng than vãn nữa, ai cũng biết giá trị của cậu, cũng biết cậu đang ở vị trí như thế nào,
Lão Cổ đặc biệt nói nhiều, có thể thấy ông ta cũng đặc biệt quan tâm đến chuyện này,
- Nhưng mà cũng là càn quấy, đường đường là Phó bí thư Tỉnh ủy lại đi lừa con gái của đồng nghiệp, truyền ra ngoài không cho người ta cười rớt cả hàm răng à, ai mà nghĩ ra chủ ý hại người như vậy? Tôi đoán không phải cậu, cậu vẫn chưa xấu xa đến vậy.
Thật đúng là không phải hắn, đánh giá của Lão Cổ về hắn hoàn toàn chính xác, hắn là chàng trai trẻ đáng yêu và thành thật, làm người xưa nay luôn đường hoàng, làm việc đó giờ quang minh chính đại, chưa bao giờ dùng thủ đoạn nhỏ nhặt thâm hiểm… tự hào hùng hồn khoe khoang một tràng, Hạ Tưởng đang muốn biểu lộ mặt chân thật của mình với Lão Cổ, Lão Cổ lại nói chuyện rồi.
- Chắc hẳn là thằng nhóc nhà họ Phó, tôi biết cậu ta nhất, thủ đoạn nham hiểm dùng để hại người nhiều vô kể, nhưng nói đi cũng phải nói lại…
Lão Cổ cười ha hả
- Chiêu này cao tay đấy, tôi thích, có một số người, khi cần thẳng tay, thì chớ do dự, trực tiếp chào hỏi thẳng mặt là được, đánh sưng má bên trái thì đánh tiếp má bên phải.
Lão Cổ cũng là người trong cuộc, Hạ Tưởng phì cười hi hi, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
- Được rồi, nói chuyện điện thoại với cậu rồi, tâm trạng của tôi cũng khá hơn nhiều, lại có thể đi tìm hiểu về đại pháp vô vi của nhà đạo rồi.
Hơi ngập ngùng một chút, Lão Cổ hình như ho khan một tiếng
- Chuyện đó, Thủ Tướng nổi giận rồi, rất giận dữ, tuy nhiên theo hiểu biết của tôi về ông ta, ông ta có thể sẽ từ bỏ Diệp Thiên Nam.
…
Từ bỏ đề cử của Diệp Thiên Nam trước mắt thì có khả năng, nhìn về mặt dài lâu, theo suy đoán của Hạ Tưởng, chưa hẳn Thủ Tướng sẽ hoàn toàn từ bỏ Diệp Thiên Nam.
Bởi vì chính khách thông thạo chính trị như Diệp Thiên Nam vậy, trong nước chẳng tìm được bao nhiêu người.
Ba ngày sau, tại thời điểm còn cách ba hôm nữa là đến lễ quốc khánh, Trung ương bất ngờ ra quyết định, quyết định phê chuẩn thỉnh cầu bãi bỏ chức vị Phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Tương của đồng chí Diệp Thiên Nam!
Màn hài kịch từ chức của Diệp Thiên Nam, cuối cùng cũng chấm dứt bởi việc từ chức thật sự, Chủ tịch tỉnh yến, Chủ tịch tỉnh Trữ, thậm chí lui để lần sau có chức vụ Phó bí thư tỉnh ủy Tỉnh Trữ cũng không đạt được, hoàn toàn bãi chức đến cùng, hạ màn chào cảm ơn một cách ảm đạm buồn bã.
Tỉnh Tương, từ đây chính thức từ giả thời đại của Diệp Thiên Nam, sức ảnh hưởng của Diệp Thiên Nam ngay tại thời khắc từ chức, đã tiêu tan gần như không còn gì, thay vào đó là sự vùng lên của Phó Tiên Phong.
Diệp Thiên Nam gây sức ép làm nổi lên vô số khói thuốc súng ở tỉnh Tương, cuối cùng lúc tiêu tan thành mây khói, chẳng thu lại được gì. Từ đường đường một Phó bí thư tỉnh Ủy đùng cái đã rớt xuống vũng lầy, trở thành một dân thường, muốn có được thế lực như vậy lần nữa, không những cần có một thời cơ hiếm có, cũng cần có đủ thời gian để mài mò.
Lúc Diệp Thiên Nam rời khỏi tỉnh Tương, không ai đưa tiễn, bởi vì ông ta chọn cách lén lút rời đi vào đêm khuya, cũng không thông báo cho ai biết, ngược lại làm như tỉnh ủy tỉnh Tương nhỏ nhen lắm vậy. Tất cả mọi người đều biết, Diệp Thiên Nam cũng coi như hận tỉnh Tương đến chết đi được, cũng hận chết Phó Tiên Phong, còn có Hạ Tưởng, nếu như có một ngày ông ta có thể nắm quyền lần nữa, chắc chắn sẽ nghĩ cách chèn ép quyền lợi của tỉnh Tương.
Tỉnh Tương, là mãnh đất vừa yêu vừa ghét đã mang lại thành công cho Diệp Thiên Nam mà cũng là nơi khiến Diệp Thiên Nam rơi vào vũng lầy.
Nếu như nói việc Diệp Thiên Nam từ chức khiến ột số người không rõ sự tình cảm thấy kinh ngạc, thế thì Phó bí thư tỉnh ủy mới đến nhậm chức do Trung ương bổ nhiệm, càng khiến cả quan trường tỉnh Tương phải sửng sốt.
Nguyên nhân có ba, thứ nhất, người này đến từ tỉnh Yến. Thứ hai, người này cấp bậc rất cao. Lẽ ra với chức vụ của anh ta hiện giờ, không nên chuyển về nhậm chức Phó bí thư tỉnh ủy, đáng ra phải ngồi ở tỉnh Yến đợi chờ được chính thức chuyển đến một tương lai phù hợp ở phía trước, thứ ba, người này bất hòa với Hạ Tưởng, thậm chí có thể nói, vô cùng căm thù đối với Hạ Tưởng.
Những người hiểu tình hình bên trong đều không thể không bùi ngùi trước ba mùi vị chính trị này, quả nhiên kết quả rất cân bằng. Liền có không ít người hướng ánh mắt lên người Hạ Tưởng, lần nhậm chức này, ý nhắm vào Hạ Tưởng rất rõ ràng.