Số lần đọc/download: 2728 / 70
Cập nhật: 2015-11-08 05:35:41 +0700
Quyển 16 - Chương 29
K
iều Huy cầm tờ báo Hứa Minh Viễn đưa cho xem một chút rồi gật đầu ra vẻ đã biết.
Hứa Minh Viễn định nói gì nhưng rồi lại thôi.
Kiều Huy đương nhiên biết Hứa Minh Viễn muốn nói gì nhưng y không thể tỏ thái độ gì. Vấn đề này rất phức tạp, cần cân nhắc nhiều nhân tố. Chẳng qua Hứa Minh Viễn là người phụ trách công ty bất động sản Thiên Phu An Đô, có quyền lên tiếng trong quy hoạch, sự phát triển của công ty ở cả tỉnh An Nguyên. Hứa Minh Viễn mang tờ báo này đã lộ rõ ý đồ của y.
- Chuyện này tôi biết rồi, cứ bỏ đó đi vì vẫn còn thời gian mà. Tôi phải thương lượng với Bồi ca đã.
Kiều Huy thở dài một tiếng. Triệu Quốc Đống làm quan càng lúc càng lớn, mà Ninh Lăng dưới sự lãnh đạo của hắn cũng trở nên chói mắt. Bất động sản Thiên Phu vốn không chú ý gì tới Ninh Lăng mà nhìn tới các thành phố, thị xã cấp hai ở khu vực duyên hải và các tỉnh thành, không ngờ chỉ trong vài năm bất động sản Thiên Phu đã phải nhìn tới Ninh Lăng.
- Kiều ca, mặc dù thời gian còn một chút nhưng theo tôi biết lần này khu Giang Đông – Ninh Lăng đưa ra mấy khu đất đều ở vị trí trung tâm, diện tích không nhỏ. Hơn nữa nghe đồn Ninh Lăng còn có thể chuyển các cơ quan hành chính sang phía khu Giang Đông. Tôi đoán lần này đấu giá mấy khu đất sẽ rất căng thẳng. Chúng ta nếu muốn ra tay nhất định phải chuẩn bị đầy đủ tài chính.
Hứa Minh Viễn không nhịn được nói.
Ninh Lăng đã vượt qua Miên Châu cùng Hoài Khánh trở thành mục tiêu lựa chọn của bất động sản Thiên Phu An Đô ngoài An Đô. Theo lý thuyết có người quen là Triệu Quốc Đống làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng thì đó là cơ hội rất tốt để bất động sản Thiên Phu An Đô tiến vào Ninh Lăng. Nhưng sao bây giờ Kiều Huy lại do dự làm cho Hứa Minh Viễn rất khó hiểu.
- Còn có thể có những công ty nào tham gia cuộc đấu giá này?
Kiều Huy thở dài nói.
- ít nhất có Trung Dương và Hối Sinh đã bắt đầu vận động, có lẽ Kim Địa và Nam Hòa cũng không chậm. Ngoài ra còn có mấy công ty bất động sản Ninh Lăng xem ra cũng sẽ hợp sức cạnh tranh với đối thủ từ ngoài tới.
Hứa Minh Viễn nghe vậy liền vội vàng nói:
- Nhưng không thể bài trừ còn có công ty khác tiến vào hay không? Lần này Thị xã Ninh Lăng quảng cáo rất rầm rộ, rõ ràng chính là muốn mượn cơ hội này mà nâng giá lên.
- Hừ, anh cho rằng quan chức chính quyền là thằng ngu hết sao? Bọn họ rất thông minh, trò này bọn họ chơi giỏi hơn ai hết.
Kiều Huy bỏ tờ báo xuống bàn.
- Tối nay Bồi ca và tổng giám đốc Cù sẽ bay sang đây, ăn cơm xong chúng ta nghiên cứu một chút. Anh cũng cùng tham gia.
Sau khi Hứa Minh Viễn đi ra, Kiều Huy ngồi đó suy nghĩ.
Xu thế phát triển của Ninh Lăng khiến cho bất động sản Thiên Phu không thể bỏ qua nơi này. Ở An Đô cạnh tranh rất kịch liệt, đương nhiên cũng còn có không gian khá rộng về nguồn cung nhưng nếu bỏ qua Ninh Lăng thì đó là điều nuối tiếc. Triệu Quốc Đống đã sớm nói các thành phố, thị xã cấp hai sẽ phát triển nhanh chóng và đó là nơi trở thành chiến trường chính của các công ty bất động sản. Nếu ai có thể tiến vào đó trước thì anh sẽ kéo dài được sự phát triển hơn nữa.
Nhưng Triệu Quốc Đống lại làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng, theo bàn định ban đầu thì nghiệp vụ của Thiên Phu sẽ không đan xen vào nơi mà Triệu Quốc Đống công tác. Chẳng qua bây giờ đã khác, theo chức vụ của Triệu Quốc Đống càng lúc càng cao thì ước định này còn duy trì được không? Nếu Triệu Quốc Đống thành Bí thư thị ủy An Đô thì có phải Thiên Phu nhất định cần rời khỏi mặt trận An Đô không?
Điều này là không thể nên ước định đó trên thực tế không còn mấy ý nghĩa. Đương nhiên theo tính cách của Triệu Quốc Đống thì anh muốn từ hắn để có sự giúp đỡ là không thể.
Chẳng qua bây giờ nếu thật sự đến Ninh Lăng thì nên vận động như thế nào, làm như thế nào nói chuyện với Triệu Quốc Đống? Nếu không vì chuyện này mà mọi người có mâu thuẫn thì Kiều Huy thà bỏ cơ hội này.
…
Đan Đỉnh Tạ là một công trình kiến trúc giả cổ tiêu biểu nhất ở bên cạnh hồ Đông Minh. Nói nó là công trình giả cổ chứ không phải là kiến trúc cổ chính thức là vì Đan Đỉnh Tạ trong hồi Dân quốc đã bị ngọn lửa chiến tranh phá hủy, bây giờ chỉ là phục dựng lại.
Đại Phong đưa xx đến sảnh Đan Đỉnh Tạ, xx vừa lúc thấy một người phụ nữ ưu nhã từ trên xe Mercedes-Benz đi xuống. Người phụ nữ này biết cách ăn mặc, đeo cặp kính râm che nửa mặt.
Đại Phong cũng vô thức khẽ huýt sáo một tiếng và nói:
- Huy ca, đây không phải người đó sao? Nếu em không nhìn lầm thì đó là Mai Oánh? Không phải nói cô ta đang quay bộ phim Ở trong khách sạn sao? Sao lại tới An Đô?
- Cậu có nhận ra người đón cô ta không?
Xx ngồi trên xe không xuống.
- Sao có thể không nhận ra? Đây là người thân cận của Chu hâm.
Đại Phong nói:
- Mùi của xe này em cũng ngửi được. Vẻ giả mạo quý tộc của Chu gia từ xa là ngửi được rồi.
- Được rồi, đừng có miệt thị người khác. Gần mười năm nay Chu gia đã đi vào quỹ đạo còn về chuyện trước đây ai không có một giai đoạn?
Xx lắc đầu nói:
- Đi thôi, xem ra anh em Chu gia có khách quan trọng cần mời. Cô ta có thể không tới sao? Công ty điện ảnh Thiên Hợp và tập đoàn Hâm Đạt có quan hệ mật thiết, Chu Hâm mở miệng thì dù ngày mai ngừng quay cũng phải tới.
- Huy ca, không phải nói Hâm Đạt gần đây bị ngã một cú không dậy nổi sao?
Đại Phong nói.
- Mặc dù ngã nhưng còn phải xem bọn họ có thể đứng lên hay không?
xx thở dài nói:
- Nói thật tôi không thích hai tên này nhưng phải phục sự tàn nhẫn và chịu đựng của họ. Ít nhất người ta sớm tỉnh hơn chúng ta, dám chặt tay để lên bờ. Hừ, những người khác thì cậu xem có mấy người có thể làm được bước này.
- Huy ca nói cũng đúng. Bọn họ xuất thân từ mỏ, có đôi khi anh không đi cửa trái thì không thể đứng vững, anh không tàn nhẫn một chút, đen một chút thì chỉ có thể bị kẻ khác ăn sống.
Đại Phong thở dài nói:
- Bây giờ bọn họ cuối cùng đã nổi tiếng, chẳng qua tác phong làm việc vẫn không thay đổi.
- Hừ, không cần biết người ta làm như thế nào, chỉ cần có tác dụng là đủ rồi.
Xx lạnh nhạt nói:
- Tôi thật ra hy vọng bọn họ làm càng lúc càng lớn hơn. Không nói chuyện này nữa, lát nữa chú bảo Tiểu Tứ đến đón tôi là được, cậu đi làm chuyện của mình đi.
…
- Sếp, Mai tiểu thư đã tới.
Chu Hâm hôm nay ăn mặc khá nhẹ nhàng với áo đen, giày thể thao.
- Tô Hiểu tới chưa?
- Tô tiểu thư bị tắc đường nên chắc đến muộn một chút.
- Ồ, Chu Đạt, chú gọi hỏi xem hai người Vu Quân và Lang Thế Quần lúc nào có thể tới?
Chu Hâm nhìn thoáng qua ông em đang đứng trước cửa sổ suy nghĩ mà nói.
- Vâng, anh, bên Triệu Quốc Đống thì sao?
- Triệu Quốc Đống thì tạm thời không cần giục, hắn là khách chính đến muộn một chút là quyền lực của hắn.
Chu Hâm nghiền ngẫm khá chuẩn tâm tư của quan chức.
- Anh, nếu đã chuyên môn bố trí vì Triệu Quốc Đống thì còn gọi Vu Quân và Lang Thế Quần tới làm gì?
Chu Đạt không giỏi suy nghĩ tâm lý người khác bằng ông anh mình nên y khó hiểu hỏi.
- Triệu Quốc Đống rất khôn khéo, không có người khác thì chú nghĩ hắn sẽ tới sao? Nhận lời là một chuyện nhưng cuối cùng sẽ lấy lý do mà không tới. Chúng ta gọi cả Vu Quân là muốn làm hắn không tiện từ chối. Hắn mặc dù là thường vụ tỉnh ủy nhưng cẫn cần nể mặt Vu Quân. Về phần Lang Thế Quần thì có Triệu Quốc Đống thì chúng ta có thể mượn cơ hội để đối phương biết năng lực của chúng ta. Người này không phải người trực hệ của Triệu Quốc Đống nên không biết rõ quan hệ giữa chúng ta và Triệu Quốc Đống.
Không thể không nói Chu Hâm đã nghiền ngẫm tâm tư của Triệu Quốc Đống khá chuẩn xác. Triệu Quốc Đống cũng không quá để ý yêu cầu của tập đoàn Hâm Đạt, mời sớm trước một tuần cũng chỉ là thể hiện sự nhiệt tình, thành ý của tập đoàn. Đương nhiên hắn cũng không để bữa cơm này ở trong lòng, chỉ tới khi Chu Hâm gọi điện tới lần hai đề cập rằng đã mời được Vu Quân tới thì mới xem như làm Triệu Quốc Đống cau mày.
Nói thật, mặc dù trong lòng có khuynh hướng ủng hộ tập đoàn Hâm Đạt tiếp tục đẩy mạnh hạng mục điện phân nhôm Vân Lĩnh nhưng bề ngoài hắn lại biểu hiện không muốn đi lại quá gần với tập đoàn Hâm Đạt. Điều này khó tránh khỏi khiến tập đoàn này sẽ có một vài liên tưởng không cần thiết, nghĩ rằng mình thực sự muốn giữ khoảng cách với bọn họ, chỉ mong bọn họ sẽ không suy nghĩ như thế.
Có lẽ động tác của Trung Lữ và Ngũ Quáng đã tạo bóng ma và áp lực rất lớn cho Hâm Đạt, nếu không tập đoàn Hâm Đạt đã không sốt ruột như vậy. Đúng như Chu Hâm suy đoán, Triệu Quốc Đống không có ý định tới chỗ hẹn, hắn định chờ trước cuộc hẹn báo với đối phương một lý do rằng mình không thể tới rồi giả bộ để ngày khác sẽ giải quyết. Nhưng không ngờ đối phương cũng đã tính tới trường hợp này rồi sớm lôi kéo Vu Quân nên làm cho Triệu Quốc Đống không tiện thoái thác.
Nếu như mình chưa lên làm thường vụ tỉnh ủy thì không đi cũng không sao, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại cho Vu Quân để xin lỗi là được. Nhưng mình vừa lên làm thường vụ tỉnh ủy mà lại không đi thì khó tránh khỏi khiến cho một cán bộ kỳ cựu như Vu Quân sẽ có ý nghĩ khác, ít nhất thì trước mắt Triệu Quốc Đống còn không muốn Vu Quân sinh ra ý nghĩ như vậy, do đó hắn chỉ đành đi đến cuộc hẹn.
Lang Thế Quần gọi điện thoại cho Triệu Quốc Đống nói rằng hắn đã tới trước rồi, Triệu Quốc Đống cũng không nói gì mà chỉ ừ một tiếng tỏ vẻ biết rồi.
Mời tiệc nhưng không phải là tiệc ngon mà lại mang theo mùi vị khác, cái loại tiệc này là điều mà Triệu Quốc Đống chán ghét nhất, nhưng cân nhắc từ góc độ đi lên mà nói thì anh không thể không tới dự tiệc.
Tập đoàn Hâm Đạt đang hoạt động thông qua đủ loại con đường, điểm này thì Triệu Quốc Đống cũng biết được qua một vài cách thức. Đây cũng là kết quả do hắn chỉ điểm, chẳng qua muốn nhận được kết quả nào đó thì cần phải có thời gian, mà ở phương diện này thì Ninh Lăng lại nắm bắt rất chặt chẽ, yêu cầu đề xuất cũng rất cao. Nếu như trước cuối năm mà tập đoàn Hâm Đạt vẫn không thể nhận được câu trả lời rõ ràng của Ủy ban quy hoạch và phát triển quốc gia thì hạng mục điện phân nhôm Vân Lĩnh không thể không đình chỉ và Hâm Đạt chỉ còn cách tìm phương thức để hợp tác.
Điều này đã trở thành sợi dây thít chặt cổ khiến tập đoàn Hâm Đạt không thở nổi, chưa nói tới khoản đầu tư khổng lồ ở giai đoạn đầu mà quan trọng là chính vì hạng mục này mà tập đoàn Hâm Đạt đã đặc biệt điều chỉnh phương hướng chủ nghiệp (kinh doanh chính) của mình, các hướng đi khác đều đã thu hồi lại. Do vậy một khi hạng mục này thất bại thì có thể nói tập đoàn Hâm Đạt còn có thể xoay chuyển được hay không cũng rất khó nói.
Sở dĩ nói tập đoàn Hâm Đạt mà thất bại thì sẽ không dậy nổi nguyên nhân chính là vì Triệu Quốc Đống biết tập đoàn này đã dốc hết sức để vận động cho hạng mục này, ngoại trừ thông qua Tần Hạo Nhiên ở trong tỉnh thì còn làm không ít công tác bên ngoài. Tập đoàn Hâm Đạt cũng đã thông qua các nhân sĩ có tiếng ở Bắc Kinh để hoạt động, một vài giới truyền thông cũng đã bắt đầu rục rịch, liên tục bắn tiếng khiến tập đoàn Hâm Đạt trở thành "cánh hướng gió" được thảo luận sôi nổi trong số 36 biện pháp trưng cầu ý kiến quốc vụ viện để xúc tiến phát triển nền kinh tế phi công hữu, thậm chí còn vượt qua cả sự kiện Thiết Bổn và Kiến Long vốn đã xác định sẵn.
Đây là một hiện tượng tốt, Triệu Quốc Đống rất thích chứng kiến điều này, trên thực tế trong lòng hắn cũng cho rằng dù trước cuối năm tập đoàn Hâm Đạt thực sự không nhận được chấp thuận của Ủy ban quy hoạch và phát triển thì hắn cũng có thể cho đối phương một thời gian giảm xóc. Đương nhiên loại ý tưởng này tuyệt không thể để lộ ra mà phải tận dụng mọi khả năng để "khai thác" tiềm lực của tập đoàn Hâm Đạt. Tất nhiên hắn cũng không biết rằng "tiềm lực khác" của tập đoàn Hâm Đạt lại bị ép ra hoàn toàn là vì thái độ của hắn, tỷ như bữa tiệc tối nay.
o O o
Ánh mắt của Tô Hiểu rất dễ khiến cho người ta cảm giác lạnh lùng khuôn mẫu nhưng kỳ thật đây là một trong những điều kiện bắt buộc mà một người mẫu của công ty môi giới người mẫu quốc tế Phổ Độ (PUDU), nhất định phải duy trì được khuôn mặt, dáng vẻ câu hồn đoạt phách nhưng nét mặt phải lạnh lùng vô tình. Rất nhiều người tưởng rằng đây là một công việc đầy huy hoàng sáng lạn nhưng ít ai biết được những cay đắng chua xót trong đó.
Mới nghe thì Công ty môi giới người mẫu quốc tế Phổ Độ (PUDU) rất có sắc thái quốc tế nhưng chỉ cần một người hiểu rõ ngành nghề này là biết Phổ Độ (PUDU) không giống với mấy công ty môi giới người mẫu đẳng cấp quốc tế chân chính như VIVA, IMG hay NEXT, thậm chí còn không thể so sánh với mấy công ty khá nổi danh trong nước như Tân Ti Lộ và Hi Khẳng. Dù vậy Phổ Độ đích xác cũng tạo ra được một vài người mẫu như Tô Hiểu, Hà Đàn, Tần Việt Phi khá nổi tiếng trong giới, chẳng qua với hoàn cảnh quốc nội hiện nay thì cho dù cô có là siêu mẫu đẳng cấp quốc tế thì cũng khó có thể tránh được những quy tắc ngầm trong khu vườn quyền lực.
Tô Hiểu biết rằng chỉ riêng bữa tiệc này mà có thể khiến mình bay từ Hàng Châu xa ngàn dặm tới thì chắc chắn là có ý nghĩa. Cái gọi là bữa tiệc thì đều cũng có giá cả, đây là điều rất bình thường, bất kể là giới doanh nhân hay giải trí, miễn là người am hiểu sâu sắc thì đều biết đây chẳng qua chỉ là tạo bầu không khí, cân bằng tình cảm mà thôi. Nói trắng ra đây là những đồ chơi tình dục cho một số nhân sĩ quyền thế, nói chung bọn họ đều không có những hành động vượt quy, ít nhất nếu có thì cũng đều do đích thân bọn họ sắp xếp, phải đảm bảo an toàn trong phương diện này. Đương nhiên nếu tự anh không rõ mà tự trầm mê trong đó thì đó lại là vấn đề khác.
Khi Tô Hiểu bước vào phòng tiệc thì liếc nhìn thấy Mai Oánh đang cười nói rất tự nhiên, điều này ít nhiều cũng khiến tâm lý cô nhẹ đi một ít. Mặc dù không phải là lần đầu tiên bước chân vào bữa tiệc như vậy nhưng mỗi lần tham gia đều làm cho cô có cảm giác khó chịu như ăn phải con ruồi, nhất là trong một hoàn cảnh lạ lẫm khiến từ trong tiềm thức sinh ra nỗi bất an và khẩn trương. Tuy Mai Oánh không quen thân nhưng ít ra cũng có thể gặp mặt chào hỏi, dù không phải cùng một công ty nhưng nhờ vài lần gặp gỡ trong một số sự kiện thời trang nên chung quy cũng có coi như là "kiến diện chi giao".
Nhìn thấy hai người Chu Hâm, Chu Đạt thì Tô Hiểu mơ hồ biết hai người này đại khái chính là chủ nhân bữa tiệc hôm nay. Tập đoàn Hâm Đạt rất nổi tiếng ở trong nước, hai anh em nhà này đều có tên trên bảng Forbes. Chu Hâm này không tính là phần tử tích cực trong giới giải trí nhưng nghe nói là bạn hợp tác kinh doanh với tổng giám đốc công ty truyền thông Thiên Hợp Ảnh Thị, nên cũng thường xuyên có mặt trong vài sự kiện model. Dĩ nhiên người này cũng không lấy mấy hoạt động đó để mưu cầu danh lợi mà phần nhiều là xuất hiện với vtrò khách quý đặc biệt.
Chu Hâm có lẽ là liên hệ qua người đại diện của Tô Hiểu, biết được tính cách của vị siêu mẫu này nên cũng không nói nhiều mà chỉ ra hiệu rồi nói đơn giản:
- Tô tiểu thư, vất vả rồi, mời ngồi.
o O o
Triệu Quốc Đống đến Đan Đỉnh Tạ thì đã 7 giờ tối, sắc trời vẫn sáng nhưng thời gian cũng không còn sớm cho lắm.
Một khi đã xác định phải tham dự bữa tiệc thì Triệu Quốc Đống cũng rũ bỏ mọi tâm tư khác, bất kể là 2 anh em Chu Hâm, Chu Đạt có tính toán gì thì bây giờ cũng không thể nói rõ được, chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, chắc là không ngoài việc muốn kéo gần khoảng cách giữa song phương. Dù sao ngoài lần hội ngộ tại câu lạc bộ Mỹ Châu lúc trước thì cả đôi bên chưa có nhiều tiếp xúc chân chính.
Sau đêm hôm đó, hai anh em Chu Hâm, Chu Đạt mới dần ý thức được Triệu Quốc Đống không tầm thường, một vài quan điểm của hắn khiến hai anh em Chu Hâm, Chu Đạt có cảm giác đột nhiên hiểu ra. Cũng nhờ vậy mà hai anh em bọn họ ngoài nhảy lên nhảy xuống ở Bắc Kinh còn bắt đầu phát động thế công liên tiếp qua truyền thông, mà rõ ràng là việc này đã thu được một ít hiệu quả. Ít nhất thông qua nhiều con đường thì bọn họ cũng nghe được tin rằng có một vài lãnh đạo đã có dấu hiệu dịu đi.
Đưa hạng mục điện phân nhôm Vân Lĩnh lên đứng mũi chịu sào cũng là mạo hiểm, không chỉ có Hâm Đạt mà Triệu Quốc Đống cũng phải gánh chịu mạo hiểm chính trị. Thế nhưng Triệu Quốc Đống lại bạo dạn chỉ đường ra cho hai anh em Chu Hâm Chu Đạt, hơn nữa còn dốc hết sức phối hợp, điều này không thể không khiến hai anh em nhà này cảm thấy đảm phách của đối phương vượt quá tầm thường.
Vấn đề vốn dĩ đã bình tĩnh lại một lần nữa bốc lên, đây có thể coi như là Triệu Quốc Đống thực sự vì sự phát triển của Vân Lĩnh. Ít nhất điều này cũng chứng tỏ năng lực phân tích phán đoán cùng với nắm bắt cục diện của vị bí thư thị ủy này đã đạt tới mức lô hỏa thuần thanh. Đây cũng là một nhân tố mà hai anh em Chu Hâm Chu Đạt càng coi trọng Triệu Quốc Đống.
Một thường vụ tỉnh ủy mới 34 tuổi, tiền đồ có thể nói là sáng lạn vô cùng, nếu như lúc này có thể áp sát và làm mối quan hệ song phương trở nên sâu sắc, mật thiết thì sẽ trở thành một trợ lực cực lớn cho sự phát triển của tập đoàn Hâm Đạt sau khi đặt trụ sở tại An Nguyên. Nhất là đối với xí nghiệp dân doanh đang trong thời kỳ đặc biệt tại quốc nội thì lại càng trọng yếu.
- Xin mời, bí thư Triệu.
Chu Đạt đứng tại lối vào nghênh đón Triệu Quốc Đống.
- Chủ nhiệm Vu tới chưa?
Triệu Quốc Đống gật đầu rồi nhấc chân đi lên.
- Chủ nhiệm Vu cùng với bí thư Lang đã tới rồi, cũng chỉ vừa mới đây thôi.
Chu Đạt cười cười hơi nghiêng người ý muốn Triệu Quốc Đống đi trước.
- Chủ nhiệm Vu vẫn luôn miệng nói ngài từ sau khi đảm nhiệm thường vụ tỉnh ủy còn chưa mời khách, đêm nay nhất định phải kính ngài thêm vài chén.
Nữ nhân viên đón khách đi dẫn đường phía trước tỏ ra khá kinh ngạc, Chu Đạt là khách quen nơi này, thân phận của hắn thì người ở đây đều biết, chưa bao giờ thấy hắn tự mình ra mặt đón khách, có thể khiến hắn ra tiếp đón cũng là hiếm có vậy mà người trẻ tuổi này lại chẳng để tâm đến vẻ cung kính khiêm nhường của Chu Đạt, tựa như không có chuyện gì xảy ra, không rõ đây là thần thánh phương nào nữa. Đây là lần đầu tiên Triệu Quốc Đống tới nơi này, mặc dù từ lâu đã nghe thấy danh tiếng của Đan Đỉnh Tạ này.
Nghe nói đây là sản nghiệp của con gái một vị lãnh đạo chủ chốt trên tỉnh cách đây vài khóa, vị lãnh đạo này giữ chức nhiều năm ở An Nguyên, mãi cho đến khi sắp lui về tuyến hai thì mới lên trung ương quá độ một chút, sau khi về hưu đã về lại An Đô ở. Hàng năm đều có thể chứng kiến nhiều đoàn người trong tỉnh tới thăm hỏi ông ta, đương nhiên cũng có người cho rằng đây là sự gò ép của một vài nhân sĩ nhàm chán, chủ nhân nơi này chẳng qua là một lão lãnh đạo hồi hương, lăn lộn nhiều năm ở An Đô, kiếm được một ít tiền liền thích học làm sang, từ đó lợi dụng di tích lịch sử Đan Đỉnh Tạ ở ven hồ Đông Minh để xây dựng một trụ sở nửa kinh doanh nửa văn hóa.