You carry Mother Earth within you. She is not outside of you. Mother Earth is not just your environment. In that insight of inter-being, it is possible to have real communication with the Earth, which is the highest form of prayer.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2238
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1120: Xa Hoa Trụy Lạc
hi Đậu Minh Đường đang trầm mặc thì Vương Tử Quân đi đến với vẻ bình tĩnh. Vương Tử Quân đi đến hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người, thế nhưng lúc này căn bản không có ai tiến lên chào hỏi hắn.
Khi Đậu Minh Đường chuẩn bị đi qua thì cửa phòng họp mở ra, Chữ Vận Phong và Diêu Trung Tắc hầu như song song đi vào trong phòng. Sau lưng hai người bọn họ còn có nhóm người trưởng phòng tuyên truyền tỉnh ủy Chương Thu Mi.
Khi đám người này đi vào phòng họp thì bầu không khí nhanh chóng trở nên ngưng trọng, tất cả mọi người đều dừng lời, căn bản là chờ bí thư tỉnh ủy Diệp Thừa Dân đến chủ trì hội nghị.
...
- Tôi ghét ban ngày.
Đây là câu nói ngoài miệng của anh Tra.
Anh Tra là ai? Chỉ cần là đám phần tử tội phạm ở thành phố Đông Hồng đều biết đến anh Tra. Những người này cũng không thiếu người đi theo anh Tra, tất nhiên trong miệng đám người này thì anh Tra là một người đàn ông cao lớn, uy mãnh, cực kỳ trượng nghĩa.
Nhưng thực tế thì hình tượng của anh Tra đối với đám Tiểu Đệ chưa từng được gặp mặt căn bản là hoàn toàn khác biệt. Bản thân anh Tra không cao lớn, cũng không uy mãnh, sở dĩ hắn phát triển được đến bây giờ cũng là vì bản năng hung ác hơn người.
Anh Tra không cao to, thậm chí còn có chút béo tốt, gương mặt như một cái bánh. Nếu như nhìn thấy anh Tra trong đám người, anh nhất đinhh sẽ cho rằng đó là một người bình thường, căn bản không ngờ đây là anh Tra nổi danh trong chốn tội phạm thành phố Đông Hồng.
Anh Tra thích cuộc sống vào ban đêm, cũng là vì cuộc sống của hắn phần lớn là điên đảo vào ban đêm. Ban ngày thường thì đầu óc của hắn sẽ cô đọng, mỗi khi ánh đèn rực rỡ xuất hiện, hắn sẽ từ trong ổ nghỉ ngơi bò ra, hưởng thụ những gì tinh túy nhất của cuộc sống về đêm.
- Ha ha, anh Tra, hai ngày hôm nay thật sự sung sướng. Ngày hôm qua em thấy một con bé rất đẹp, ngực nở lưng cong làm cho em bừng bừng lửa nóng trong lòng, thế là không kìm lòng được phải tiến lên vân vê hai cái. Không ngờ một thằng khốn ở bên cạnh lại không cho.
Một tên thanh niên hơn hai mươi tuổi vừa châm thuốc cho anh Tra vừa đắc ý nói ra những chuyện của mình.
- Không đồng ý thì thế nào? Muốn gọi cảnh sát sao? Em cho nó hai tát, sau đó buộc con bé kia cho em sờ soạng vài lần, cuối cùng mới tính là xong việc.
Tên thanh niên kia nói đến đây thì vỗ ngực tiếp tục:
- Nhưng anh Tra cứ yên tâm, em hoàn toàn chứng thực chỉ thị của đại ca, căn bản không làm gì con bé kia, chỉ lưu tình mà không lưu thanh danh bại hoại, điều này em nhớ rất kỹ.
Lời nói của tên thanh niên làm cho anh Tra cười lớn, đám thanh niên ở bên cạnh anh Tra cũng cười không chút kiêng nể gì, còn có người ồn ào nói:
- Thiết Tử, mày không phải là không muốn cưỡi lên, căn bản là kiệt sức mẹ nó rồi, nào có thể leo lên được?
Tên thanh niên lên tiếng làm cho vũ trường với bầu không khí mập mờ càng cười vui hớn hở, còn có người đong đưa những thứ gì đó trong tay phát ra những âm thanh chói tai.
Tên thanh niên được gọi là Thiết Tử cười hì hì nói:
- Ông có leo lên chơi bời được hay không cũng không phải do mày định đoạt, nếu mày cảm thấy ông không có năng lực này, như vậy dứt khoát kéo vợ qua, anh sẽ biểu diễn ày xem.
- Thằng này quá láo toét, nếu mày còn ăn nói bậy bạ, ông sẽ ày biết tay.
Tên thanh niên vừa rồi dùng giọng thẹn quá hóa giận nói.
Thiết Tử cũng không yếu thế, hắn uống nửa chai rượu đỏ, sau đó dùng giọng kiêu ngạo nói:
- Thế nào? Muốn động tay chân sao? Tốt, ông đang rảnh đây, chỉ bằng vào mày thì ông cũng không thèm quan tâm.
Khi thấy có người chuẩn bị đánh nhau thì đám người chung quanh liên tục ồn ào, anh Tra trước kia cũng rất thích những trò thế này. Rút dao khiêu chiến chính là bầu không khí của giang hồ, nưhng bây giờ hắn lại sinh ra chút chán ghét.
Anh Tra nhìn đám thanh niên chuẩn bị ra tay đến nơi thì vung tay lên thật mạnh nói:
- Làm cái gì vậy? Chúng mày ăn no nên muốn ra tay thì ra tay sao? Nhàn rỗi thì về nhà mà bú sữa mẹ, đừng gây chuyện ở chỗ này.
- Tất cả đều là anh em huynh đệ của mình, đáng giá phải làm vậy sao? Bây giờ là thời điểm vui vẻ, anh em nên tận hưởng, có gì mà đánh với chả đấm?
Anh Tra mở miệng mắng đám thanh niên ở bên cạnh, tuy đám thanh niên này mặt đỏ tía tai nhưng căn bản không dám nói lời nào. Có kẻ lên tiếng nịnh hót với anh Tra, nói anh Tra chính là đại ca, dù thế nào cũng có thể áp chế được giang hồ.
Đám người bắt đầu ồn ào, tự tìm thú vui ình. Anh Tra nhìn đám thanh niên nam nữ đang uốn éo người điên cuồng trong vũ trường, trên mặt chợt lộ ra nụ cười trào phúng. Đúng lúc này một cô gái trẻ điên cuồng uốn éo như một con rắn đi đến bên cạnh anh Tra, nàng chỉ mặc một chiếc váy ngắn, bắt đầu làm ra những hành vi khiêu khích.
Cô gái này trang điểm rất đậm, mắt lờ đờ say mê giống như đang hưởng thụ những niềm vui thú cực kỳ mạnh mẽ. Đối với những cô gái như thế này thì anh Tra chỉ cần liếc mắt nhìn qua là biết đối phương đang ở vào trạng thái nào.
Cô gái này có lẽ còn chưa đến hai mươi, xem như cuộc đời bị hủy diệt. Tuy trong lòng cảm thấy đáng tiếc nhưng anh Tra cũng không nói ra lời nào, dù sao thì cô gái này cũng không là gì của hắn, hắn cần gì phải quản. Nhưng hắn cũng không có hứng thú dây dưa với cô nàng, vì vậy hắn khẽ đẩy cô gái đi ra.
Hành động này của anh Tra làm cho đám thanh niên đã sớm nhìn chằm chằm vào cô gái giống như những con báo đi săn, đám người nhanh chóng tiên lên khiêu khích cô gái, ngay sau đó cô gái đã nở nụ cười cực kỳ phóng đãng. Anh Tra không nghe rõ ngôn từ của bọn họ, thế nhưng chỉ cần nhìn là biết tâm tư của bọn họ là gì.
- Anh Tra, có uống gì không?
Anh Tra biết rõ sự việc gì sẽ tiếp tục phát sinh, thế là thở dài một hơi rồi thu ánh mắt về. Tuy những chuyện này căn bản không thể trách, thế nhưng dù thế nào hắn cũng sinh ra cảm giác không thoải mái.
Anh Tra uống một ngụm rượu lạnh băng, cảm thấy trong lòng có chút thư thái. Hắn nhìn vũ trường đèn màu rực rỡ với đám người đang nhảy múa điên cuồng thác loạn, thầm nghĩ sắp đến thời điểm cuối cùng, cũng nên cho anh em của mình vui thú một chút. Dù sao thì sau hôm nay cũng có những huynh đệ phải đi xa vài năm không gặp.
Anh Tra là người có cấp bậc, cho nên hắn hiểu rõ về những sự kiện đang phát sinh hơn so với đám tiểu đệ của mình. Những ngày qua đám người của hắn sở dĩ tiêu dao như vậy cũng là vì người ta cố ý dung túng, còn vì sao lại dung túng, hắn cũng nghe được khá nhiều tin đồn.
Anh Tra tin tưởng người sử dụng thủ đoạn thế này sẽ giành được thắng lợi toàn phần, nếu người kia giành thắng lợi, tất nhiên sẽ bắn rơi đám thủ hạ của mình để lấy thành tích.
Vừa làm Diêm Vương vừa phải làm quỷ, những ngày sau căn bản không tốt đẹp gì. Anh Tra nghĩ đến đám người có thể nắm sinh tử của người khác trong tay, thế là trong lòng không khỏi có vài phần hâm mộ.
Có lẽ là sắp có kết quả, tuy anh Tra căn bản không phải là hạng người đại nhân vật, thế nhưng hắn là người giỏi phân tích và cảm thấy sự việc đã đi đến mức cực hạn. Hai ngày qua người kia và đối thủ đã đấu tranh đến giai đoạn cuối cùng, khi chiến tranh chấm dứt cũng là lúc xuất hiện hành động chỉnh đốn.
- Những ngày đó không biết có được bao nhiêu tên lọt lưới?
Anh Tra lầm bầm một câu, sau đó uống cạn ly rượu trong tay.
- Anh Tra, Cừu đại ca ở phòng số ba.
Một tên thanh niên hơn bai mươi tuổi đi đến bên cạnh rồi khẽ nói với anh Tra.
Sau khi nghe nói đến Cừu đại ca thì anh Tra có chút run rẩy, hắn có chút sợ hãi, vì vậy không dám đắc tội với người này, hắn đặt ly rượu trong tay xuống nói:
- Đi, chúng ta đi chào hỏi.
Phòng số ba chỉ là một cái tên tỉnh lược, tên đầy đủ của nó là phòng Tam Phần Thiên Hạ. Dù cái tên rất dễ nghe nhưng thực tế lại làm cho người ta chơi xúc xắc mà thôi, gian phòng không nhỏ nhưng người vào lại không nhiều, vì nơi này căn bản không phải là ai cũng có thể đi vào.
Cừu đại ca trong lời nói của tên thanh niên đang dùng tay đung đưa một cái ống trúc, trước mặt hắn là một đống xèng.
- Bốn năm sáu, ha ha, tôi thắng, anh Trương, tôi cũng không khách khí.
Cừu đại ca đẩy ống trúc ra rồi dùng giọng đắc ý nói.
Khi thấy tình cảnh này thì anh Tra nhanh chóng đi đến, hắn vừa đi vừa cười nói:
- anh Cừu quả nhiên thân thủ phi phàm, vừa rồi tiểu đệ xem mà hận không thể bỏ tiền ra đi theo ngài.
Cừu đại ca căn bản không có nhiệt tình với lời chào hỏi của anh Tra, hắn nói:
- Anh Tra, tiểu tử cậu gần đây có vẻ phát triển rất tốt thì phải.
- Anh Cừu, còn không phải là nhờ ngài quan tâm giúp đỡ sao? Không có ngài thì sao có tiểu đệ ngày hôm nay? Tôi thấy dịu dàng không bằng bạo lực, chúng ta nên uống vài ly với nhau cho vui.
Nụ cười trên mặt anh Tra càng thêm sáng lạn, hắn khẽ nói.
Nhưng anh Cừu lại căn bản không quan tâm, hắn chợt khoát tay áo nói:
- Thôi khỏi uống rượu, hôm nay tôi đang chơi vui vẻ, anh cũng đừng làm tôi mất hứng, biết đâu mấy ngày nữa sẽ kết thúc thì sao?
- Anh Cừu, thật sự chỉ còn vài ngày thôi sao?
Anh Tra có chút run rẩy, hắn biết rõ thân phận của anh Cừu, biết rõ người này chỉ cần mở miệng thì căn bản không giả. Nhưng hắn đang có nhiệm vụ quan trọng, hắn không nhịn được phải mở miệng hỏi.
- Tiểu tử cậu có tin hay không thì mặc kệ, tôi nói cho cậu biết, sau này nên ổn định một chút, tôi cũng không muốn gặp cậu trong nhà lao.
Anh Cừu vỗ vỗ vào mặt anh Tra, sau đó lớn tiếng nói:
- Tiếp tục, chúng ta tiếp tục.
Bầu không khí trong phòng lại tiếp tục trở nên sống động, nhưng tâm tình của anh Tra lại rất lạnh. Hắn chợt sinh ra một ý nghĩ, đó là qua ngày hôm nay mình có nên đi ra ngoài du lịch một vòng không?
- Đoạn Văn Đống xem ra sắp thất bại.
Anh Tra lầm bầm một câu, hắn căn bản xem thường Đoạn Văn Đống. Không phải là vì Đoạn Văn Đống không có bản lĩnh, thật sự là trong tay Đoạn Văn Đống không có người, dù là phó cục trưởng thường vụ cục công an thành phố thế nhưng chỉ là một vị chủ trì công tác không có lính theo sau, không có chút tác dụng.
Nhưng vấn đề này căn bản không ai nói cho rõ ràng được, khi anh Tra đang thầm suy tư thì tiếng gõ cửa vang lên.
- Ai vậy?
Nữ nhân viên phục vụ phụ trách bưng trà rót nước trong phòng đánh bạc lên tiếng, sau đó lắc éo đi ra. Anh Tra nhìn bộ dạng của nữ nhân viên phục vụ, không hiểu vì sao trong lòng lại sinh ra cảm giác xấu. nguồn truyện
- Gì thế này? Cái gì thế này?
Khi anh Tra đang thầm nghĩ có phải là mình quá sợ bóng sợ gió hay không, đúng lúc này nhân viên phục vụ mở cửa, vài chục cảnh sát vũ trang đầy đủ xông vào.
- Không được cử động, cấm nhúc nhích, chúng tôi là cảnh sát.
Một tiếng quát chói tai vang lên, đám cảnh sát bắt đầu vọt qua đám người anh Tra đang sợ hãi ngây cả người.
- Các người đồn công an nơi nào, nói đồn trưởng đến gặp tôi.
Anh Cừu đang chơi vui vẻ thì gương mặt chợt trở nên âm trầm, hắn lớn tiếng nói với tên cảnh sát trẻ tuổi đang đưa cái còng lên tay mình.
Nhưng đáng tiếc là tên cảnh sát căn bản không cho hắn cơ hội trả lời, dứt khoát còng tay anh Cừu lại. Anh Cừu thật sự bị chọc giận, hắn giống như nổi điên muốn lao ra, thế nhưng bị một tên cảnh sát bắt kịp chặn lại ở cửa.
- Anh là Tra Đông phải không?
Khi anh Tra thành thật cúi đầu được một lúc, một tên cảnh sát hơn ba mươi tuổi đi đến trước mặt anh Tra rồi hỏi.
- Đúng vậy.
Thấy người ta nhận ra mình thì anh Tra thành thật lên tiếng.
- Anh khả nghi buôn người, mời theo chúng tôi một chuyến.
Viên cảnh sát nói rồi dùng một chiếc còng màu trắng giữ chặt tay anh Tra.
...
Hội nghị thường ủy tuy chỉ mới bắt đầu thế nhưng bầu không khí lại cực kỳ đè nén, phòng họp rất nặng nề. Lúc này tất cả ánh mắt đều tập trung trên người của bí thư Diệp Thừa Dân, nhưng cũng có người nhìn về phía Vương Tử Quân và Chân Hồng Lỗi.
- Đồng chí Minh Đường, thành phố Đông Hồng là trung tâm kinh tế chính trị văn hóa của tỉnh Nam Giang chúng ta, bây giờ lại xuất hiện tình huống này, xã hội rối loạn, cảm giác an toàn của quần chúng giảm sút nghiêm trọng. Lúc này lại có một vị doanh nghiệp trong tỉnh bị giết chết, anh nói cho tôi xem, tình hình trật tự trị an ở thành phố Đông Hồng là thế nào, các anh công tác ra sao?
Diệp Thừa Dân nói vài câu đơn giản, sau đó trầm giọng nói với Đậu Minh Đường.
Đậu Minh Đường tuy đã có chuẩn bị ở nhiều phương diện, thế nhưng sau khi nghe xong lời chất vấn của Diệp Thừa Dân thì không khỏi đổ mồ hôi. Dù sao thì với tình huống hiện tại ở thành phố Đông Hồng, hắn là bí thư thị ủy cũng không thể không gánh vác một phần trách nhiệm.
Đậu Minh Đường cũng không phải là người sợ gánh trách nhiệm, nhưng lúc này hắn căn bản cảm thấy đầu óc đen tối, dù hắn không khao khát cầu tiến, không quá hy vọng mình bị chụp mũ.
- Bí thư Diệp, chúng tôi không làm tốt công tác, vì muốn tiến thêm một bước xúc tiến tính hài hòa ổn định của xã hội, thành phố Đông Hồng chúng tôi đã triển khai một hoạt động chính trị tập trung, cần phải sáng tạo nên hoàn cảnh xã hội bình an hài hòa cho dân chúng.
Tuy hoạt động của cục công an thành phố Đông Hồng căn bản là không hiệu quả, thế nhưng Đậu Minh Đường vẫn nói ra, dù sao chuyện này cũng bày tỏ thái độ của thành phố Đông Hồng.
Diệp Thừa Dân khẽ gật đầu, lão cũng không tiếp tục lên tiếng. Lão đưa mắt nhìn sang Chân Hồng Lỗi, sau đó mới nói:
- Cục trưởng Chân, anh là người phụ trách của cục công an tỉnh, lần này được thông báo đặc biệt đến tham gia hội nghị. Tôi muốn hỏi xem xuất hiện tình huống như thế này thì cục công an tỉnh các anh có chiến lược gì không?
Chân Hồng Lỗi tuy ngồi trong góc thế nhưng khí thế lại căn bản không kém các vị thường ủy tỉnh ủy trong phòng, hắn trầm giọng nói:
- Bí thư Diệp, trật tự trị an chính là một hoạt động trường kỳ gian khổ, nếu như muốn đảm bảo tình hình trật tự trị an của thành phố Đông Hồng, như vậy cần phải có một đội ngũ công an có lực. Tất nhiên cũng cần phải có một người có năng lực có thể chèo chống một đội ngũ như vậy.
Bí Thư Trùng Sinh Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu Bí Thư Trùng Sinh