Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Chương 1218: Cao Thủ Chết Đi (hạ)
V
ào giờ khắc này, trong lòng vị hộ pháp của Chiến gia sinh ra ý niệm không thể né tránh trong đầu.
Hắn thấy hoa mắt lên, trước mặt nào có trường cung tuyệt thế, chỉ có người thanh niên tên gọi Đường Phong dang lạnh lùng nhìn chính mình.
- Không!
Chiến hộ pháp kinh khủng kêu to, vội vã xoay người, thân hình chợt lóe liền bay ra ngoài hơn trăm trượng.
- Ngươi chạy được sao?
Đường Phong lạnh lẽo nhìn hắn chạy lấy chạy để, phía sau lưng lộ ra trong tầm mắt của chính mình trở thành môt cái bia ngắm thật tốt.
Hơn nữa, cho dù hôm nay hắn không chết thì ngày sau thì ngày sau trên đao lộ chỉ sợ cũng không thể tiến thêm được một bước. Uy lực của Ngự Thần Cung đã mang đến bóng ma không thể xóa nhòa trong lòng hắn, đó là bóng ma không thể chiến thắng được, trừ phi một ngày nào đó hắn có thể tự tin đỡ được một kích Ngự Thần.
Dây căng, kiếm phóng!
Một đạo lưu quang xẹt qua giữa không trung, xa xa phía trước hơn trăm trượng có thể thấy được thân thể của Chiến hộ pháp chấn động, trong nháy mắt không thấy hình bóng.
Đường Phong nhanh tay giơ lên, thanh trường kiếm thứ thần binh liền bay trở về, trên trường kiếm chảy xuống vài giọt máu tươi.
Chỉ qua chốc lát, một tiếng động truyền tới từ xa! Sinh mệnh lực của Chiến hộ pháp cũng rất ngoan cường, bị dính một kích Ngự Thần dĩ nhiên còn có thể chống đỡ một hơi chạy xa như vậy.
Không vội vã tới xem thi thể của hắn, Đường Phong lạnh lùng đảo mắt nhìn xuống dưới, phát hiện cuộc chiến ở dưới cũng tương đối sáng sủa. Tuy rằng cao thủ Linh Giai của Hồ gia có không ít nhưng cũng không có mấy người là Linh Giai trung phẩm.
Trái lại bên hắn cơ bản đều là Linh Giai trung phẩm, lại còn có vài thanh đại sát khí trong Thần Binh Phổ. Cho nên tuy rằng nhân số kém xa nhưng trận thế của Hồ gia vẫn bị lép vế.
Hỏa Phượng Hoàng của Viêm Nhật Kiếm hiển hiện, Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm lóe ra hồ quang, Tàng Phong Kiếm cổ xưa không có chút ánh sáng vô cùng sắc bén. Ba thanh kiếm cùng thi triển đánh đám người Hồ gia thua người ngã ngựa đổ.
Hồ Kỳ Tùng khóc không ra nước mắt, hắn ngây ngốc nhìn tình cảnh thê thàm trước mặt.
Đây là cái tạo nghiệt gì! Thần binh vô giá, bình thường khó có thể gặp được một thanh, nhưng hiện giờ dĩ nhiên có tới ba thanh đồng thời tới giết người Hồ gia! Rốt cuộc là hai tiểu súc sinh kia đã trêu phải dạng người gì a.
Trong lòng sinh ra hối hận vô cùng, Hồ Kỳ Tùng nghĩ thầm, nếu như trước đây giáo dục hai nhi tử cho tốt, không để cho bọn chúng ra ngoài làm xằng làm bậy thì Hồ gia có thể có ngày hôm nay sao?
Hẳn là không tới mức ấy!
Hai tên tiểu súc sinh kia mang tới cho Hồ gia tai ương ngập đầu! Nếu như bọn chúng còn sống sót thì lão tử cũng vì nghĩa diệt thân, đích thân giết chết bọn chúng!
Nhưng trên đời không có thuốc chữa hối hận, hiện giờ ăn năn đã không còn kịp nữa. Chiến hộ pháp đã bị Đường Phong đánh chạy, bằng vào thực lực của những người Hồ gia sao có thể chống lại đám người Đường Phong như lang như sói vồ tới?
Trong lúc Thang Phi Tiếu giết chết Hồ Kỳ Tùng thì thậm chí vị gia chủ này cũng không có nổi một ý niệm phản kháng trong đầu, đứng ở nơi đó liền bị Thang Phi Tiếu đánh một chưởng vỡ nát đầu.
Chỉ ngắn ngủi nửa canh giờ, toàn bộ cao thủ Hồ gia đều bị diệt, không một ai có thể trốn thoát.
Đường Phong ở trên không trung nhìn xuống, ai còn dám chạy trốn? Ai chạy chính là tìm cái chết!
Không chạy cũng chết! Đánh tới khi Hồ gia chỉ còn một vài người, những người của Hồ gia bình thường tác oai tác quái, mắt cao hơn người bây giờ không quan tâm tới mặt mũi, quỳ rạp xuống đất xin tha thứ, một mặt cầu xin tha thứ một mặt còn tự đánh chính mình, hạ thủ rất nặng.
Thang Phi Tiếu hướng ánh mắt lên nhìn Đường Phong ở giữa không trung, nhãn thần có ý hỏi.
Đường Phong thờ ơ, Thang Phi Tiếu liền giết chết toàn bộ đám người còn lại.
Tất cả cao thủ Linh Giai của Hồ gia chết hết, toàn bộ đại trạch Hồ gia sụp đổ hơn một nửa, đây chính là vết tích chiến đấu của các cao thủ.
Đường Phong buông thần thức ra đảo qua trong Hồ phủ, thản nhiên nói:
- Tuyển ra một người có thể nói chuyện, đến đại đường Hồ gia gặp ta!
Thanh âm không lớn nhưng truyền đi khắp Hồ phủ, nguyên bản những người còn sống sót của Hồ biết ý đồ của Đường Phong đều toát mồ hôi lạnh, dù sao danh tiếng của ma đầu Đường Phong bọn họ cũng đã đều nghe qua ít nhiều, hiện giờ thấy được đám người Đường Phong giết chóc như thế, tự nhiên vô cùng sợ hãi, ai nấy đều cho rằng hắn thực sự giống như trong lời đồn, giết người vô số, tội ác chồng chất.
Đám người Đường Phong ngồi ngay ngắn bên trong đại đường Hồ gia, tuy rằng đã trải qua một hồi chiến đấu nhưng trên cơ bản mọi người không bị tổn thương, cho dù hai người có thực lực thấp nhất là Chu Tiểu Điệp và Chung Lộ cũng như vậy.
Hai người bọn họ có Âu Dương Vũ bảo hộ! Âu Dương Vũ cũng là thiên kiếm, chẳng qua khác với Tuyết nữ Diệp Dĩ Khô, thiên kiếm của hắn chủ yếu là phòng thủ, có hắn che chở, đừng nói hai nàng bị thương mà ngay cả một giọt máu tươi trên người cũng không bị dính.
Bên trong đại đường, mấy thị nữ Hồ gia run run thân thể tiến lên rót trà, đi qua đám người đầu cúi gằm xuống đất, con mắt chỉ dám nhìn đầu ngón chân của chính mình.
Lại tỷ thấy vậy liền ôn nhu nói:
- Đừng sợ, chúng ta không phải là người xấu.
Mấy người thị nữ khúm núm đáp lời, Lại tỷ cười khổ. Đây cũng khó trách, đám người bên mình vừa mới đại khai sát giới, hiện giờ nói cho các nàng mình không phải là người xấu, ai sẽ tin.
Ra hiệu cho các nàng lui lại, chỉ chờ trong chốc lát liền có một lão giả sắc mặt trắng bệch, râu tóc bạc trắng đi vào, hắn đi từng bước tới, bước chân của hắn cũng coi như ổn định, tuy rằng thỉnh thoáng thân thể run lên nhưng đây cũng là bản năng khi gặp cường giả mà thôi.
Vừa nhìn tư thế này, Đường Phong liền khẽ gật đầu.
Không thẹn với lòng mình, không sợ quỷ gõ cửa, xem ra tuy lão giả này là người nhà Hồ gia nhưng cũng không làm ra chuyện xấu gì, nguyên nhân vì trong lòng không thẹn cho nên bước chân mới ổn định.
- Nô tài Ngụy Trực ra mắt các vị cao nhân!
Vừa nói lão vừa quỳ xuống mặt đất, vô cùng cung kính.
- Đứng lên đi.
Đường Phong nhíu mày, đưa tay phất một cái liền nâng hắn dậy.
Ngụy Trực run rẩy đứng dậy, mở miệng hỏi:
- Không biết vị thiếu gia này gọi lão nô tới đây có gì phân phó?
Đường Phong nhìn hắn một cái, hỏi:
- Ngươi tại Hồ gia có thân phận thế nào?
Ngụy Trực nói:
- Chỉ là một quản sự nhỏ của Hồ gia, chủ yếu an bài cho cuộc sống hàng ngày của hạ nhân.
Đây thực sự là một quản sự nhỏ, hiện giờ số người còn sống của Hồ gia có địa vị cao hơn lão trảo một cái có thể nắm được một xấp dầy, nhưng bọn hắn không tới gặp Đường Phong mà để cho Ngụy Trực tới, điều này nói rõ một vấn đề.